Được Gặp Lại Em

Chương 17: Hiện tại




Phòng sách

Dương Kính nghe Thần Phong nói liền mạnh miệng đáp:

- Nếu không yêu cô ấy thật lòng thì cậu nên bỏ qua và rời bỏ cô ấy đi.

Tuấn Kiên từ từ nhã nhặn rút ra một điếu cigar cuba từ trong túi áo châm lên và hút một hơi rồi nhã hứng nói:

- Đây là chuyện riêng của tôi, hai cậu không có quyền lên tiếng

Hắn nhả ra làn khói trắng mù mịt rồi nhìn qua Dương Kính và Thần Phong có ý nhắc nhở nói:

- Chuyện đến đây là chấm dứt, đừng để tôi phải nghe thấy câu nào nói về chuyện này từ miệng hai cậu.

Hắn nói xong, bỏ điếu cigar vào thùng rác, đứng lên và đi về phía cửa. Nhưng mới bước được hai bước hắn lại nghe thấy tiếng nói của Thần Phong

- Đúng là tôi không có quyền nhưng cậu nên nhớ cô ấy không phải là kẻ thù. Đừng khiến bất cứ một ai vô tội phải bước vào vòng xoay thù hận của cậu Kiên à

Nói xong Thần Phong và Dương Kính cùng bước ra khỏi phòng để hắn cứ ngây ngốc đứng ở đó. Hắn đang suy ngẫm về câu nói của Thần Phong mà không biết bản thân liệu có làm đúng? Mặc dù hắn yêu cô là đúng nhưng việc hắn yêu cô để trả thù có còn đúng hay không lại là chuyện khác. Tâm trí hắn như đang bị xích lại với những móc xích thể hiện từng ý nghĩa riêng. Hắn có nên tha thứ hay không, mọi thứ dường như là mỗi một ràng buộc trong hắn.

Tâm trí bây bổng một hồi thì hắn nghe thấy cô gọi

- Kiên à, anh xem nơi này thật sự rất rộng lớn em đi mãi nãy giờ mới kiếm được anh. Chúng ta cùng ra ngoài chơi đi.

Hắn nhìn người con gái trước mặt; một mặt thì muốn phá hoại cô, hành hạ cô sống không bằng chết; một mặt hắn lại nghĩ đến người mẹ chết yểu trong phòng sinh; hắn không biết nên chọn thế nào. Nhưng hắn giờ hắn mới nhận ra hắn vẫn yêu thích cô như nhưng ngày đầu hắn gặp cô nên hắn thật sự muốn trân trọng những giây phút này.

- Lẹ lên Kiên

Nghe cô thúc giục, hắn mới nhìn về phái cô. Người con gái hạ gục hắn cả bốn năm về trước hay là bây giờ đều vậy. Hắn đi thật nhanh về phía cô rồi bế bổng cô lên nói:

- Được thôi

Cô nhìn hắn trong lòng thật sự rất vui, cô để ý hắn nãy giờ cứ thấy hắn ngẫn người, không nói gì sợ hắn sẽ không đồng ý nhưng không ngờ hắn lại vui vẻ chấp nhận nhưng có điều nãy giờ cô mới nhận ra là hắn đang bế cô để làm gỉ, nhớ đến cảnh sáng nay bị Dương Kính bắt gặp, cô không khỏi lo sợ sẽ bị ai thấy nên vùng vẫy rồi nói:

- Anh sẽ em xuống nếu để ai thấy được thì...

Chưa kịp để cô nói hết câu, hắn đã cướp lấy lời cô bằng nụ hôn. Hắn chỉ hôn nhẹ cô một cái rồi nói:

- Nếu ai có ý kiến gì về bạn gái của Dương Tuấn Kiên thì sẽ bị giết không cần phanh

Cô ngượng chết mất, không biết có thể đào cái lỗ nào mà chui xuống luôn cho rồi. Cô cứ để im mặc cho hắn làm gỉ vì biết chắc cô chẳng thể làm gì được nếu đó là điều hắn muốn. Sau vài giây cô nhìn hắn thì cô khẽ đưa tay ra ôm cổ hắn và nói:

- Em yêu anh, Kiên à!

Cô đã suy nghĩ rất nhiều từ đêm hôm hắn nói hắn thích cô, muốn cô ở bên. Từ thích trở thành yêu không khó nếu như cả hai bên nhau thật lòng. Hắn thích cô nhưng không sao nếu đã bên nhau thì cô tin hắn rồi sẽ yêu cô.

- Thật?

- Đương nhiên. Em thích anh cũng rất yêu anh

Hắn nhìn cô thật lâu, sau đó xoay người đi lại về hướng đối diện của ra vào

- Này Kiên đi đâu, thả em xuống

Hắn lộ rõ vẻ mặt không vui nhìn cô cứ như con nhộng cứ lúc động đậy, vùng vẩy khỏi tay hắn. Hắn nhíu mày, dừng lại giữa phòng khách rồi nói:

- Em cứ thử nhúc nhích một lần nữa xem. Để xem anh có thể làm gì em?

Cô trợn mắt liếc hắn nhưng được một lúc, cô lại nhẹ nhàng hỏi:

- Nhưng mà chúng ta không phải sẽ ra ngoài sao? Sao lại vào trong, em chán lắm rồi, ở đây thật sự không có gì để làm, em muốn ra ngoài một lát thôi Kiên.

Nghe giọng điệu nũng nịu cùng ánh mắt tròn xoa nhìn hắn. Hắn đáp:

- Được thôi. Chúng ta sẽ cùng chơi và đảm bảo nó sẽ khiến em vui đến tối luôn.

Lời nói ẩn chứa đầy sự bí ẩn, cô cũng là người trưởng thành nên không phải là không biết. Nhưng hắn đang định làm gì cô nghĩ có phải hắn điên rồi không. Mới quen nhau hai ngày mà đã, cô không dám nghĩ nữa rồi lại hỏi hắn, giọng điệu có chút sợ sệt:

- Anh muốn đưa em đi đâu?

- Sẽ sớm biết

Chưa kịp định hình được câu nói của hắn thì cô đã đứng trước cửa mà cô chắc chắn rằng bên trong cánh cửa sẽ có điều không hay xảy ra. Lúc này cô mới hất tay hắn ra rồi xoay người quay nhanh về phía khác. Nhưng cô chưa kịp xoay thì hắn lấy tay bắt eo cô vắt sang lưng rồi mở của vào phòng.

Cô biết hắn định làm gì nhưng cô chưa thật sự sẵn sàng mà mọi chuyện đối với cô còn quá nhanh. Cô thích hắn được mấy tháng, quen nhau được mấy ngày làm sao có thể đi đến sự việc này được. Chưa nghĩ ngợi gì nhiều, cô bị ném ngay xuống giường, đè lên môi cô. Nụ hôn cứ triền miên, hắn thấy cô cũng chẳng đụng đậy nữa thế là thuận nước đẩy thuyền, đưa lưỡi nhanh vào miệng cô, hút hết mật ngọt rồi cùng chiếc lưỡi của cô quấn chặt như móc xích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.