Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Rodrigo khẽ thở dài.
“Có khi, sau nhiều năm đi xa, ngoài mấy cái hang ổ của lũ quái vật hay những trận chiến đầy đẫm máu ra thì Lãnh chúa cũng quên luôn cái Lâu đài sơ sài này rồi – chỉ là mấy chuyện cỏn con với ngài ấy thôi mà.”
Max tự thề với bản thân sẽ không để chuyện này tiếp diễn nữa. Căn phòng hoang tàn trước mắt nàng tương lai sẽ trở nên sống động, mang một màu sắc rực rỡ và sang trọng, sẽ trở thành một trong những bữa yến tiệc được khao khát nhất lục địa. Giới quý tộc sẽ cào cấu nhau chỉ để giành được một lời mời đến lâu đài Calypse khó nắm bắt này.
“L-làm ơn hãy gọi các thương nhân đến càng sớm càng tốt.” nàng nói, một ý nghĩ nảy ra trong đầu.
Rodrigo gật đầu lia lịa, thấy được sự quyết tâm từ nàng, khiến ông vô cùng ấn tượng.
Nàng đi quanh phòng tiếp khách và những phòng ngủ cho khách ở kế bên, tất cả đều không khác mấy so với phòng yến tiệc. Ít nhất, trong phòng ngủ cho khách còn có ít vật dụng, nhưng vẫn rất đơn điệu. Mỗi phòng đều được sắm một chiếc giường chắc chắn, chăn bông, còn nhiều thời gian để xem xét kỹ lưỡng những căn phòng bày trí đơn giản này, vì vậy họ tiếp tục xuống tầng một để kiểm tra nơi ở của người hầu.
“Người hầu nam sống trong một tòa tháp riêng biệt, còn người hầu gái thì ở trong một căn phòng dưới tầng trệt để họ có thể luôn xuất hiện kịp thời mỗi khi chủ nhân gọi. Nếu phu nhân có gọi gì, người chỉ cần rung chuông, người hầu sẽ đến ngay lập tức – thậm chí cả vào giữa đêm khuya.”
Theo lời Rodrigo, lâu đài Calypse chỉ sử dụng 87 người hầu, thiếu kha khá nhân lực để quản lý cả pháo đài khổng lồ, khu đất và các hào xung quanh. Tuy nhiên, đó có lẽ cũng không phải là một con số quá nhỏ nếu chủ nhân họ rời đi trong thời gian dài như vậy.
Những khuôn mặt khác nhau lướt qua trước mắt nàng khi Max được Rodrigo giới thiệu một số người hầu gái làm việc trong lâu đài. Sau khi làm quen với nhiều khuôn mặt mà nàng nhất định sẽ quên vào ngày hôm sau, hai người tiếp tục chuyến đi tham quan đến nhà bếp của lâu đài. Không như mấy căn phòng lãnh lẹo trước đó, nhà bếp lớn có không khí khác hẳn – nó thật ấm cúng và nhộn nhịp.
Max nhìn sang lò sưởi lớn ở bên trái, ngọn lửa bập bùng dưới một cái nồi to đủ để làm thùng tắm. Chưa kể, còn có một con nai đang được nướng trên chiếc bếp lò dưới lỗ thoát hơi, có thể mùi thơm ngon của nó đã khiến nàng phải quay đầu nhìn.
Nàng vẫn đứng đó, đối lập với những người hầu đang bận rộn tay chân, làm việc không mệt mỏi. Một số người thì nhào bánh mì, số khác thì gọt khoai tây, số khác nữa thì cắt thịt hun khói cho vào đĩa và còn vài người thì đang rửa bát, chất thành đống cạnh bồn rửa.
“Nhà bếp là nơi bận rộn nhất trong lâu đài. Người hầu không có thời gian để nghỉ ngơi khi họ chuẩn bị thức ăn cho các hiệp sĩ và lính canh. Cũng vì thiếu hụt nhân sự, nên hầu như tất cả người hầu của lâu đài đều được huy động đến nhà bếp bất cứ khi nào giờ ăn trưa hoặc ăn tối đến gần.”
“Thì-thì ra đấy là lý do vì sao không th-thấy người hầu ở các phòng khác…”
Nàng nhất định phải nói với Riftan về việc thuê thêm người hầu mới được.
“Phu nhân có muốn đi xem tòa tháp phụ của lâu đài bây giờ không?”
Nàng gật đầu, Rodrigo dẫn nàng ra ngoài.
Ngay lập tức, dưới ánh mặt trời chói chang, một khu vườn vô hồn đang chào đón Max. Chỉ có một cái cây trụi lá mọc cạnh cái lều che bỏ hoang, thứ duy nhất còn sinh sôi là đám cỏ dại mọc trên những luống hoa.
Nàng nhíu mày. Dù Đại sảnh được coi là niềm tự hào của một Lãnh chúa, nhưng cũng không thể bỏ bê khu vườn phía trước, dẫn vào lâu đài chính. Là thứ đầu tiên đập vào mắt quan khách, cần phải những khóm hoa lớn, tuyệt đẹp, đủ làm lóa mắt họ. Sau tất cả, ấn tượng đầu tiên vẫn là ấn tượng khó phai nhất.
Nàng nở một nụ cười nhẹ. Một điều mà nàng có thể tự tin ở mình đó là khiếu thẩm mỹ về vườn tược— đó là thú vui của cha nàng và nó cũng ăn sâu vào trong tiềm thức của Max.
“Ngay cả không thể sửa sang lại nhiều thứ trong thời gian này được, nhưng tôi dám chắc chúng ta cũng không bị chê cười đâu.”
“Ch-chúng ta có thợ làm vườn không?”
“Người hầu thay phiên nhau dọn dẹp sân vườn… nhưng không có một thợ làm vườn hay người thiết kế khu vườn nào cả.”
Rodrigo vừa nói, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán.
Max biết những người hầu không đáng trách. Đó là trách nhiệm thường ngày của Lãnh chúa và Phu nhân trong việc sắm sửa lâu đài. Kể từ khi Riftan lên đường chiến đấu, với tư cách vợ chàng, nhiệm vụ này đáng lẽ phải do nàng tiếp quản…. Những lời buộc tội của chồng nàng ngày hôm qua đột nhiên tràn ngập tâm trí Max như một dòng thác dữ.
“H-hãy đưa tôi đi xem tòa tháp phụ.”
“Vâng, thưa phu nhân. Mời đi lối này.”
Lặng lẽ đi theo Rodrigo, hai người đi ngang qua khu vườn xám xịt và dọc theo lối đi nhỏ ở phía bên trái của Đại sảnh. Những cây sồi già tỏa bóng râm trên con đường đất dưới cái nóng gay gắt.
“Tòa tháp phụ từng là nơi ở chính của gia tộc Ngài Anatol quá cố, nhưng giờ nó đã được tu sửa lại và được sử dụng làm nơi ở cho các kiếm sĩ tập sự.”
Max tò mò nghiêng đầu, “Lâu đài C-calypse có-có rất nhiều k-kiếm sĩ tập sự ạ?”
“Có khoảng 30 người. Sau khi Lãnh chúa trở thành Hiệp sĩ Chỉ huy, nhiều quý tộc đã gửi con trai và con gái của họ đến để được ngài dạy dỗ. Sau khi kết thúc thời gian học việc, họ sẽ trở thành thành viên của Hội Hiệp sĩ Remdragon.”
Người quản gia, đang dẫn đường, đột nhiên dừng bước. Họ dừng lại trước một khu đất rộng ở cuối lối đi. Các chàng trai, hầu như không được coi là người lớn vì khuôn mặt còn phúng phính, được xếp thành hàng dài, mỗi người cầm một thanh kiếm gỗ trông vô hại nhưng Max biết chúng có thể gây chút sát thương.
“Ồ, đang là giờ tập luyện.” nói rồi người quản gia quay sang nàng, hỏi ý kiến. “Chúng ta nên làm gì đây, thưa phu nhân? Người có muốn đến chào các kiếm sĩ thực tập không?”
“À, không… tôi không muốn làm phiền họ. Chúng ta có thể quay lại sau…”
Sự bối rối đột nhiên nảy sinh không biết đến từ đâu, khiến nàng vội im lặng. Ánh mắt nàng va phải đôi vai rộng của Riftan khi chàng đứng thẳng trước mặt các chàng trai.
“Tôi nghĩ Lãnh chúa đang giám sát họ luyện tập.”
Người quản gia cũng đứng dưới bóng cây và nói với giọng căng thẳng.
“Tôi nghĩ chúng ta nên qua về thôi, phu nhân. Lãnh chúa không thích có người đứng xem trong giờ luyện tập đâu.”
“Ồ, vậy ta đi thôi.”
Nàng hy vọng sự thất vọng không hiện rõ trong giọng nói mình. Khi quay người định đi về lâu đài theo lời nói của Rodrigo, nàng cảm thấy lòng bàn tay thô ráp quen thuộc của một người đàn ông đang nắm lấy cổ tay mỏng manh của nàng.