Vừa nấu ăn thì cả hai nghe thấy tiếng chuông. Thường thì nhà hắn rất ít có ai bấm chuông, hầu hết là đều có chìa khoá riêng nhưng hôm nay thì không, có người bấm chuông nên thấy rất lạ, hắn nói:
- Em cứ nấu đi, để tôi ra xem.
Quay lưng lại thì cô thấy mẹ cô và mẹ hắn. Niên Hoà thấy con trai mình hôm nay lại nghỉ ở nhà vì bà tưởng nó rất bận nhưng khô, nay thấy nó ở nhà với Ngôn Di, coi như hai đứa cũng không giận nhau nhưng bà không hiểu tại sao Thần Phong lại làm Ngôn Di đến mức nhập viện.
- Phong à, hôm nay con không đi làm à?
Thần Phong ngồi bên sopha, lên giọng nói:
- Con muốn ở bên vợ con cũng không được à?
Niên Hoà nhìn sang Minh Nguyệt rồi cả hai bật cười nhưng chỉ là cười thầm, cả hai bà cùng đi vào bếp, Niên Hoà nói:
- Thôi nào, con đi ra kia với nó đi, để mẹ làm cho.
- Thôi bác ơi, cứ để con làm.
Niên Hoà gõ lên đầu cô, bà nói:
- Hai đứa kết hôn, cũng nên gọi là một tiếng mẹ đi, Phong nó cũng gọi mẹ con là mẹ rồi đấy thôi.
- Nào, bây giờ thì ra ngoài đi, để mẹ bưng đồ ăn ra cho.
Ngôn Di bị đẩy ra ngoài phòng khách, phòng bếp như không còn chỗ cho cô. Ngôn Di đi xuống ngồi bên sopha, vừa ngồi xuống đã bị hắn kéo sang ngồi cạnh hắn.
Thần Phong vuốt ve mặt cô, hắn nói:
- Ăn xong, tôi dẫn em đi mua chút đồ.
- Không cần, đồ tôi quá nhiều rồi.
Thần Phong ôm cô ngồi bên cạnh mình, hắn nói:
- Em là vợ tôi, mua chút đồ thôi mà.
Niên Hoà cùng đó cũng mang đồ ăn ra, bà bưng thức ăn Ngôn Di lên bàn rồi nói:
- Nào, ra ăn sáng đi.
Cả hai ăn sáng xong, cô có ý định đi rửa chén nhưng Niên Hoà nhất quyết không cho, bà nói:
- Cứ để đó, con đi với Phong đi.
Lúc cô lên phòng cũng là lúc Thần Phong đang đứng bên cửa sổ, cô nhẹ từng buóc chân đi đến bên giường rồi ngồi xuống. Cô liếc nhìn hắn rồi hỏi:
- Chúng ta cứ thế này à?
Thần Phong chỉ nhẹ đáp:
- Đúng vậy, từ đây đến hết đời, tôi và em sẽ luôn như vậy.
Thần Phong đi đến bên cô, hắn quỳ xuống, tay hắn lúc đó cũng lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn được đính kim cương xung quanh hết chiếc nhẫn, đeo vào cho cô rồi hắn nói:
- Tôi xin lỗi vì những chuyện đã gây ra cho em, đến hôm nay tôi mới nhận ra rằng....
- Anh yêu em.
Ngôn Di nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út của mình, rồi bỗng nhiên cô thình lình cô hắn, cô cúi đầu xuống, môi áp vào môi hắn. Cô hôn hắn, nụ hôn không đơn giản là nhẹ nhàng, cô có sức khoẻ nên hôn hắn rất mãnh liệt, trong tình thế lúc này hắn giống như nằm ở thế bị động, bị cô hôn.
Đến một lúc khi đã hết dưỡng khí, cô thả môi hắn ra, cô vẫn để tay sau cô hắn, cô mỉm cười nói:
- Em cũng yêu anh.
Hắn cũng ôm lấy cô, hôn lại cô. Ngôn Di từ đó đến giờ chưa biết yêu nhưng đến hôm nay cô chỉ muốn nói cô yêu người đàn ông này rất nhiều, nhiều đến mức cô hoàn toàn quên mất hắn dùng thủ đoạn nào để bức ép cô, cô đã quên sạch, trong đầu cô chỉ còn dư vị của tình yêu, dư vị của ngọt ngào. Và cô muốn sống đắm chìm trong thế giới có hắn.
Hôm nay cô chính tai nghe thấy hắn yêu cô thì dù sau này có chuyện gì xảy ra cô vẫn sẽ cảm thấy không bao giờ hối hận khi yêu hắn. Để một người như Mạc Thần Phong nói yêu cô, đây không phải kì tích mà chính là trên cả kì tích.
Giờ cô mới hiểu trước kia hắn có nổi bật đến mấy cô cũng chẳng quan tâm nhưng hắn thật sự đã dùng sự đặc biệt để yêu cô, đấy mới chính là thứ khiến cô bị gục ngã.
Lời tác giả: Bạn yêu một người không phải vì họ đặc biệt mà họ mang lại cho bạn cảm giác đặc biệt khi họ ở bên bạn, đó là thứ khiến bạn yêu họ.
Người như Thần Phong cũng vậy. Hắn cũng chưa yêu ai hay nói cách khác không ai đủ tiêu chuẩn để yêu hắn.
Thần Phong cũng đã nghĩ mình sẽ bị hạ gục bở một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt như thiên sứ, đẹp đến từng centimet nhưng ai ngờ hắn lại bị thu hút bởi một cô gái như Ngôn Di.
Ngày đầu gặp Ngôn Di, hắn chỉ nghĩ cô như một loại con gái khác, đến khi biết cô là con gái kẻ thù thì lại càng đáng ghét hơn nhưng nào ngờ lại yêu chính người con gái mình ghét.
" Ghét của nào, trời trao của đó ". Giờ hắn mới tin câu nói này, trên đời này người hắn ghét cực nhiều nên hắn không tin, sau khi gặp cô, hắn mới chắc đây là sự thật.
Thần Phong đã từng khuyên Tuấn Kiên về việc nên bỏ qua hận thù nhưng hắn lại không làm được. Giờ thì hắn cũng hiểu tại sao năm đó Tuấn Kiên có thể dễ dàng bỏ qua cho Ngọc Anh như vậy. Chỉ qua tình yêu của hắn lớn hơn hận thù trong hắn, thậm chí là lớn hơn rất nhiều lần.