Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 334




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng thấy lòng mình trĩu nặng. Những tay thương đội mũ sẫm màu tiến vào cổng không ngừng, theo sau đó là cung thủ và kỵ binh. Annette, người đã đứng dậy và quan sát cảnh tượng, biểu hiện vẻ kinh ngạc.

"Tuyệt thật. Chắc cũng phải là sáu nghìn người đấy.”

"Có ai có vẻ là pháp sư không?"

Ben, pháp sư của Undigm, hỏi với gương mặt đầy mong đợi. Max cẩn thận nhìn đoàn người bước vào sân tập.

Hàng chục toa xe bọc da đằng sau những người lính, theo sau là các hiệp sĩ cấp cao và người hầu phục vụ họ. Nhưng không có ai trông giống như pháp sư cả.

“Tớ, tớ cũng không biết. Quá nhiều người…”

Max nhìn đi nhìn lại và ngậm miệng khi thấy Riftan đi ngang qua đoàn diễu hành. Chàng mặc một chiếc áo choàng màu xanh chàm phủ lông thú bên ngoài bộ giáp bạc, và trên đôi vai rộng là phần cổ áo có khắc gia huy của Remdragon. Vẻ ngoài trang nghiêm đó khiến nàng quên đi, trong giây lát, sự căng thẳng và thù địch giữa họ.

Khi chàng sải bước về phía trước với dáng đi nghiêm nghị, binh lính nhanh chóng mở đường, và thậm chí một số hiệp sĩ, những người có vẻ là đội trưởng cũng tiến đến và chào đón chàng.

Riftan gật đầu với họ một cái và đi thẳng đến nơi các hiệp sĩ mang dấu ấn hoàng gia của Whedon. Sau đó, một thanh niên mảnh khảnh đi đầu trong nhóm hiệp sĩ cởi chiếc mũ bảo hiểm đang đội và ném nó đi.

“Đã lâu rồi, Mahgo.”

Một giọng nói không rõ ràng vang vọng khắp đại sảnh. Max mở to mắt. Danh tính của chàng trai trẻ là Công chúa Agnes. Agnes, người ăn mặc như một hiệp sĩ tập sự, với tấm giáp ngực và một thanh kiếm quanh eo, nhảy xuống ngựa và nói.

“Ta tưởng cậu đã đi thám hiểm ở phía Nam Livadon, nhưng rốt cuộc mọi thứ lại trở nên như thế này.”

Riftan đáp lại với giọng trêu chọc, nhưng nàng không thể nghe rõ vì ở khá xa. Max lo lắng trườn người ra cửa sổ. Royald, người đi theo nàng và nhìn ra ngoài, huýt sáo một chút.

"Có vẻ như công chúa từ Kabbalah đã đến với tư cách chỉ huy."

“Nếu là công chúa, chẳng phải đó là vị pháp sư tóc vàng mà cậu thân sao?”

Annette hỏi Max. Cậu ấy dường như còn nhớ những tuần đầu nàng đã trải qua với Công chúa Agnes khi nàng vừa mới vào Nornuin. Max lúng túng gật đầu.

"Đúng rồi. Công chúa Agnes… đã viết thư giới thiệu của tớ.”

"Sao cậu không ra ngoài và nói lời chào?"

"Chà, mọi người không đi sao?"

Max nhìn quanh những pháp sư đang tụ tập trong phòng khám với vẻ khó hiểu. Anton, người đang xem xét đoàn người qua một cửa sổ khác, lắc đầu một cách bất lực.

“Tôi không nghĩ những pháp sư khác đã đến. Đông người quá, vì vậy chúng ta không cần phải đi ra ngoài đâu. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ gặp nhau trong hội trường trong bữa ăn tối, chúng ta sẽ chào nhau sau vậy.”

Anh ta lãnh đạm nói, sau đó liếc nhìn Max rồi nói thêm.

"Cậu đi đi. Đã lâu rồi không gặp người quen, vì vậy cậu sẽ muốn gửi lời chào đấy. Có chúng tôi làm việc ở đây là đủ rồi.”

Max do dự một lúc rồi đứng dậy và mặc áo choàng vào. Khi nàng rời khỏi bệnh xá, nàng nhìn thấy những người lính lấp đầy phòng huấn luyện. Nàng nhìn xung quanh họ, sau đó đi về phía nơi lá cờ Whedon tung bay.

Không lâu sau, nàng có thể tìm thấy Riftan đang nói chuyện với Công chúa Agnes. Max dừng lại một chút, liếc nhìn bóng lưng của chàng rồi tiến lại gần họ một cách thận trọng. Công chúa Agnes tìm thấy nàng và mở to mắt.

"Ôi Chúa ơi, ai đây?" ( xin lỗi mọi người nhưng tui ghét lắm á )

Đôi mắt xanh nhạt của cô ta sáng lên vì vui mừng. Công chúa bước đến gần nàng với đôi chân thon dài và nắm lấy tay Max.

“Cô đã rời Nornuin rồi phải không? Ta rất tự hào vì cô đã hoàn thành tất cả các khóa đào tạo trong ba năm!”

“Xin chào. Thưa Bệ hạ."

Max sững sờ trước sự chào đón dữ dội đến không ngờ. Trái ngược với những gì nàng nghĩ rằng hai người sẽ xa lạ và khó xử vì đây là lần tái ngộ sau 3 năm, nhưng cô ta lại tỏ thái độ thân thiện như họ mới gặp và chia tay trong hôm qua.

“Cái gì là Điện hạ chứ! Ta đã bảo cô hãy gọi ta là Agnes.”

Max cười nhẹ trước giọng điệu trách móc.

"Tôi… tôi quên mất. Người có khỏe không?"

"Ta vẫn ổn. Maximillian trông cũng rất ổn.”

Công chúa cười toe toét khi lướt qua chiếc áo màu nâu trơn của Max và chiếc áo choàng dày được các pháp sư ưa chuộng.

“Bây giờ trông cô giống một pháp sư thật. Cô thuộc tòa tháp nào?”

"Tháp gnome."

"Cái đó…”

Agnes thở dài tiếc nuối. Max cau mày lại. Ngay khi nàng định hỏi điều đó có nghĩa là gì, nàng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Riftan.

"Hai người sẽ trò chuyện trong bao lâu nữa?"

Max ngước nhìn gương mặt kiêu ngạo của chàng qua vai Agnes. Riftan rũ hàng mi dài xuống và nhìn nàng một lúc rồi quay lại phía công chúa.

“Chúng ta hãy vào phòng họp. Tôi muốn nghe thêm về những chuyện diễn ra tại Hội đồng Bảy Vương quốc.”

“Chúa ơi. Ta vừa mới đến thôi! Cậu phải cho ta thời gian để thở chứ.”

Công chúa khẽ càu nhàu. Max nhìn xuống mặt đất và nói với một giọng điệu gai góc.

"Tôi… hẳn đã làm phiền khi hai người đang có một cuộc trò chuyện quan trọng. Xin lỗi nhé. Tôi… chỉ muốn gửi lời chào đến Agnes thôi.”

Riftan liếm môi như muốn nói điều gì đó, rồi lại im lặng. Max nhìn lại công chúa với vẻ thất vọng.

“Thật vui khi gặp lại người sau một thời gian dài. Vậy… tôi đi đây.”

"Đợi đã! Ta còn muốn nói chuyện thêm.”

Agnes vội bắt lấy nàng khi nàng chuẩn bị quay đi.

“Ta hơi tò mò về tin tức của Tháp Thế giới. Ta nghe nói rằng các pháp sư của Urd đang ở đây, họ là ai vậy?"

Max nhìn Riftan rồi lại nhìn Agnes.

“Calto, Anton và Selic đang ở đây.”

"Calto cũng đến sao?"

Agnes mở to mắt. Việc một pháp sư của tộc Serbel ra khỏi đảo là một điều quá bất thường, vì vậy cô ta khá ngạc nhiên. Cô ta nói một cách nghiêm túc với một vẻ mặt đầy suy tư.

“Trước hết, ta muốn gửi lời chào đến Calto. Những người mới đến cũng sẽ cần nghỉ ngơi, vì vậy hoãn cuộc họp lại một lúc cũng không sao, đúng không?”

Agnes quay sang Riftan. Chàng cau mày và chậm rãi gật đầu.

“Được rồi. Tôi sẽ hỏi lãnh chúa để tìm nơi nghỉ ngơi.”

“Làm phiền cậu.”

Riftan quay đi mà không nói một lời nào với nàng cho đến cùng. Max dẫn công chúa đi về phía lâu đài, lo lắng cắn môi. Chàng dường như không có ý định yêu cầu hòa giải ngay từ đầu. Nếu vậy, không phải nàng nên là người đầu tiên chủ động sao?

Nhưng sau đó, nàng lo lắng về những điều sẽ xảy ra nếu họ lại bắt đầu đấu vật nhau. Max hít một hơi thật sâu. Trước đây, nàng không biết rằng mình là người nóng tính như này.

"Hai người cãi nhau sao?"

Agnes, người đã liếc nhìn nàng, hỏi một cách thận trọng. Max cau mày, sau đó tỏ vẻ bình tĩnh.

"Ôi không. Chúng tôi không có vấn đề gì. Chỉ là… cuộc chiến quá căng thẳng thôi."

"Cũng phải."

Cô ta gật đầu.

"Chuyện đó thật không tưởng. Ngay sau khi Hội nghị Bảy Vương quốc được tổ chức, cả nước đã bị sốc đấy.”

"Người đã nghe được đến đâu rồi?"

"Ngay cả những điều về Thành phố Quái vật và Warlock."

Khuôn mặt của Agnes đanh lại một cách nghiêm túc.

"Chính xác thì thành phố lớn bao nhiêu?"

Max do dự một lúc trước khi trả lời.

“Nếu nói về quy mô… thì nó gần như Balbon.”

Một tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng công chúa. Max không nhắc đến những dụng cụ kỳ quái, công thức phép thuật bí truyền mà họ tìm thấy ở tàn tích, và câu chuyện về kén Basilisk hay Wyvern.

Dù sao, chỉ huy của liên minh sẽ sớm tổ chức một cuộc họp quân sự, nhưng nàng không muốn công chúa thêm lo lắng, người chắc hẳn đã kiệt sức sau cuộc hành trình dài. Max nhanh chóng thay đổi chủ đề.

"Nhân tiện… Rosetta thế nào rồi? Em ấy vẫn ổn chứ?”

Đột nhiên, một nụ cười hạnh phúc nở trên môi Agnes.

"Tất nhiên rồi. Em ấy vẫn khỏe. Abel cũng đang lớn lên từng ngày.”

"Abel?"

"Cô chưa nghe đến tên cháu trai sao?"

Agnes tặc lưỡi.

“Abelis Ruben, đây là tên cháu trai của cô. Cậu bé thực sự xinh như một thiên thần vậy. Bé có đôi mắt giống hoàng tộc, nhưng diện mạo thì rất giống Thái tử phi.”

Max chỉ chớp mắt. Khi hình ảnh một đứa trẻ sơ sinh xinh đẹp giống như Rosetta hiện lên trong tâm trí nàng, một cảm giác ngứa ran dấy lên trong lồng ngực.

Max đưa ra một ánh nhìn phân vân. Có lẽ là do nàng bị sảy thai ngay cả trước khi biết mình có thai, nên nàng không cảm thấy quá đau buồn cho đứa con đã mất. Nàng chỉ cảm thấy tội lỗi và tự ti khi không thể hoàn thành chức trách với tư cách là vợ của lãnh chúa, và nỗi sợ hãi bị Riftan bỏ rơi.

Nhưng ngay khi ý nghĩ về việc đứa bé nào sẽ được sinh ra nếu nàng không sảy thai đột nhiên xuất hiện trong đầu, một cơn đau âm ỉ ập đến trong ngực. Nàng vội vàng ném suy nghĩ đó đi. Bây giờ mọi chuyện đã qua, không có gì sẽ thay đổi cả. Max cố mỉm cười.

"Tôi muốn gặp em ấy… vào một ngày nào đó."

“Khi chiến tranh kết thúc, hãy đến thăm Drakium với Riftan. Thái tử phi chắc chắn sẽ rất vui.”

Max chỉ cười khổ, không thể nghĩ tới sự hân hoan của Rosetta.

***

Đã vài ngày trôi qua kể từ đó, nhưng chỉ có tám pháp sư đến Lâu đài Ethylene. Calto trông rất thất vọng, dù ông ta đã cố che giấu điều đó.

Nhưng bây giờ, không thể yêu cầu pháp sư từ Tháp Thế giới nữa. Quân đội được điều động từ mỗi quốc gia đã tập hợp tại Lâu đài Ethylene, và Lực lượng Đồng minh sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào.

Max thất thần nhìn đủ loại vũ khí chất đầy sân duyệt binh. Gần các bức tường của pháo đài, những người lính đang tiến hành các cuộc diễn tập thâm nhập với các tháp bao vây, và ở một bên của bãi tập, những người thợ thủ công bố trí những chiếc nỏ lớn và kiểm tra từng chiếc một. Khi nàng nhìn xung quanh khung cảnh, nàng nghe thấy giọng nói của Annette từ xa.

“Max! Giúp tớ với.”

Max quay đầu lại và thấy Annette đang ngồi xổm và cầm búa trước kho vũ khí phòng thủ, và đi về phía đó. Cậu ấy đang có vài mảnh xương của một bán-rồng được gắn trên một cái đĩa lớn. Max nhìn xuống nó chăm chú và hỏi.

"Giờ… cậu đang làm gì vậy?”

“Chúng ta đang thêm chức năng lá chắn cho lá chắn của tháp vây, tên là Mantlet. Chúng ta cần làm thêm 60 chiếc nữa.”

"Sáu, sáu mươi?"

"Đúng rồi. Mantlet bình thường không thể chịu đựng được sức mạnh của orge hay troll. Đó là lý do tại sao chúng ta đưa vào công thức phòng thủ.”

Annette tháo găng tay ra và phủi nó bằng đôi tay trần, bầm tím, rồi đưa cho nàng một mảnh giấy da.

“Cậu có thể tham khảo nó và thực hiện. Đó là một thiết kế mà Selic đã làm. Anh ta yêu cầu tớ cài đặt một công thức phép thuật giúp tăng cường độ bền cho các tháp bao vây.”

Max thở dài một hơi.

“Đến khi nào mới xong chứ?"

“Hãy làm nhiều nhất có thể.”

Annette rên rỉ.

"Đây là số phận của các pháp sư Gnome đấy."

Max thở dài thườn thượt và nhặt một mảnh xương bán-rồng trên bàn lên. Và trong khi nàng đang dùng cái đục để tạo một kích thước phù hợp, nàng nghe thấy tiếng chuông lớn từ phía trên bức tường thành.

Nàng ngẩng đầu lên. Cổng thành rộng mở, và những người khổng lồ ngồi trên những con ngựa to lớn xếp thành hàng và tiến vào lâu đài. Annette cau mày.

"Vẫn còn quân đội đến sao?"

"Họ… Họ là nhóm cuối cùng rồi.”

Max nhìn lá cờ xanh đậm với hình con sói trên đó và tỏ vẻ lo lắng.

“Các Hiệp sĩ của Phil Aaron... được gửi từ Balto đã đến.”

Sejour Aren, người đang giám sát việc huấn luyện của các binh sĩ ở một bên của đoàn diễu hành, đi về phía cổng để chào họ. Khi người đàn ông dẫn đầu của Đội Hiệp sĩ cởi bỏ mũ bảo hiểm, đúng như nàng đã lo sợ, khuôn mặt dữ tợn của Richt Bleston lộ ra. Max co vai, nhớ lại những gì anh ta đã làm để hại nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.