Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 342




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Riftan đưa nàng rời khỏi nơi hành quyết xa nhất có thể. Những người lính đang băng qua cánh đồng nhìn đoàn hành quân đột ngột dừng lại một cách khó hiểu.

Chàng đi qua họ và dừng lại trước toa xe ở cuối đoàn quân nơi có lá cờ của Whedon đang phấp phới. Sau đó, chàng nắm lấy tay nàng và đặt nàng vào một chỗ trống trong khoang hành lý. Nàng sững sờ nhìn chàng, gương mặt tái nhợt và mệt mỏi. Riftan, người đang chú ý đến đôi mắt xám trong veo của nàng, rút một cái bình ra khỏi thắt lưng và đưa cho nàng.

“Đó là rượu vang. Nàng uống đi.”

"Em, em không khát."

“Uống một ngụm thôi. Mặt nàng đang xanh lắm.”

Trước giọng điệu kiên quyết của chàng, Maximillian miễn cưỡng nhận lấy cái bình. Sau đó, nàng mở nắp, ngửi nó và cẩn thận nhấp vài ngụm. Một tiếng ho nhẹ phát ra từ miệng nàng.

"Ôi trời… Sao rượu mạnh thế này?”

Nàng cau mày và đưa lại bình rượu cho chàng. Riftan trả lời thẳng thừng khi chàng đậy bình rượu và nhét nó vào thắt lưng.

“Ta mang nó bên mình vì nó khá hữu ích trong việc làm ấm người hoặc rửa vết thương.”

Nàng dường như vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Maximillian, người nhìn ra khỏi xe hàng như thể đang lo lắng với khuôn mặt hơi ửng đỏ, hỏi chàng.

“Những, những thi thể khi nãy là sao vậy? Vì lý do gì… mà họ lại bị giết một cách tàn nhẫn như vậy?

“Chúng là những kẻ đào ngũ của Balto. Chúng đã bị xử tử bởi luật quân đội.”

Chàng trả lời một cách khô khan, sau đó cúi xuống và kéo một tấm chăn từ một bên của toa xe ra. Rồi chàng choàng nó qua vai nàng và nói.

“Hãy ở lại đây cho đến khi vứt xác xong. Sẽ mất khoảng hơn mười phút.”

“Em, em ổn. Em chỉ hơi ngạc nhiên… khi bất ngờ nhìn thấy chuyện đó thôi.”

Đột nhiên, vẻ bướng bỉnh hiện lên trên mặt nàng. Riftan cau mày. Maximillian hơi nghiêm nghị nói khi đang nhìn xuống mặt đất với vẻ mặt đầy suy tư.

“Khi em còn là một nhà trị liệu… em đã thấy nhiều xác chết thảm thương hơn như này. Nếu làm việc trong đội hỗ trợ trong tương lai, em sẽ thường xuyên thấy những cảnh tượng kinh khủng hơn nữa. Vì thế… Không sao cả nếu chàng không che đậy chúng. Em sẽ không bao giờ ngất vì sốc như trước đây nữa.”

Sau đó nàng gấp chăn lại, đặt vào một chỗ của xe hàng rồi đứng dậy. Chàng bắt gặp nàng đang cố thoát khỏi xe. Trong tích tắc, thứ gì đó bùng nổ trong lồng ngực chàng. Chàng giận dữ gầm gừ, buộc nàng phải ngồi xuống.

"Ta đang bảo nàng ở lại đây!"

Riftan lẩm bẩm một lời nguyền rủa khi nhìn thấy vẻ nổi loạn trong mắt nàng. Việc ép buộc chỉ càng khơi dậy nỗi uất hận trong nàng. Dù biết rõ sự thật đó, nhưng mỗi lần đối mặt với nàng, chàng đều không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, và lần nào chàng cũng phải nhận kết cục xấu nhất. Chàng nói thêm khi đấu tranh để lấy lại sự tự chủ của mình.

“Ta thấy không có lý do gì để nàng phải quan sát một thi thể bị chặt đầu. Nó sẽ kết thúc sớm thôi, vì vậy hãy đợi ở đây đi.”

“Em, em không có lý do gì để nhìn một xác chết bị chặt đầu, nhưng… cũng không có lý do gì để tránh nó như một đứa trẻ sợ hãi cả!”

Nàng hất tay chàng ra và nhìn chàng bằng ánh mắt kiên quyết.

“Em, em là người phụ trách quản lý các pháp sư ở đơn vị hậu phương. Không, không ai sẽ nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh của em… nếu em không mang đến cho mọi người… ấn tượng rằng em là người họ có thể dựa dẫm.”

Chàng định nói rằng chàng sẽ không để cho bất kỳ ai không nghe theo chỉ dẫn của nàng, nhưng khó khăn lắm mới giữ chặt miệng. Chàng biết rõ là người phụ nữ tự trọng này sẽ phản ứng như thế nào trước những lời nói của chàng.

Nàng xuống xe một cách đường hoàng và đứng thẳng lưng. Và sau khi bước vài bước về phía nơi tập trung các pháp sư, nàng do dự và quay lại nhìn chàng.

“Cám, cám ơn chàng… vì đã lo lắng cho em. Nhưng… xin hãy hiểu rằng em cũng có một vị trị.”

Chàng không trả lời. Chàng sợ khi mình mở miệng sẽ lại thốt ra những lời cay độc. Với vẻ mặt thất vọng, nàng lùi lại một bước. Vẻ ngoài của nàng nghiêm nghị và cương quyết.

Nếu đó không phải là người phụ nữ mà chàng coi trọng hơn cả mạng sống của mình, thì có lẽ chàng đã ngưỡng mộ ý chí kiên cường của nàng. Nhưng chứng kiến cảnh nàng phải chịu đựng cuộc hành quân gian khổ với khuôn mặt mệt mỏi trong cái lạnh khắc nghiệt, chỉ có nỗi thất vọng, tức giận và sợ hãi đến ám ảnh ập đến trong chàng.

Riftan nắm chặt tay trong bất lực. Chàng muốn để nàng tránh xa tất cả những điều khủng khiếp và tàn nhẫn trên cuộc đời này.

Chàng không muốn nàng làm quen với những thứ như xác chết. Chàng không muốn bắt nàng phải chịu đựng những công việc gian nan. Nhưng chàng càng cố gắng bảo vệ nàng thì nàng lại càng dấn sâu vào vòng nguy hiểm.

Điều gì khác sẽ xảy ra trong tương lai? Một giọt mồ hôi lạnh tuôn ra khi hình ảnh nàng bê bết máu hiện lên trong tâm trí chàng. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu nàng không lấy chàng.

Một ý nghĩ đã ám ảnh chàng bấy lâu nay lại tiếp tục quấn lấy chàng. Nếu Công tước xứ Croix gả nàng cho một quý tộc xuất thân từ một gia tộc thịnh vượng, nàng sẽ có thể sống một cuộc sống thoải mái và yên bình, không màng đến sự tàn khốc của chiến tranh trong suốt quãng đời còn lại của mình.

‘Chết tiệt…’

Riftan vò tóc một cách thô bạo bằng đôi tay run rẩy, đẩy những suy nghĩ ích kỷ ra khỏi đầu. Đây không phải lúc để chìm đắm trong những suy nghĩ yếu mềm như vậy. Vì nàng, chàng phải kết thúc cuộc chiến này càng sớm càng tốt. Bây giờ là lúc để tập trung hoàn toàn vào vấn đề.

Riftan nhìn bóng lưng nàng với ánh mắt ảm đạm khi nàng rời đi, đợi nàng xa hơn một chút rồi liếc nhìn Yulysion để theo sau nàng.

Cậu ta gật đầu và sải bước theo nàng. Riftan lặng lẽ quan sát cảnh tượng, sau đó di chuyển đến nơi chôn xác.

Trong lúc đó, những người lính đã đào một hố sâu đáng kể, đặt hàng chục xác chết xuống một cách gọn gàng. Chàng triệu tập linh mục cấp cao của Whedon, thực hiện một nghi lễ thanh tẩy đơn giản, và ra lệnh phủ đất lên đó.

Khi việc thu dọn đã xong, binh lính lại tiếp tục hành quân, Elliot, người đang theo dõi đội hình để đảm bảo không có ai rời khỏi hàng ngũ, đến gần chàng và hỏi.

"Ngài định làm thế nào?"

"Ta sẽ chính thức khiếu nại."

Riftan thở dài và ngồi lên trên Talon rồi nói một cách lạnh lùng.

“Nếu kiểu hành quyết này xảy ra thường xuyên, không chỉ nguy cơ bị quái vật tấn công tăng lên mà nhuệ khí của toàn quân đội cũng có thể bị chùng xuống. Ta không thể cứ bỏ qua như vậy.”

"Người đàn ông đó sẽ tuân theo ngài chứ?"

Elliot có vẻ lo lắng. Riftan thúc Talon và nói.

"Ta sẽ làm cho việc đó xảy ra."

***

Max quấn chăn quanh cổ Rem và nhìn lên trời với ánh mắt lo lắng. Trời đã nhiều mây trong vài ngày và rồi lại có tuyết rơi. Tuyết không dày đặc như giữa mùa đông, nhưng vì gió lớn, cái lạnh mà nàng thực sự cảm thấy không khác mấy so với khi đi qua một trận bão tuyết.

Max quấn chặt áo khoác và hít hà trong đôi găng tay. Annette, người đang cưỡi ngựa bên cạnh, khịt mũi và nói.

“Tớ mừng vì Calto đã quyết định ở lại Lâu đài Ethylene. Nếu ông ta ở đây, ông ta sẽ có một đám tang trước khi chiến tranh.”

Ruth, người đang cưỡi một con ngựa từ xa như một xác chết, nghe thấy điều này và bật cười. Max nhìn anh ta như thể cạn lời. Tính mạng của Ruth dường như cũng đang gặp nguy hiểm. Việc Ruth làm thế nào để đi theo Riftan trong suốt thời gian qua có vẻ như là một bí ẩn.

“Tại thời điểm này, những người đào ngũ không xuất hiện.”

Đột nhiên, Armin, người đang lặng lẽ nhìn xung quanh những người lính đang hành quân, thì thầm. Max cau mày. Ngay cả sau vụ hành quyết đầu tiên, những kẻ cố gắng đào ngũ vẫn tiếp tục xuất hiện. Một số người trong họ đã thành công trốn thoát khỏi Lực lượng Đồng minh, trong khi những người khác thì bị bắt và bị hành quyết trên đường đi.

Sự phản đối mạnh mẽ của các chỉ huy ngăn việc tăng số lượng xác chết, nhưng các cuộc hành quyết vẫn tiếp tục với lý do nếu không trừng phạt nghiêm khắc, kỷ luật của toàn quân có thể bị xáo trộn và sẽ có thêm nhiều lính đào ngũ hơn.

Hầu hết họ là binh lính của Balto, nhưng đôi khi những người đào ngũ đến từ các trại Whedon, Arex và Livadon. Theo lời của các hiệp sĩ, một cuộc thám hiểm lớn như vậy dường như là đó chuyện thường.

"Dừng lại! Hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở đây!”

Họ đã di chuyển được bao xa trong cơn gió dữ dội rồi, tiếng thở dài nhẹ nhõm nổ ra từ mọi nơi khi một giọng nói lớn vang lên từ phía trước.

Nàng loạng choạng xuống ngựa với đôi chân nửa tê dại của mình. Yulysion, người luôn cưỡi ngựa hộ tống gần nàng, chạy đến và hỗ trợ nàng.

Thông thường nàng sẽ giả vờ mạnh mẽ và đẩy cậu ta ra, nhưng lần này, với sự giúp đỡ của cậu ta, nàng đã có thể hạ yên khỏi lưng Rem. Nàng đã ngồi trên lưng ngựa cả ngày, và toàn thân nàng tê cứng và đau nhói.

Max bước đến đống lửa của những người lính và làm tan cơ thể đông cứng của mình trong khi Yulysion thì chăm sóc ngựa của nàng. Cuối cùng, khi cơ thể cứng đờ bắt đầu cảm thấy ấm áp, nàng mới có thể nhìn xung quanh.

Nàng liếc nhìn đám đông đang tụ tập quanh đống lửa, rồi nhìn qua khiên chắn gió mà binh lính đã dựng lên. Sau đó, nàng bắt gặp Riftan đang ngồi trên lưng Talon và đưa chỉ thị cho các hiệp sĩ.

Max mang một ánh nhìn lo lắng. Mỗi khi một cơn gió mạnh làm xù mái tóc đen của chàng, dường như có một cơn ớn lạnh tràn qua cơ thể nàng. Mặt chàng có vẻ gầy đi trong những ngày qua, khiến nàng càng thêm lo lắng.

‘Chàng có nghỉ ngơi không?’

Nàng cau mày trong phiền muộn, và Riftan quay đầu lại như thể đã cảm nhận được ánh nhìn của nàng. Max dừng lại. Chàng vội vàng xuống ngựa và sải bước về phía nàng.

“Cuộc họp chiến lược cuối cùng sẽ được tổ chức ở phía trước. Tất cả các pháp sư từ Tháp Thế giới cũng nên tham dự.”

Max mở to mắt trong ngạc nhiên.

"Cuộc, cuộc họp cuối cùng?"

"Đúng rồi."

Chàng cau mày.

“Nàng không biết à? Chúng ta sẽ đến đích trong hai ngày nữa. Chẳng bao lâu nữa chiến tranh sẽ bắt đầu.”

Trước những lời nói đó, trái tim nàng chùng xuống. Mặc dù đó là việc mà nàng đã chuẩn bị, nhưng lòng nàng vẫn quặn lại. Sau khi nuốt nước bọt khô khốc, nàng từ từ đứng dậy.

Và các pháp sư thuộc đội hỗ trợ hậu phương được chỉ định từng người một. Tất cả các pháp sư trong nhóm hỗ trợ chiến đấu sẽ di chuyển cùng đội quân Osyria ở phía trước, vì vậy nàng sẽ mang theo tổng cộng bốn pháp sư là Annette, Armin, Ben và một pháp sư mới được thuê từ Undaim tên là Lanley.

“Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, và hãy theo ta.”

Riftan lạnh lùng nói với Ruth, người đang ngồi xổm trước đống lửa và cúi đầu giả vờ như không biết gì. Ruth thở dài và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Họ sớm bắt đầu đi cùng Riftan. Yulysion và Elliot theo sau, Hebaron và Garrow, người dẫn đầu hàng ngũ hậu phương của Whedon cũng đi theo ngay sau đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.