Biển rộng người đông, cụm từ để miêu tả tình trạng của sân bay lúc này. Tối hôm qua, Tuấn Kiên nhận được tin Ngọc Anh sẽ đi nước ngoài từ Ngôn Di, hắn lúc đầu cũng định sẽ không đi nhưng đến sáng, một nguồn động lực nào khiến hắn phải đến sân bay nhưng thảm cảnh xảy ra, cô đã không còn ở đây nữa, chuyến bay đi Mỹ đã được cất cánh cách đây năm phút. Lòng hắn như nghẹn lại, từng câu chữ tối qua cô nói hắn chưa bao giờ quên nhưng hắn lại không muốn để cô đi để rồi hắn vẫn không giữ được cô ở lại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~.
Năm năm sau
Đối với hắn, cuộc sống vẫn vậy chỉ có điều hắn lại trở thành một con người khác, độc đoán hơn, lạnh lùng hơn, ghê gớm hơn. Dương Tuấn Kiên giờ đây chẳng khác nào kẻ đi săn trên thương trường làm ăn của hắn, chưa từng có một tập đoàn nào có khả năng lật đổ hắn, chỉ cần hắn muốn là có được nhưng riêng Chu Ngọc Anh dù hắn có muốn cô cũng chẳng thể quay về. Hắn yêu cô đậm sâu đến vậy nhưng rốt cuộc hắn vẫn nhận được hai từ " Chưa từng" của cô khiến tim hắn như bị rỉ máu. Vậy nên cách hắn có thể làm là trở thành kẻ nghiện công việc, làm mọi thứ trở nên hoàn hảo nhất có thể để không bao giờ có thể tin lời nói yêu của phụ nữ.
Chiều hôm đó hắn đi ăn với đám bạn là Dương Kính cùng Thần Phong. Giờ đây ngay cả Thần Phong cũng có vợ và người phụ nữ đó không ai khác chính là Ngôn Di. Năm năm trước khoảng khắc Ngôn Di nói cho Thần Phong thì Thần Phong mới nói lại cho Tuấn Kiên vì vậy mà trong năm năm Ngôn Di và Thần Phong đã kết hôn với nhau còn về Ngọc Anh, dù là Ngôn Di có biết gì thì cũng sẽ không tiện nói nữa vì Ngôn Di biết tại sao Ngọc Anh tại sao lại làm vậy, chỉ không ngờ năm đó Thần Phong lại nói chuyện đó với Tuấn Kiên.
Tại khung cảnh tấp nập ở sân bay lúc đó, đúng là cô có đi nước ngoài nhưng không phải là Mỹ mà là Anh Quốc nên lúc hắn tới tìm cô, cô có thể thấy được hắn nhưng cô chỉ có thể đứng trong góc tối mà khóc vì cô biết vì cô mà hắn phải chịu đựng một mình quá nhiều nên cô quyết định ra đi để hắn có thể kiếm được người vợ xứng đáng hơn với hắn mặc dù lòng cô vẫn yêu Tuấn Kiên rất nhiều. Vậy nên khi Tuấn Kiên có đến Mỹ để tìm cô sau chuỗi ngày không kiểm soát được nỗi thống khổ nhưng hắn lại không tìm thấy vì cô không có ở Mỹ như lời Ngôn Di nói vì đây là kế hoạch của cô, cô biết cô mà nói ra thì Ngôn Di cũng sẽ nói cho Tuấn Kiên biết.
Tối hôm đó, sau khi ăn xong hắn có ghé qua siêu thị để mua chút đồ. Hắn mặc dù đã thay đổi tính cách nhưng tính cách tự nấu ăn thì hắn vẫn luôn giữ vì đó là thế khiến hắn có thể nhớ đến cô vì lúc cô ở trong bếp hình ảnh cô không khác gì một thiên sứ. Hắn ngồi vào chiếc ghế đối diện là con phố Bắc Kinh về đêm. Ánh đèn lồng cùng với mặt đường sáng bóng khi vừa trải qua cơn mưa, tay hắn còn đang cầm cốc cà phê khá nóng.
Hắn đứng dậy thì hắn quay người lại thì chạm ngay mặt người con gái nào đó đang nhìn lại hắn. Đôi mắt đỏ ngần, tròn xoe đang mở ra nhìn hắn thật chăm chú nhưng rồi ánh mắt hắn lại thu lại, tay lấy một vài món đồ rồi tính tiền đi ra ngoài. Và người con gái đó không ai khác chính là Chu Ngọc Anh.
Chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên, sau năm năm cô quay lại thành phố Bắc Kinh, người đầu tiên cô gặp lại là hắn vả lại còn gặp nhau trong tình huống này. Hôm nay cô mặc một cái áo len màu tím của oải hương và chiếc váy dài đến tận mắt cá khiến cô không khác gì mấy bà già nhưng dường như nó chẳng quan trọng vì giờ đây cảnh cũ nhưng lòng mới rồi.
Khi định ra khỏi của tiệm thì bác bảo vệ gọi cô lại và đưa cho cô một sợi dây bằng bạc khá đơn giản với cái mặt tròn cũng được làm bằng bạc sáng bóng:
- Này cô gái, lần sau đừng có bất cẩn làm rơi đồ vậy chứ.
Cô nhìn thoáng qua sợi dây chuyền rồi mi tâm nhíu lại, khẳng định với bác bảo vệ:
- Dạ không, đây không phải đồ của cháu, chắc bác nhầm rồi.
- Cô xem trong đây có ảnh của cô, mặc dù là lúc đó nhìn khá nhỏ nhưng nhìn một cái là tôi nhận ra ngay, nếu đúng rồi thì nhận lại đi.
Cô sửng sờ, tay cầm lấy sợi dây và cô biết rõ hơn ai khác đó chính là sợi dây của ai vì bác bảo vệ nói đúng người trong ảnh là cô không phải ai khác. Nên người giữ sợi dậy này chỉ có một, nghĩ đến đây lòng cô như lại bị sợi dậy xích năm xưa xích lại lần nữa. Năm năm cô mới quay lại, mà lại chỉ vì sợi dây chuyền có thể khiến mọi kí ức của cô dường như đang ùa về trong tâm trí của Ngọc Anh lúc này.
Ngày hôm sau, hắn cũng cảm thấy khá bồn chồn vì gặp cô tối qua, thật lòng là muốn quay lại lúc đó, ôm cô thật chặt trong lòng nhưng lí trí lại nhắc hắn nhớ tới những lời nói của cô năm xưa làm hắn lại thêm kiên định. Thư ký gõ cửa phòng hắn, là một thư ký nam, giờ đây hắn không còn thích tuyển thư kí nữ nữa rồi. Lâm Cung gõ cửa phòng hắn, sau khi nhận được lệnh cho phép thì Lâm Cung bước vào rồi đặt trước mặt hắn một cái hộp nhỏ màu đen, nói:
- Có một cô gái vừa mới đưa nó cho bộ phận tiếp tân, nói là nhờ gửi cho ngài.
Hắn nhanh chóng mở chiếc hộp ra, đúng như dự đoán, tối qua vì cứ mãi nhớ đến cô nên hắn quên mất sợi dây bị mất. Năm đó sợi dây được đặt làm thủ công cho cô đã vậy còn kèm theo ảnh của cô trong đó nhưng đúng hôm định tặng cho cô thì cô lại nói câu chia tay khiến hắn chưa có cơ hội. Vậy mà hôm nay cô lại đến tận đây để gửi lại cho hắn. Hắn đóng hộp rồi ngước lên nhìn thư kí Lâm nói:
- Cô ấy đâu rồi?
- Ban đầu, bộ phận tiếp tân không chịu nhận lời của cô làm cô kiên quyết phải gửi cho bằng được nên tôi đã xuống đó nhận lời cô là chuyển gửi tới chủ tịch và sau đó cô ấy rời đi rồi.
Nghe xong hắn lại mở chiếc hộp ra, lấy sợi dây chuyền ra rồi mở mặt sợi dây chuyền ra vì nó được thiết kế có thể kéo qua kéo lại nên hắn kéo ra để xem nhưng hắn nhận ra là hình như có thứ gì đó không đúng. Tấm ảnh trong mặt dây đã mất.