Dưới Gốc Cây Sồi

Chương 111: Chầm chậm thay đổi (2)




Nàng kéo rèm để ánh sáng tràn vào căn phòng, rồi bắt đầu nhìn lần lượt lên từng kệ sách. Song, nàng đã sớm nhận ra cuốn sách mà nàng cần không dễ tìm như nàng nghĩ. Max lôi từng cuốn ra, mở xem một lượt nội dung rồi lại trả về chỗ cũ.

Hay đợi khi nào Ruth về rồi mình hỏi cậu ấy…?

Sau một hồi đọc sách, hai vai Max rũ xuống, thất vọng. Nàng đang định từ bỏ và rời đi, thì tiêu đề của một cuốn nằm trong đống sách xiên vẹo ở góc phòng đập thẳng vào mắt nàng.

Khuôn mặt Max bừng sáng khi nàng cầm cuốn sách lên. Đó là cuốn sách có đầy đủ tranh minh họa về các vị thuốc và các bài thuốc dân gian. Quanh Anatol có rất nhiều sinh vật xấu xa sinh sống. Những sự việc như hôm qua có thể tái diễn bất cứ lúc nào. Để đề phòng, dù chỉ là đôi chút, thì nàng nghĩ mình cần phải tìm hiểu thêm về các cách thức chữa bệnh.

Ngồi bên cửa sổ, ngâm mình trong ánh nắng của mùa đông, nàng đọc kỹ cuốn sách vốn được biên soạn hết sức tỉ mỉ ấy. Tuy nhiên, tranh minh họa về thảo dược đã bị mờ, khó mà nhìn ra được…. còn mấy phương pháp điều trị thì…Chà, toàn là những cách chữa rất mơ hồ như rắc tro lên vết bầm hay đập trứng, vứt tóc vào để hạ sốt.

Sau một hồi cố gắng đọc, Max cuối cùng đành thở dài, đóng sách lại. Nàng chẳng còn hơi sức nữa khi nhận ra cuốn sách mà mình đã vật vã tìm kiếm nãy giờ té ra chỉ là đồ bỏ đi, thật phí công vô ích.

Sẽ thật tốt nếu có thêm một người nữa có khả năng chữa bệnh bằng phép thuật..dù người đó chỉ biết chút ít thôi….thì với mình thế cũng là an tâm rồi… nhưng…

Có thể thuê thêm pháp sư hay đề nghị chính điện cử xuống một linh mục cấp cao, nhưng, đâu phải cách làm nào cũng có thể thực hiện ngay được. Với một vài lãnh chúa thì họ sẽ tổ chức các cuộc đấu khốc liệt để chiêu mộ những vị pháp sư tài giỏi về dưới trướng mình, mà với cả, không phải chính Ruth cũng đã nói, là chính điện ở Osiria sẽ không bao giờ gửi một vị linh mục cấp cao nào đến đây hay sao?

Trước khi đứng dậy, Max suy nghĩ xem mình phải làm gì tiếp đây, nàng nheo mắt và quyết định sẽ tìm thêm, xem liệu mình có thể thấy được một cuốn sách khác hay không.

Nhưng cuối cùng, sau sáu tiếng tìm tòi và chẳng thu được gì, Max đành rẩu rĩ lê bước rời thư viện. Về phòng, Rudys mang đến cho nàng một bữa ăn tối thịnh soạn gồmthịt ngỗng nướng giòn, bánh crepe trộn mứt táo cùng súp bí ngô đậm đà được nấu bằng sữa dê. Nhưng nàng không thấy đói, nên nàng cứ ngồi trước lò sửa, xem qua cuốn sách mà mình vừa mang về. Một giọng nói vang vảng trong đầu nàng rằng những nỗ lực này sẽ được đền đáp trong tương lai nhưng, sự kiên nhẫn của nàng sắp rơi vãi hết rồi.

Max lo sợ nhìn vào đống lửa. Vô số suy nghĩ lướt qua, và nỗi bất an lại dâng trào ở trong lòng. Riftan có thể nâng niu nàng lúc này, nhưng không có gì đảm bảo tương lai chàng vẫn thế. Nàng không phải người con gái đoan trang, quý phái như chàng tưởng. Giây phút chàng nhận ra sự thật, có thể cũng là lúc sự yêu thương như hư thực ấy tan biến đi.

Nỗi lo lắng dai dẳng ấy làm Max bứt rứt mãi. Cần phải làm gì để trở nên tự tin và bảo vệ được vị trí của mình? Max thở dài, choáng váng trước số lượng khuyết điểm trên người mình, nàng sốt ruột lật dở trang sách không ngừng nghỉ.

Việc nàng khao khát được giúp đỡ mọi người là có nỗi niềm thầm kín phía sau, đó là nếu nàng có chút hữu dụng, thì kể cả không còn yêu thương gì nữa, chàng có thể vẫn sẽ cho phép nàng được ở lại nơi đây.

Max bỗng đặt cuốn sách xuống rồi yếu ớt úp mặt vào đầu gối. Lần nào hiện thực rối ren này ùa về là trái tim nàng lại run lên cầm cập. Phải chi có chồng nàng ở đây, rồi chàng sẽ ôm nàng trong vòng tay và xua tan đi nỗi tức giận ở trong nàng….. Suy nghĩ ấy càng làm nàng thêm nhọc lòng hơn.

~ Vào blog chucanho333.wordpress.com để được cập nhật chương mới nhất ~

Hôm sau, Max mải mê đọc một cuốn sách mà nàng tìm thấy được trong góc thư viện, một cuốn sách ghi lại các  phương thức chữa trị cổ xưa. Dù chữ viết trên những mặt giấy màu vàng nhạt ấy khá nhỏ, đứng sít sát nhau, lại còn là cổ ngữ nữa, nhưng, nhờ những năm tháng ấu thơ hay lẩn trốn trong thư viện, nàng đã có thể đọc được vanh vách các mặt chữ ấy. Song, càng đọc, số lượng các con chữ lạ mà nàng chưa từng nhìn thấy lại càng tăng, khiến nàng khó mà hiểu được nội dung.

Nàng đọc thật kỹ rồi cẩn thận ghi lại những từ mới. Có từ trông giống như một thuật ngữ cổ để chỉ các dụng cụ y tế hay các bộ phận trên cơ thể, vậy nên nàng phải đi kiếm những văn bản liên quan, chẳng mấy chốc trên bàn đã xuất hiện cả đống sách.

Max nắm chặt cây bút lông, hai lông mày nhăn hết cả vào nhau. Nàng chăm chăm đọc sách với hy vọng nó sẽ giúp ích cho nàng, nhưng thật tình, nàng hiểu được có một nửa thôi à. Max thở dài ngao ngán. Nàng sốt ruột vuốt tóc, tự hỏi liệu mình có thể cảm thụ được những thứ như thế này hay không.

Ngay sau đó, vang lên một tiếng kêu lạch cạch và cánh cửa thư viện được mở ra. Nàng nở một cười hạnh phúc khi thấy người đó sải bước vào phòng, vẫy tay.

“R-Ruth! Cậu về kh-khi nào thế? Nh-những người bị thương giờ đã đỡ hơn chưa?” Sự phấn khích hiện rõ trong giọng nàng, như thể vị cứu tinh của nàng cuối cùng cũng xuất hiện.

“Tôi về từ tối qua. Còn các bệnh nhân thì đã được chữa trị hết rồi.” Ruth vừa mạnh mẽ đáp lại vừa trở lại chỗ ngồi cũ của mình. Rồi anh chàng chợt để ý đến những cuốn sách trên bàn, anh tò mò hướng mắt về phía Max.

“Người đang muốn học cách chữa bệnh sao, Phu nhân?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.