*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Max đứng trước gương và nhìn mình từ bên này sang bên kia. Khoác trên mình chiếc áo choàng vàng óng bên ngoài chiếc váy màu xanh ngọc trai và đeo một thắt lưng dài bằng vải xoắn màu, trông nàng có sức sống hơn bao giờ hết.
Nhìn gương mặt mình với những vết tàn nhang được che phủ bằng loại phấn nàng đã mang về khi rời Balbon mà không cho Riftan biết, nàng tỏ vẻ hài lòng, rồi quay đầu về phía Rudis.
"Trông ta thế nào?"
"Phu nhân rất đẹp. Trong số các quý cô tại lễ hội hôm nay, sẽ không có ai đáng yêu như phu nhân đâu.”
Cô hầu gái, người đang tết mái tóc dài của nàng, trả lời với giọng ân cần. Max cười bẽn lẽn và nhìn vào gương một lần nữa.
Trước đây nàng nghĩ đó là một lời khách sáo, nhưng bây giờ lại cảm thấy là một lời khen chân thành. Người phụ nữ có đôi mắt màu bạc, sáng lấp lánh với sự mong đợi, đối với nàng cũng có vẻ khá đáng yêu.
“Xong rồi.”
Trong khi nàng đang chìm đắm trong sự tự ái của mình, Rudis, người đã khéo léo tết mái tóc dày của nàng, nói với vẻ mặt hài lòng. Max kiểm tra mái tóc của mình trước gương và nhìn lại Rudis với một nụ cười rạng rỡ.
"Cảm ơn cô. Ta thực sự rất thích nó."
Sau đó, nàng chộp lấy một túi đầy những đồng bạc, đeo nó vào thắt lưng và vội vã ra khỏi phòng. Nàng đã rất phấn khích. Sau khi trở về Anatol, nàng luôn có một khoảng thời gian đẹp như mơ, nhưng nàng có linh cảm rằng hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt hơn nữa. Nàng bước xuống cầu thang nhẹ như đi trên mây.
***
Một chiếc xe ngựa đang đợi sẵn trước cổng lâu đài, như thể Sidina đã hỏi trước những người hầu. Khi họ đến gần, hai hiệp sĩ trong chiếc mũ trùm đầu màu đen ngẩng đầu lên. Nhận ra khuôn mặt của họ, mắt Max mở to.
“Sir Rikaido quyết định hộ tống sao?”
"Phu nhân của tôi đi ra ngoài, mấy tên ngốc không thể đi theo người được."
Hiệp sĩ nói với vẻ mặt ủ rũ.
“Nào, lên xe đi.”
"Nhưng…”
“Vì có nhiều người nước ngoài đến du lịch, chúng ta phải chú ý đến sự an toàn.”
Elliot vừa nói vừa kéo chiếc mũ trùm đầu đang đội xuống. Max ngập ngừng, tự hỏi liệu có ổn không nếu nàng huy động hai người phụ trách các vị trí hành chính khác nhau trong trang viên để tham dự lễ hội. Sau đó, Elliot hơi cúi người xuống và thú nhận một bí mật.
“Thực ra, chúng tôi tình nguyện vì chúng tôi muốn lấy lại hơi thở.”
"Ôi Chúa ơi…”
Sidina thở dài đáng thương và kéo tay anh ta.
“Được rồi, tài xế. Hãy tận hưởng một ngày tốt lành với chúng tôi nào!
Sau đó, cậu ấy kéo Elliot và nhảy lên đầu xe. Uslyn, người đang nhìn họ như thể thật ngớ ngẩn, thở dài và gật đầu với Annette và Max.
“Nào, lên đi. Tôi sẽ dắt ngựa và đuổi theo mọi người.”
“Đừng làm thế, chúng ta hãy cùng nhau đi xe ngựa. Cánh tay của anh vẫn chưa hoàn toàn...”
“Tôi đã hoàn toàn hồi phục rồi.”
Vị hiệp sĩ nói một cách khó nhọc.
“Bây giờ tôi thực sự đã ổn. Như phu nhân nói, nhờ việc phục hồi chức năng hàng ngày, các cử động cơ bắp của tôi đã nhanh nhạy như trước và các giác quan của tôi cũng khôi phục hoàn hảo. Nên phu nhân đừng lo lắng.”
Max, nhận ra rằng mình đã xúc phạm lòng tự trọng của hiệp sĩ, leo lên xe ngựa mà không nói lời nào. Sau đó, Annette ngồi vào chỗ của mình và cỗ xe bắt đầu lăn bánh với lực lớn.
Max nhìn khung cảnh thành phố qua cửa sổ. Các tòa nhà bằng đá dường như sinh sôi nảy nở ở Anatol. Các cửa hàng và xe hàng rong lớn nhỏ thì nằm ở nơi từng là rừng bạch dương, còn những tòa nhà ba tầng lấp đầy nơi mà những ngôi nhà gỗ tồi tàn nằm san sát nhau. Nàng rất thích thú với khung cảnh của trang viên thịnh vượng.
Nàng tựa khuỷu tay lên lan can cửa sổ và nhìn quanh thành phố trong nắng xuân ấm áp.
Chẳng mấy chốc, cỗ xe dừng lại ở một bên quảng trường. Được Uslyn hộ tống ra ngoài, Max tò mò nhìn quanh. Vì một khu chợ lớn được hình thành trên cánh đồng nơi lễ hội được tổ chức trong quá khứ, nên các gian hàng trò chơi dường như đã được bố trí rải rác dọc theo quảng trường và ven đường. Những chiếc lều đầy màu sắc được dựng lên khắp các con phố, quán rượu và nhà hàng cũng chật kín khách hàng.
“Người ta nói rằng sân khấu được dựng trên ngọn đồi ngày xưa có đàn cừu chăn thả. Cậu muốn đến đó không?"
Max lạnh lùng gật đầu. Quảng trường và đường phố đông đúc đến mức không dễ để ra ngoài, chứ đừng nói đến việc nhìn quanh. Họ lập tức di chuyển đến vùng ngoại ô thành phố dọc theo những con phố chật hẹp đông đúc thương nhân.
Cuối cùng khi ra khỏi khu thương mại sầm uất, nàng nhìn thấy một nhóm quý cô đang nhảy múa thành vòng tròn trên ngọn đồi xanh thoai thoải.
Max nở một nụ cười rạng rỡ. Cùng với giai điệu vui tươi của Viel, âm thanh của một bài hát cũ vang vọng khắp ngọn đồi.
Vị hiệp sĩ nhặt thân xác vỡ vụn của mình
và bay vút lên bầu trời xa xăm.
Cây sồi mà chàng yêu quý
cô đơn trên đồi
Những cành cây mảnh mai đung đưa trong gió.
Hỡi nàng,
khi băng tuyết tan
ta xẻ thân mình thành những chiếc lá mới
ta sẽ hát cho nàng một bài
ahhhh,
hãy để làn gió
mang tiếng hát của ta đến cho nàng
Trái tim nàng muốn vỡ tung trước những lời bài hát đầy hoài niệm. Nàng nắm tay Annette và Sidina chạy lên đồi.
"Nhảy cùng nhau đi!"
Hai người bạn, mở to mắt như thể ngạc nhiên trước hành động bất ngờ này, nhanh chóng bắt đầu đuổi theo nàng. Max chạy băng qua bãi cỏ giữa hai cô gái đang đung đưa trống lục lạc, rồi cảm thấy hơi chóng mặt và dựa vào hàng rào. Thấy vậy, Sidina tự tin bước lên và trêu chọc nàng.
Max, háo hức cạnh tranh, liền nhảy theo cậu ấy một lần nữa. Âm nhạc trở nên cuồng nhiệt hơn và các chuyển động của các quý cô nhanh chóng hơn. Như một cơn gió vậy.
Nàng chạy cho đến khi người ướt đẫm mồ hôi và chạy ra khỏi ngọn đồi trong cơn khát dữ dội. Elliott và Uslyn, những người đang dựa vào hàng rào, đưa cho họ thứ gì đó để uống.
"Hình như đằng kia có một gian trò chơi dành cho các quý cô. Phu nhân có muốn vào xem không?"
"Được thôi! Đi nào."
Sidina vui vẻ đáp lại lời đề nghị của Elliot. Họ lập tức lên đường đi tham quan những chiếc lều được dựng ở phía sau ngọn đồi. Hầu hết khách du lịch đổ xô đến khu vực trung tâm thành phố, vì vậy các địa điểm tổ chức ở ngoại ô tương đối yên tĩnh.
Nàng thưởng thức trò bắn cung tại sân tập bắn cung gần bức tường pháo đài, rồi nàng mua một số phụ kiện trông kỳ quặc từ một thương gia có vẻ như đến từ Rakasim. Sau đó, nàng tham gia sự kiện làm vòng hoa.
Chiếc vòng hoa, được làm bằng cách dệt những bông hoa đầy màu sắc một cách tham lam, lộng lẫy đến mức nàng cảm thấy hơi xấu hổ khi đội nó trên đầu. Nhìn thành phẩm của nàng, Annette lắc đầu.
"Cậu khéo thật đấy."
“Tớ bình thường thôi, Annette mới đặc biệt khéo léo.”
Annette khịt mũi. Max chớp mắt, rồi đội vòng hoa lên đầu như để khoe khoang. Sidina, người đang vật lộn với cành hoa trong khi cúi xuống bàn, cuối cùng cũng hoàn thành vòng hoa, và họ lại ra ngoài để tận hưởng sự kiện này.
“Hãy khiêu vũ một lần nữa nào!”
Sidina có vẻ thích điệu nhảy truyền thống của Anatol và chạy lên đồi như một chú ngựa con phấn khích. Max, người đang đuổi theo cậu ấy, đột nhiên nhìn lại.
Elliot đang chỉ về phía sau lều với một tay đặt lên vai nàng. Max nhìn theo những ngón tay của anh ta và mở to mắt. Rem đang bị cột vào phía sau lều.
“Lãnh chúa Calypse đang đợi phu nhân.”
Max ngẩng đầu lên trước lời thì thầm của Elliot. Vị hiệp sĩ đặt một tay lên môi và gật đầu như muốn bảo nàng hãy đi theo anh ta.
Nàng gửi ánh mắt hối lỗi về phía những người bạn đang nhảy múa vui vẻ trên đồi, rồi lẻn lại gần Rem. Sau đó, nàng tháo vòng hoa rườm rà, treo lên yên ngựa và theo Elliot ra khỏi địa điểm.
"Đường này."
Sau khi đi dọc theo thành lũy một lúc, Elliott tiến vào con đường hẹp và chỉ vào một lối vào hình vòng cung dường như được sử dụng bởi binh lính. Max nhìn chằm chằm vào hành lang tối với vẻ bối rối, rồi cẩn thận dẫn ngựa ra ngoài. Rồi một rừng bạch dương rậm rạp và những con đường mòn được chăm chút kỹ lưỡng hiện ra trước mắt nàng.
"Chúng ta đi đâu thế?"
“Chỉ huy bảo tôi đưa phu nhân đến ngọn đồi phía sau lâu đài.”
Max cười rạng rỡ. Đó là nơi mà hai người họ thường cưỡi ngựa.
“Ta có thể đi một mình từ đây.”
Trước khi Elliot có thể phản đối, nàng nhanh chóng nhảy lên yên ngựa và phóng xuống con đường mòn. Sau khi xuyên qua khu rừng với những bóng xanh, một ngọn đồi với một cái cây lớn rất đẹp trải rộng trước mặt nàng.
Max phát hiện ra Riftan đang đứng trên đó và vội giật mạnh dây cương. Sau đó, nàng nhảy vào vòng tay của chồng mình và tắm cho chàng bằng những nụ hôn.
“Chàng đợi lâu không?”
"Lâu đấy."
Riftan ủ rũ nói. Max ngước nhìn chồng mình với vẻ bối rối. Riftan khoanh tay trước ngực và nheo mắt lại.
“Không phải hôm nay chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau sao?”
"Cái đó…”
“Ta nghe nói rằng khi ta họp ở hội quán một lúc, người vợ hợm hĩnh của ta đã đi vào làng để vui chơi.”
Chàng nghiêng đầu đến trước mặt nàng, trao cho nàng một cái nhìn đầy đe dọa.
"Nàng nghĩ sao về sự phản bội chết người này?"
“Chàng hơi quá đáng…”
Khi nàng cụp mắt xuống, Riftan véo má nàng bằng cả hai tay và nói một cách nghiêm khắc.
"Nàng nên xin lỗi trước đi, phu nhân của ta."
"Em xin lỗi."
“Được rồi. Ta tha thứ cho nàng."
Chàng cười toe toét và buông khuôn mặt nàng.
“Bạn bè của nàng sẽ sớm rời đi, ta biết nàng đang chăm sóc họ.”
Rồi chàng huýt sáo gọi Talon đang gặm cỏ sau một cái cây, và lôi ra một bầu da đựng rượu cùng gói thức ăn từ túi yên.
“Hãy xem lễ hội vào ngày mai và tận hưởng một buổi dã ngoại hôm nay.”
Max nhìn xuống phía sau chàng, gửi cho chàng một cái nhìn hơi bất mãn. Nàng đã nỗ lực rất nhiều để ăn diện đẹp từ sáng sớm, nhưng nàng không nhận được lời khen nào cả…
Ở một thời điểm nào đó, chàng bắt đầu coi nàng như một đứa em gái. Thái độ thoải mái như vậy khiến nàng vui mừng, nhưng đôi khi nàng nhớ những lúc chàng rung động hay bồn chồn vì nàng như trước đây.
Nàng nhìn chàng trải áo choàng xuống sàn và chuẩn bị nghiêm túc cho chuyến dã ngoại, và rồi, trong một thoáng suy nghĩ, nàng lấy vòng hoa trên yên ngựa. Sau đó, nàng ngồi xuống bên cạnh chàng và hắng giọng.
"Em…em có một món quà muốn tặng cho Riftan.”
Riftan nhìn nàng với vẻ khó hiểu. Max cười toe toét và đội vòng hoa lòe loẹt mà nàng đã giấu sau lưng lên đầu chàng.
“Đó là món quà của em. Chàng sẽ nhận nó chứ?”
Khi nàng tỏ ra tuyệt vọng, chàng ngơ ngác chớp mắt. Trái ngược với dự đoán rằng chàng sẽ xấu hổ, chàng trông có vẻ ngạc nhiên vì điều gì đó. Nàng nghiêng đầu trước phản ứng kỳ lạ, nhưng chàng cầm vòng hoa trên tay và nhìn xuống nàng. Đột nhiên, một nụ cười dịu dàng nở trên môi chàng.
"Cảm ơn nàng. Món quà rất tuyệt.”
Riftan cúi đầu, để lại một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng trên môi nàng. Max ngước nhìn khuôn mặt chàng với một cảm giác déjà-vu kỳ lạ. Vì lý do nào đó, nàng cảm thấy như thể nàng đã biết ánh mắt ân cần này từ rất lâu rồi.
Max, người đang cau mày vì một khao khát không rõ rãng, mỉm cười ngay sau đó.
Thức ăn mà Riftan chuẩn bị rất ngon. Sau khi no nê những chiếc bánh nướng thơm ngon, bánh ngọt với nhiều trái cây ngâm và rượu ngon – những món này chắc chắn được nấu tỉ mỉ bởi bếp trưởng của Lâu đài Calypse, Max dựa vào một cái cây xinh đẹp và nhìn xuống cánh đồng đang tắm mình trong nắng xuân.
Một làn gió nhẹ lướt qua bãi cỏ xanh mướt, làm rung rinh những chiếc lá tươi tốt. Nàng có thể nghe thấy một bài hát vang nhẹ trong gió. Đó là tiếng hát phát ra từ lâu đài Anatol.
Khi đang vô tình ngâm nga giai điệu, nàng thấy Riftan đang ngáp nhẹ với vẻ mặt ngái ngủ. Max kéo ống tay áo và vỗ nhẹ vào đùi mình.
“Em sẽ cho chàng chiếc gối ngủ đặc biệt, xem như là hình phạt vì em đã đến trễ.”
Riftan, nhướng một bên mày, miễn cưỡng nằm xuống trước sự thúc giục của nàng. Max cười khúc khích và đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bù trên trán chàng. Riftan nhắm mắt lại như thể đang có tâm trạng tốt. Chàng thư thái và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Max nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt đáng yêu của chàng, tràn ngập hạnh phúc. Đúng lúc đó, một cơn gió mạnh thổi từ dưới chân đồi.
Nàng ngẩng đầu lên. Những chiếc lá xum xuê xào xạc như đang hát. Một bài hát rất xưa hòa lẫn vào đó. Max, người đang lắng nghe bài hát của một người phụ nữ mà cả đời chỉ yêu một người, lẩm bẩm câu cuối một cách vô thức.
Em sẽ yêu chàng
cho đến khi hơi thở này cạn kiệt
Riftan siết chặt tay nàng. Max đan tay mình vào tay chàng và tựa đầu vào thân cây. Nàng thấy yên bình hơn hơn bao giờ hết. Ý nghĩ đó vụt qua tâm trí nàng.
- --HẾT QUYỂN 2---
Web novel (KR): Dưới gốc cây sồi | Under the oak tree
Tác giả: Kim Soo Ji
Dịch bởi: Jen