Một hơi thở run rẩy chạy dọc gáy nàng. Max có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi như dao đâm trong cơ thể cứng ngắc của chàng.
Nàng tuyệt vọng bám vào cổ chàng như một kẻ sắp chết đuối. Nàng muốn chàng hơn bao giờ hết. Nàng không muốn rời xa người đàn ông này. Vừa nức nở vừa dụi má vào tóc chàng, Max vội vàng tìm lấy môi chàng.
Riftan ôm chặt một bên má nàng bằng bàn tay đeo găng da và đưa chiếc lưỡi vào sâu trong miệng nàng. Một tiếng nức nở phát ra giữa những nhịp thở dồn dập.
Chàng hôn lên má nàng và thì thầm. m thanh thô và trầm thấp khiến nàng khó hiểu, nhưng có lẽ, chàng bảo nàng đừng khóc nữa. (Awwwwww so sweet
Nàng gật đầu và nhìn mặt trời lên cao trên vai chàng. Từ đằng xa nàng nghe thấy tiếng hò hét của các hiệp sĩ, bảo họ phải nhanh chóng chuẩn bị xuất phát. Riftan lẩm bẩm khi ôm chặt lấy nàng.
"Ta phải đi ngay thôi."
Nàng gật đầu khi áp trán vào vai chàng. Riftan cũng không rời nàng đi trong một lúc. Sau vài lần nghe thấy tiếng của các hiệp sĩ, Max nới lỏng cánh tay đang ôm cổ chàng. Chỉ có Chúa mới biết làm như vậy khó khăn nhường nào.
Riftan hạ nàng xuống mặt đất và từ từ lùi lại. Sau đó, chàng nhìn xuống nàng với ánh mắt mãnh liệt, rồi nhắm chặt mắt và xoay người lại.
Max nhìn mái tóc đen của chàng lấp lánh ánh xanh dưới ánh mặt trời. Cảm giác như có một lỗ thủng trên ngực nàng mỗi khi chàng di chuyển xa hơn một chút.
Max lấy tay áo lau đôi má ướt đẫm. Cảm xúc của nàng đã được truyền đạt đến chàng đúng cách chưa? Đột nhiên, nàng chợt nhận ra rằng nàng đã không thể nói ra một lời nào quan trọng bởi vì nàng đã khóc như một con ngốc.
Nàng vội vàng đuổi theo chàng. Những người lính đã phá bỏ hầu hết các doanh trại và chất hành lý đầy các toa xe. Max, người đang nhanh chóng băng qua họ, dừng lại. Rồi nàng thấy Riftan đang đi cùng Hebaron, Elliot và Công chúa Agnes.
Họ đang tiến về phía trước hàng ngũ, hô vang điều gì đó. Max nhìn xa xăm khi chiếc áo choàng của chàng tung bay trong gió, rồi bất lực quay người lại.
***
Lực lượng Đồng minh đóng quân sau một ngọn núi đá dựng đứng. Những tảng đá và mảnh băng khổng lồ chắn phía trước của họ như một bức tường pháo đài, và ở bên trái và phải có một thung lũng đủ rộng cho một đội quân tiến vào. Đó là nơi hoàn hảo để Lực lượng đồng minh chờ đợi.
Họ cẩn thận thiết lập vị trí của họ ở đó. Các thượng tế đặt một lá chắn xung quanh dãy núi để ngăn việc bị lũ quái phát hiện, và binh lính ngay lập tức bắt đầu tập hợp các vũ khí bao vây. Tiếng búa của binh lính, những người đã trở thành thợ mộc vang dội khắp trại. Các pháp sư của Sigru đã kiểm soát các âm thanh để chúng không vang đi xa.
Họ thiết lập các công thức phép thuật khắp nơi trong trại để điều chỉnh luồng không khí, và hơn nữa, họ cũng sử dụng thuật dò tìm để có thể nhận ra ngay khi có quái vật đến gần. Trong khi đó, Max kiểm tra các công thức được lắp đặt trong các thiết bị bao vây cùng các pháp sư của Gnome.
Bây giờ, trong một vài ngày nữa, cuộc xâm lược sẽ bắt đầu. Nàng kiểm đi kiểm lại nhiều lần đến mức ám ảnh. Nàng không thể rũ bỏ nỗi sợ rằng ma cụ có thể không hoạt động chính xác vào một thời khắc quan trọng.
"Dừng lại đi. Cậu đã kiểm tra nó hai lần rồi.”
Annette, không thể chịu được sự cơ cực của nàng, cuối cùng cũng tức giận.
“Công cụ này sẽ hoạt động bình thường thôi. Vì vậy, hãy bình tĩnh lại.”
Max phớt lờ sự cằn nhằn của Annette và tiếp tục kiểm tra Mantlet. Chân tay nàng nặng trĩu vì mỏi, nhưng nàng không thể đứng yên một giây phút nào được. Nàng truyền năng lượng vào công cụ phép thuật được lắp trên chiếc khiên, và cẩn thận kiểm tra mạch năng lượng xem có lỗi nào không. Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên gần đó.
"Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Max quay đầu lại. Xa hơn một chút, Ruth Serbel đang đứng một cách lơ đãng. Nàng đặt dụng cụ xuống với vẻ khó hiểu và đi đến trước mặt anh ta.
"Có vấn đề gì sao?"
"Không, tại sao người luôn nghĩ rằng có chuyện xảy ra khi tôi nói chuyện với người?"
Thấy mặt nàng tối sầm lại, Ruth càu nhàu. Max nheo mắt.
"Vì… vì Ruth không bao giờ mang đến tin tốt lành.”
Ruth mở miệng với vẻ mặt ngấn lệ, rồi rũ vai xuống như thể đã kiệt sức.
“Thôi, sao cũng được. Hãy cầm lấy cái này.”
Anh ta lôi thứ gì đó ra khỏi chiếc áo khoác dày của mình và chìa nó ra. Max nhìn xuống nó đầy nghi ngờ. Một viên manastone màu tím được chế tác tinh xảo trên tay anh ta.
"Đây, đây là cái gì?"
“Đây là manastone của Sea Serpent (Tử xà biển) tôi đã giữ gìn trong nhiều năm rồi. Tôi đưa nó cho người sau khi cân nhắc rất kỹ lưỡng, nên hãy mau nhận nó đi.”
Nàng nhìn chằm chằm xuống nó và đưa tay ra. Ruth thả nó xuống tay nàng với vẻ thực sự miễn cưỡng.
“Nó đã được gia công để giúp hấp thụ ma lực dễ dàng hơn. Nếu tình trạng cạn kiệt mana có thể xảy ra, hãy sử dụng ngay lập tức. Tôi tự hỏi liệu người sẽ làm điều gì đó liều lĩnh như lúc trước không, nhưng… người rất bốc đồng, nên tôi không thể không để tâm được.”
Nàng trừng mắt nhìn anh ta, thở dài rồi nhét nó vào túi.
"Cảm ơn vì sự quan tâm của cậu. Ta sẽ sử dụng tốt.”
"Xin hãy chăm sóc bản thân mình. Nếu có chuyện gì xảy ra với phu nhân, Ngài Calypse sẽ không thể chịu đựng được. Hãy luôn ghi nhớ điều đó.”
"Làm ơn… Cậu giống như đang nói lời tạm biệt vậy.”
Max có một biểu hiện khó hiểu, sau đó mở mắt, tự hỏi liệu người đàn ông này có đang nghĩ đến việc đào ngũ hay không =]]]]]. Ruth cau mày, như thể hiểu được nàng đang nghĩ gì.
"Phải rồi, là tạm biệt đấy. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ rời Lực lượng Đồng minh cùng với Ngài Calypse. Tôi quyết định xâm nhập vào Thành phố Quái vật thay mặt cho pháp sư Alburn.”
Max mở to mắt trước câu nói bất ngờ.
“Sao, sao lại như thế?”
“Tôi đã tình nguyện. Tôi không thực sự thích việc đó, nhưng… muốn kế hoạch liều lĩnh của Ngài Calypse thành công, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu có một pháp sư giỏi về giải mã và thiết kế lại các bùa chú. Nếu là tôi, tôi sẽ có thể kiểm soát hành vi của lũ Wyvern ở một mức độ nào đó bằng cách sử dụng công thức phép thuật đó, thay vì chỉ khiến lũ quái vật chạy lung tung.”
“Không, điều đó thật vô lý. Cậu thực sự… có thể làm được chuyện đó sao?”
Nàng liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới với vẻ hoài nghi. Nàng biết rõ về khả năng của Ruth, nhưng công thức đó phức tạp và khó khăn đến nỗi ngay cả Calto Serbel cũng mất nhiều thời gian để tìm ra cấu trúc. Tuy nhiên, Ruth chỉ nhún vai như thể điều đó không là gì to tác.
“Tôi không thừa hưởng nhiều sức mạnh phép thuật từ tộc Serbel. Để khắc phục điểm yếu đó, tôi đã tiến hành nghiên cứu nâng cao hiệu quả của các công thức lên một giới hạn để nó có thể tạo ra hiệu ứng tối đa dù chỉ với một lượng nhỏ ma lực. Công thức của các warlock dựa trên một nguyên tắc tương tự. Có lẽ nó đã phát triển theo cách đó bởi vì sự tập trung sức mạnh phép thuật ở Cao nguyên Pamela rất thưa thớt.”
Anh ta nhìn lên bầu trời với đôi mắt trầm tư trong giây lát, rồi quay đầu về phía nàng và nói thêm.
"Tôi không đảm bảo rằng tôi sẽ hoàn toàn kiểm soát nó, nhưng ít nhất nó sẽ cho tôi thời gian để đưa mọi người ra khỏi thành phố."
Max nhìn anh ta với một cái nhìn mới. Dạo gần đây nàng chỉ gặp anh ta trong những hoàn cảnh thảm hại, nên suýt nữa quên mất anh ta cũng từng nổi tiếng là một thiên tài trong Tháp Thế giới. Nàng lật đầu, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
“Nếu là vậy… thì ta cũng an tâm. Nhưng cậu có thực sự ổn không?”
"Tôi không ổn."
Ruth buồn bã nói.
“Nhưng tôi vẫn không thể làm gì khác được. Chú tôi đã nhờ tôi làm một ít việc.”
Đột nhiên, vẻ mặt anh ta trở nên thận trọng. Max, người đã tỏ vẻ khó hiểu, liền đanh mặt khi nhớ lại những gì anh ta đã nói trước khi họ rời đi để điều tra thành phố.
Những chỉ dẫn mà Calto Serbel đã bí mật đưa cho anh ta… Đó là phá hủy các bằng chứng về việc các Warlock đã nghiên cứu phép thanh tẩy ngay lập tức trước khi chúng được tìm thấy bởi các linh mục. Ruth liếc nhìn doanh trại với lá cờ của Thánh kỵ sĩ và hạ giọng.
“Một khi đã thành công chinh phục thành phố, Hội thánh sẽ cố gắng ngăn không cho các pháp sư của Tháp Thế giới tiếp xúc với phép thuật của Warlock. Nếu có thể, tôi muốn khám phá thành phố trước lúc đó và phá huỷ những món đồ nguy hiểm. Trước khi chúng trở thành một vấn đề nghiêm trọng hơn.”
Max nuốt nước bọt khô khốc.
"Nhưng... liệu có thời gian cho việc đó không?”
“Có lẽ sẽ khá khó khăn. Tuy nhiên, tôi vẫn nên thử.”
Ruth thở dài thườn thượt. Nàng cũng thở dài. Cảm giác như nàng đã có thêm một mối bận tâm mới. Ruth Serbel không bao giờ mang lại tin tốt, một lần nữa. Khi nàng lẩm bẩm với chính mình, giọng nói lạnh lùng của Riftan vang lên ở đằng xa.
“Ruth Serbel! Cậu đang làm gì mà không sẵn sàng để đi ngay?”
"Vâng, vâng, tôi đi ngay đây.”
Ruth cộc lốc đáp lại và nhìn nàng trừng trừng.
“Dù sao thì, tôi thành thật yêu cầu phu nhân. Xin đừng liều lĩnh nữa. Tôi chân thành, tha thiết van xin người đấy.”
"Cậu đi nhanh đi.” =]]]]]]
Max giận dữ và vỗ vào lưng anh ta. Anh ta rên rỉ và đi về phía Riftan. Riftan nhìn nàng một lúc, rồi quay lại khi một hiệp sĩ dẫn Talon về phía chàng.
Nàng nhìn chàng chất hành lý lên yên. Geoffrey, Elliot và một thánh kỵ sĩ tên Luke cũng đang đóng gói hành lý bên cạnh chàng. Họ đem ngựa đến cho Ruth và chất đồ đạc, rồi đồng loạt ngồi lên yên ngựa.
Nàng kìm nén ý muốn chạy ngay đến bên chàng và bám lấy chàng như một đứa trẻ. Lần này, nàng muốn thể hiện một hình ảnh quyết tâm để Riftan có thể rũ bỏ dù chỉ một chút sự lo lắng của chàng.
Nàng lấy lại bình tĩnh và từ từ tiến đến phía sau của các hiệp sĩ, những người đang nói lời chào. Sau đó, Riftan, người đã ra chỉ dẫn cho Hebaron, quay sang nàng. Max cố mỉm cười.
"Hãy cẩn thận nhé.”
May mắn thay, một giọng nói bình tĩnh phát ra. Riftan lặng lẽ nhìn xuống nàng. Hình ảnh chàng đang ngồi trên con ngựa chiến trông thật to lớn và đầy đe doạ. Và chàng có vẻ điềm tĩnh và ngầu hơn bao giờ hết. Một lúc sau chàng mới mở miệng.
“Chúc nàng may mắn.”
Max giấu đi nước mắt và lặp lại lời của chàng.
“Chúc chàng may mắn…”
Chàng quay đầu ngựa đi. Nàng cũng chào Ruth, Elliott và Geoffrey. Nhưng mọi sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào Riftan. Ngay sau đó chàng thúc vào sườn của Talon. Cả năm con ngựa liền băng qua thung lũng. Max đứng nhìn chàng một lúc lâu khi chàng rời đi.
Ngày hôm sau, trời bắt đầu đổ tuyết. Max nhìn ra xa từ bên dưới lều, nhìn các tháp bao vây đang được xây dựng. Tổng cộng có tám tháp bao vây được xây dựng, hàng trăm nỏ khổng lồ và bốn mươi máy bắn đá được thiết lập ở khắp trại. Đó thực sự là một cảnh tượng đáng kinh ngạc.
Các chỉ huy của mỗi quốc gia tập trung tại trại trung tâm và chờ các trinh thám trở về, và một cuộc huấn luyện mô phỏng đang được tiến hành ở một bên của khu đất trống rộng rãi.
Nàng có thể cảm nhận được sự căng thẳng tột độ bao quanh toàn bộ khu trại. Đó là một sự căng thẳng mà nàng chưa bao giờ cảm thấy khi còn là người chữa trị ở Lâu đài Ethylene cách đây rất lâu, cứ như sự bình yên trước cơn bão vậy.