Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 203




“Xin hãy suy nghĩ lại. Với con số thương vong từ cuộc đại chiến, không một người hầu nào trong đền có thể để phục vụ các quý cô một cách tận tình nữa. Nếu cô ở lâu đài của tôi, tiểu thư sẽ được sống thoải mái và tôi đảm bảo sẽ chú ý và quan tâm nhiều hơn.”

Vị Đại công tước kiên trì thuyết phục, nhưng Max vẫn quyết định chắc như đinh đóng cột, lắc đầu. “Tôi… vẫn ổn. Tôi đã quen sống ở đây... và không quan trọng tôi ở đâu…. Tôi vẫn không thể bớt l-lo lắng được.”

Người đàn ông mở miệng định trả lời, nhưng nhìn thấy ý chí sắt đá hiện trên khuôn mặt Max, ông nín lặng. Thở dài và bất lực trước sự cứng đầu của cô.

“Nếu đó là điều mà tiểu thư muốn, vậy tôi sẽ tôn trọng cô. Nếu cô thay đổi suy nghĩ, hãy bảo với một trong số các linh mục báo cho tôi.”

Vì lợi ích của Riftan, Đại công tước rời khỏi mà không tranh luận thêm. Nhưng đúng như vị quý tộc nói, ngôi đền không thể lo cho các quý cô ở tu viện. Số lượng người hầu phục vụ cô giảm đáng kể từ ba còn một, và người đó chỉ tới để bưng nước sạch để lau rửa vào buổi sáng và lấy đồ giặt mỗi tối. Mọi thứ khác họ đều phải tự làm.

Cô không phải là người duy nhất trải qua chuyện đó và một số các quý cô khác trong đền bắt đầu phàn nàn về tình trạng này. Có lẽ Max thấu hiểu cho họ nếu cô không từng tự mình trải nghiệm một cuộc hành trình. Qua chuyến đi tới Livadon, cô cũng từng có một khoảng thời gian khó khăn tự chăm sóc cho bản thân mà không có các đặc quyền như mọi khi, nhưng giờ, cô dễ dàng thích nghi với sự thay đổi.

Mỗi sáng, Max tự dọn dẹp phòng, dọn giường, mặc y phục, và tự chải chuốt, rồi tới nhà nguyện cầu nguyện. Khi đồ sạch chưa tới như thường lệ, cô sẽ tự giặt đồ lót và tất. Đây là lần đầu tiên trong đời cô phải giặt giũ, nhưng cô không ghét nó. Mà, nó còn giúp cô có thứ để làm trong ngày, hơn là chỉ ở yên trong phòng, ăn, cầu nguyện, và ngủ. Nếu cô cứ tiếp tục cái lịch trình nhàm chán này, chắc chắn cô sẽ sớm bị lo âu và lo lắng. Cô thật sự cần thứ gì đó khiến bản thân bận rộn.

Max cũng tới thăm Rem ở chuồng ngựa thường xuyên nhất có thể để chải bờm cho nó. Bằng toàn bộ sự chú tâm cô dành cho nó để chăm sóc, chiếc bờm trắng khô xơ của Rem trở thành một màu bạc lấp lánh.

“Cô đây rồi, cô Calypse! Tôi đã định tới phòng để thăm cô.”

Idcilla gọi khi cô đang ở chuồng ngựa, chải chuốt Rem như mọi khi. Max quay đầu nhìn cô, Alyssa, và ba cô gái quý tộc khác hay thỉnh thoảng chào xã giao với cô trong phòng nguyện hoặc cầu thang. Họ đều lên đồ để ra ngoài. Max nhìn họ đầy thắc mắc, và Alyssa nói với giọng nhỏ nhẹ, nở nụ cười hoa mỹ.

“Chúng tôi định tới trại tị nạn trong thành phố. Cô đi cùng không?”

“..Bây giờ sao?” Max bất ngờ trước lời mời đột ngột.

Alyssa nở nụ cười lịch sự. “Nếu quý cô có việc khác phải làm, thì không đi cũng được.”

“À k-không. Sau khi ghé qua chuồng ngựa… tôi cũng định về phòng.”

Max trả lời, và cố gắng đuổi ngựa đi và giũ mùi ra khỏi quần áo, nhưng Idcilla bước tới và ôm cô, mặc kệ mùi khó chịu.

“Vậy đi với chúng tôi. Cô chắc phải ngộp thở với cái tu viện này và chán ngấy mấy cái bài hát cầu siêu dài bất tận rồi.”

Alyssa nhíu mày trước những lời lẽ lỗ mãng của chị họ nhưng cũng đồng tình. “Chúng tôi tâm sự với nhau và nghĩ rằng mình nên đóng góp chút gì đó ý nghĩa thì sẽ tốt hơn. Họ nói các gia đình đau khổ đang có cuộc sống khó khăn. Rất nhiều gia đình thường dân, mất đi chồng và anh em, đang sống ở trại tị nạn thành phố, và họ đang cạn kiệt đồ tiếp tế, nên chúng tôi đã góp quỹ từ các quý cô khác và hi vọng một chút lòng thành này sẽ giúp đỡ được phần nào.”

Cô gái tự hào khoe Max chiếc túi da dày cộp. Thông qua hình dáng, có lẽ bên trong chứa kha khá vòng tay và vòng cổ. Cô cố nghĩ xem liệu cô có mang theo đồ gì có giá trị để đóng góp không, nhưng vì cô đã cố mang ít đồ nhất có thể trong chuyến hành trình này nên cô không có gì hết. Có vẻ cô không có món đồ giá trị nào để quyên góp. Xấu hổ, Max lắp bắp.

“Tôi… không giúp gì được nhiều… tôi không mang theo bất cứ thứ gì có giá trị từ Anatol.”

“Ôi, đừng lo. Chỉ cần một chuyến ghé thăm của vợ ngài Calypse cũng khiến nhiều người hạnh phúc rồi. Dù sao thì, ngài Calypse cũng là vị anh hùng vĩ đại nhất phương Tây.”

Max bày tỏ niềm tự hào trước những lời khen ngợi về Riftan. “Thôi được, tôi cũng sẽ đi.”

Ra ngoài với các quý cô còn tốt hơn hàng trăm lần so với việc ngồi một mình trong phòng. Sau khi thảo luận chi tiết, Max trở lại phòng và nhanh chóng thay quần áo sạch. Rồi, cô đi tới túi hành lý để xem có thứ gì đáng giá không. Con dao găm của Riftan đưa cô có thể sẽ bán được giá tốt, nhưng suy nghĩ sẽ rời xa nó không bao giờ xuất hiện trong tâm trí cô, cũng như đồng seken* mà anh để lại cho cô bảo quản. Bới đống đồ lên, Max tìm thấy cái gương cầm tay nhỏ mà cô mua. Cô nghe nói gương khá đắt nên có lẽ nó sẽ có ích.

*shekel: đồng seken (tiền Do Thái xưa)

Max đặt cái gương cầm tay nhỏ vào túi và ra ngoài. Trước sân đền, ba chiếc xe ngựa và sáu lính gác đã đợi sẵn. Cô bước qua họ và ngay lập tức thấy Idcilla, người đã ngồi trên xe, ra hiệu cô tới.

“Ngồi đây đi. Chúng tôi đã xin phép các vị linh mục. Chúng ta sẽ trở lại trước bữa tối.”

Ngay khi Max ngồi xuống cạnh cô, xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Nhìn ra ngoài cửa sổ, Max ngạc nhiên trước những tòa nhà đẹp đến đáng kinh ngạc của Levan. Trong ánh nắng mùa hè, những tòa nhà xám trắng rực rỡ như ngà voi quý giá, và những hàng cây ven đường rậm rạp một màu xanh tươi tốt trù phú. Khung cảnh vô cùng bình yên, trái ngược lại cái thảm kịch kinh hoàng đang xảy ra bên ngoài những bức tường thành phố.

Cứ như thể Max đang đặt chân tới một vùng đất lạ, Alyssa kéo Max trở lại hiện thực. “Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại và mua một vài đồ cứu trợ trước.”

“Một vài quý cô đã quyên góp tiền vàng, nhưng hầu hết họ đều quyên góp trang sức như vòng tay và nhẫn. Nó sẽ hơi tốn thời gian để thương lượng với thương buôn.”

“Tôi, tôi cũng tìm thấy vài thứ giá trị để tặng.”

Max nhanh chóng lôi chiếc gương cầm tay ra khỏi túi và giơ lên. Alyssa ngại ngùng và xua tay.

“Cô không cần phải làm vậy đâu. Cô đến cùng với chúng tôi là quá đủ rồi.”

“Làm ơn n-nhận lấy nó đi. Tôi đã được tu viện Levan chăm sóc quá nhiều… Tôi hi vọng có thể đóng góp được gì đó.”

Thấy thái độ kiên quyết của Max, cô từ bỏ và lấy cái gương, cất nó vào túi. Xe ngựa đi qua trung tâm thành phố và dừng lại ở trước tòa nhà lớn. Họ bán đồ quyên góp và mua lấy một lượng lớn đồ ăn, quần áo sạch, và đèn dầu. Với kha khá đồ quyên góp nhận được, họ vẫn còn thừa 30 dirhams* sau khi chất đầy ba chiếc xe ngựa. Họ quyết định quyên góp số quỹ còn lại cho tu viện, trước khi trở lại xe.

*dirham/ dirhem/ dirhm: vẫn là tiền tệ của nhiều người Berber, Morocco và người Ả Rập.

Sau khoảng hơn mười phút, Idcilla chỉ tay vào một tòa nhà. “Đó là khu tị nạn.”

Theo hướng tay, Max thấy một toà tháp hai tầng bằng gỗ, trông như thể nó đã được xây dựng cách đây một trăm năm trước.

“Tòa nhà này vốn là một nhà nguyện, nhưng giờ được dùng để chăm sóc cô nhi và những người lang thang không có nơi nào để đi. Theo như các linh mục, rất nhiều gia đình đau buồn rơi vào cảnh bi thảm đã phó thác đời mình cho nơi đây.”

Max nhíu mày trước khung cảnh. Tòa nhà cũ kĩ đổ nát như thể sẽ đổ sập bất kì lúc nào. Những tấm ván gỗ được chắp vá lại làm trần nhà, kêu cót két mỗi khi gió thổi, và một hàng dài những người vô gia cư trong trang phục rách rưới chật kín lối vào.

Người bảo vệ lập tức đóng cửa xe ngựa. “Làm ơn đừng ra vội. Chúng ta sẽ vào trong và gặp các linh mục trước.”

Alyssa gật đầu với gương mặt hung dữ khi Max nhòm ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt những người vô gia cư và vô vọng. Hầu hết họ đều là những phụ nữ trẻ địu con trên lưng. Cô băn khoăn liệu có phải những người phụ nữ đã sống một cuộc đời khổ cực vì mất chồng trong cuộc chiến tranh. Khi cô tiếp tục nhìn thẳng vào khuôn mặt khổ đau của họ, Max cảm thấy bụng mình quặn lại.

Mặc dù cô không muốn nghĩ tới, Max không thể ngừng nghĩ đến việc mất đi Riftan thì sẽ như thế nào. Cô sẽ giống như họ. Thay vào đó, cô sẽ bị lôi về lâu đài Croix và nhận lấy sự đối xử khủng khiếp cho tới khi cô chết.

Max cắn môi. Cũng có thể cô sẽ bị bắt tái hôn như mong muốn của cha. Cả hai lựa chọn đều thật tồi tệ. Ngay cả khi ông trời mỉm cười với cô và cha cô cho phép cô sống nốt phần đời còn lại ở tu viện, cô cũng luôn hướng về Riftan.

Max vân vê đồng xu trong túi, lướt ngón tay lên bề mặt đồng thô ráp của nó. Những cảm xúc dâng trào trong lòng lắng dịu đi đôi chút.

“Các quý cô, tôi đã đưa các linh mục tới. Các cô có thể vào được rồi.”

Sau khoảng năm phút, người lính đi vào khu tị nạn trở lại xe ngựa và mở cửa cho họ.

“Cảm ơn vì đã đến dù nơi này vô cùng nghèo nàn.”

”Chúng tôi nghe nói mọi người ở đây đang vô cùng khó khăn nên chúng tôi đã đem thức ăn và các nhu yếu phẩm khác tới.”

Các linh mục nhìn các toa xe đầy đồ tiếp tế và cười với họ. “Cảm ơn rất nhiều. Chúng tôi đã định tới hoàng tộc để kêu gọi sự trợ giúp.”

“Tình hình ở đây có tệ lắm không?”

“Như mọi người thấy đấy, số lượng người tìm đến đây để ẩn náu đã tăng gấp đôi và chúng tôi không có đủ quỹ để đáp ứng cho nhu cầu của tất cả.”

Một trong số các vị linh mục thở dài, cho thấy một sự thật đáng buồn. “Nơi đây không chỉ chứa những người mất đi nhà cửa vì quái vật, mà giờ, các góa phụ và cô nhi cũng tới. Ngày nay, rất khó để phục vụ tất cả mọi người một bữa mỗi ngày. Các cô có muốn vào xem bên trong không?”

Alyssa quay lại nhìn họ, như thể cô không chắc bản thân có muốn không. Nhưng trước khi bất kì ai có thể nói điều gì, Idcilla dũng cảm bước về phía trước.

“Tất nhiên, chúng tôi phải xem các cơ sở vật chất bên trong, để biết nên mang gì vào lần tới.”

Cô chủ động tiến vào cùng các linh mục và các quý cô ở Livadon miễn cưỡng nối gót phía sau. Max cũng cẩn thận theo sát. Khu tị nạn trông giống nhà kho hơn là nhà thờ; các bàn gỗ đông nghẹt những đứa trẻ suy dinh dưỡng, đang húp nước súp loãng. Thậm chí còn có những đứa trẻ đang ngồi dưới sàn gặm những mẩu bánh mì thiu. Trên chiếc giường nham nhở được làm bằng những ván gỗ đóng đinh qua loa, người già nằm la liệt, di chuyển một cách khó chịu. Cuối cùng, ở phía đối diện, những người phụ nữ đang mặc quần áo bẩn rách rưới ngồi trên sàn, đắp chăn bẩn, cho con bú.

Trái ngược hoàn toàn với mong đợi của Alyssa, không ai trong số họ nhìn các cô, dù cho có nhận quyên góp từ thiện của họ. Sự mất mát và nỗi đau buồn đã ám lấy những con người khốn khổ này, nhiều đến nỗi họ không còn bất kì hứng thú gì tới thế giới xung quanh. Ngay cả Idcilla, người dám bước vào tòa tháp đổ nát, cũng vô cùng hoang mang. Họ không thể chịu nổi khi nhìn thấy những gì ở tầng hai, trước khi họ rời đi.

Alyssa là người đầu tiên phá đi bầu không khí im lặng với một tiếng thở dài. “Tôi thật không tưởng tượng nổi nó sẽ tệ đến thế này. Ngay khi chúng ta trở lại tu viện, chúng ta phải cố gắng huy động thêm nhiều nguồn quyên góp.”

“Xin hãy làm vậy nhé, quý cô.”

Vị linh mục nắm lấy tay cô và cầu xin với thái độ thành khẩn. Sau đó, Max và các cô gái thượng lưu ở Livadon thường xuyên tới trại tị nạn cũ và hào phóng quyên góp. Đôi khi họ còn phát đồ ăn và quần áo cho trẻ mồ côi.

Một vài quý cô khác khá miễn cưỡng và thể hiện thái độ kinh tởm khi phải tới tòa nhà tồi tàn, xung quanh là những người tị nạn ăn mặc bẩn thỉu, cô nhi và các góa phụ, nhưng hầu hết họ đã giúp đỡ. Max cũng thường cùng các quý cô tới thăm trại tị nạn.

- ---

Note: LF: Tác giả chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Cô ấy thậm chí còn đi sâu vào các chi tiết và cho chúng ta thấy hiện thực tàn khốc rằng chiến tranh có thể hủy hoại con người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.