Được Gặp Lại Em

Chương 26: Vị khách không ngờ




Cũng như thường lệ, ngày ngày sẽ đi làm rồi về nhà ăn cơm, ngủ nghỉ đôi khi còn bị hắn hành hạ đến sáng như tối hôm qua và hôm qua là chủ nhật, cô và hắn được nghỉ như thường lệ nhưng do hắn có chuyện cần giải quyết nên đã đi từ sớm. Cô ở nhà một mình, hôm nay cô mặc một chiếc áo len cao tới cổ có màu trắng nhưng nó cũng không làm phai nhạt đi màu da cô đã vậy đôi má đỏ ứng khi lạnh đến còn khiến cô nổi bật hơn trong mùa tuyết rơi.

Cô đang ngồi trên xích đu, tay cầm quyển sách ngôn tình thật dày, chân đung đưa để đẩy xích đu, miệng thì ngâm nga trong gió. Đến lát sau khi gió thổi từng cơn buốt lạnh, cô mới gấp quyển truyện lại, đi vòng khu vườn ngắm nhìn từng bông hoa oải hương cô thích nhất, cô mỉm cười ngọt ngào, nụ cười hoà với ánh nắng ban mai khiến nụ cười ấy càng thêm tươi rói như một ông mặt trời thứ hai.

Hết một vòng, cô đi vào nhà. Mặt bất biến, chân bước từng bước thận trọng vào phòng khách rồi nhìn người đàn ông có vẻ chững trạc đang ngồi trên salon:

- Cho hỏi ông đến đây là.....?

- Tôi là ba của Tuấn Kiên, cứ gọi tôi là Dương lão gia đi.

- Ồ, vậy thì Dương lão gia đợi tôi một chút, tôi lấy chút trà nóng mời người.

Mi tâm ông nheo lại, bất giác nhìn về phía Ngọc Anh. Ông thầm nghĩ " Đúng là rất giống" giống y như đúc người phụ nữ năm đó đã làm tim ông xao xuyến. Cả đời này, ông chưa bao giờ quên đi người vợ quá cố của ông, mặc dù Tuấn Lãnh biết người con gái đó không phải con vợ ông nhưng Ngọc Anh đúng là rất có nét giống bà ấy nên đó cũng là lí do tại sao Tuấn Kiên lại yêu Ngọc Anh như năm xưa Tuấn Lãnh yêu vợ mình Bạch Hiểu. Nhưng điều ông sợ nhất bây giờ chính là liệu Ngọc Anh sẽ yêu thương Tuấn Kiên thật lòng hay chỉ quay lại để huỷ diệt con trai ông như năm đó Bạch Hiểu đã từng làm với ông.

Ông chăm chú quan sát Ngọc Anh từng hành động một nhưng cho đến khi cô bưng trà ra khi ông lại đảo mắt sang phía khác vờ như không quan tâm cô.

Cô bưng trà hoa nhài ra vì đây là loại trà mà Dương Tuấn Kiên hay thích uống nhất nên cô nghĩ chắc ba anh ấy cũng uống được. Cô nhẹ nhàng từng bước rót trà rồi đẩy sang cho ông, nhẹ giọng nói:

- Dương lão gia, mời ngài dùng trà.

- Để cô Chu đây phải khách sáo rồi, cô cứ làm việc của mình đi, tôi ở đây đợi Kiên về.

- Không sao, tôi cũng không có gì làm, tôi cùng ngài đợi anh ấy trở về.

Cô nói rồi, nhanh chóng mở tiếp quyển truyện ra đọc. Tuấn Lãnh thì vẫn vậy, ông cầm tờ báo, tay còn lại thưởng thức ly trà do cô pha lòng không khỏi hài lòng. Ngay từ ban đầu, khi từ lần đầu nhìn cô ở bữa tiệc, pong hoàn toàn không thể tin được cô lại có thể giống Bạch Hiểu đến vậy nhưng sau cùng khi ông biết được Chu Ngọc Anh là con gái của Chu Kiết Thần thì lòng ông lại không yên được. Ông cũng nghĩ cả đời cô xem ra phải đổi lấy tình yêu để trả giá cho sự bất đồng của cha mẹ mình. Nhưng trầm ngâm được một lát thì ông lại khàn giọng lên tiếng hỏi cô:

- Cô Chu và Kiên nhà tôi có vẻ như là không phải mối quan hệ bình thường.

- Tôi và anh ấy cũng quen nhau được gần một tháng rồi thưa Dương lão gia.

- Người ta nói quả không sai. Dù yêu nhau thì cách nhau muôn trùng thì vẫn mãi bên nhau, hai người gặp lại thì được coi là định mệnh không cô Chu?

- Ý ngài là sao? Tôi và anh ấy chưa từng gặp nhau.

- Vậy xem ra là cô Chu vẫn chưa biết gì về chuyện năm xưa à!

- Tôi.....

Chưa kịp để cô trả lời hay để Tuấn Lãnh phải lên tiếng lần nữa thì Tuấn Kiên lúc này lên buóc vào đĩnh đạc và lên tiếng:

- Người đến đây là có việc gì? Không phải bao nhiêu năm nay ông chưa từng ghé qua nơi này sao.

Hắn sau khi nhận được tin của người làm trong nhà thì lập tức chạy về ngay nhưng cũng vừa kịp và vừa trễ vì hắn trễ khi để cha mình nói khiến cô tò mò về chuyện năm xưa còn kịp là không để cho cha hắn phải nói thêm gì nữa. Việc có ngày Tuấn Lãnh sẽ tìm hắn nói chuyện cũng nằng trong dự định của hắn vì hôm đó trong bữa tiệc, người mà hắn để ý là quan sát hắn nhiều nhất chính là ba hắn.

Tuấn Lãnh nhìn hắn vẻ khó chịu, đây là vẻ mặt của con trai khi gặp lại cha mình sao đúng thiệt là khiến người ta tức chết. Ông đứng lên đi vào phòng sách rồi trầm giọng nói với Tuấn Kiên:

- Đi thôi, chúng ta cần nói chuyện trước khi mọi chuyện quá muộn.

Hắn đến nhanh bên cô, ôm cô vào lòng rồi khẽ nói bên tai cô:" Không sao đâu" rồi hán buông cô ra, đi theo sau Tuấn Lãnh.

Cô cứ mãi ngắm nhìn hết ba của Kiên rồi lại nhìn Kiên, lúc sau cô mới nhận ra về cuộc nói chuyện với Duong Lão gia truócHắn đến nhanh bên cô, ôm cô vào lòng rồi khẽ nói bên tai cô:" Không sao đâu" rồi hán buông cô ra, đi theo sau Tuấn Lãnh truóc đó. Điều này làm cô thật sự tò mò, ông ấy hình như biết gì đó về gia đình cô hay chẳng hạn là về chuyện năm xưa của cô nhưng cô cũng nhanh chóng qua đi và coi đó như lời nói vui tai vì biết chuyện năm đó dường như chỉ có mình cô biết là cô thích hắn thôi.

- Con có biết là bản thân đang làm gì không? Con nghe lời ta nói như gió thoảng qua tai à. Con có còn nhớ nó là ai không, con của kẻ thù giết mẹ con đấy.

- Con nhớ nhưng con biết cô ấy không có lỗi vậy tại sao cô ấy phải trả giá cho nhưng lỗi lầm do ba mẹ cô ấy gây ra.

- ......

- Nhanh chóng kết thúc cái tình yêu đẹp của con đi.

Cô đứng ở ngoài mặc dù không muốn nghe cuộc nói chuyện của hai người nhưng tiếng nạt nộ của ông làm cô tò mò vậy rồi cho đến bây gioqf cô vẫn không tin được sự thật mình vừa nghe được và cũng chính năm đó Tuấn Kiên chính là Tuấn Thành. Cô rất bất ngờ nhưng cả tối hôm đó cô cũng cư xử rất bình thường trừ lúc hán hỏi cô sao vậy, cô chỉ đáp là hơi mệt và sau cùng cô xin hắn cho cô quay trở lại nhà một ngày và dĩ nhiên hắn cũng không cự tuyệt, cứ thế để cho cô đi nhưng hắn nào biết ngày cô về sẽ còn rất mơ hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.