Được Gặp Lại Em

Chương 146: Phiên ngoại : Chap 43 : Lịch bác văn (2)




Hải Phồn Tinh đi ra khỏi phòng thì nước mắt ngắn nước mắt dài đầy tren khuôn mặt. Cô chưa bao giờ thấy bản thân yếu đuối như thế này, không phải chỉ mới nhắc đến cái tên thôi sao, sao lại phải khóc như thế này. Hải Phồn Tinh đi đến bên bàn làm việc của mình, bưng đồ đạc đã dọn sẵn đi ra khỏi bản làm việc.

Ninh Hi bên cạnh đang ăn cháo cũng phải ngẩng đầu lên quan sát Hải Phồn Tinh, thấy cô ấy khóc cô mới ngẩn ngơ, bỏ luôn bát cháo mà đứng dậy hỏi Hải Phồn Tinh với giọng sốt sắng: Cô sao lại khóc, không phải Khiết Thần lại chọc gì cô rồi chứ?

Chưa kịp nghe câu trả lời thì Ninh Hi đã định lao ngay vào phòng của Khiết Thần nhưng lại bị Hải Phồn Tinh cản lại, cô ấy nghẹn ngào nói: Không có gì, chỉ qua có chút việc khiến tôi cảm động nên khóc thôi. Không có gì đâu, cô ở lại vui vẻ, nhớ giữ liên lạc của tôi, hi vọng vẫn có thể làm bạn.

Nói rồi Hải Phồn Tinh đi ngay về phía thang máy, Ninh Hi lúc này vẫn chưa hiểu gì, cô ngơ ngác một hồi rồi nhận ra tại sao bản thân không đi hỏi Khiết Thần cho mau, ngồi đây đoán già đoán non khi nào mới ra. Và thực tế thì cô đã đi ngay vào phòng của Khiết Thần, cô lớn giọng hỏi: Chuyện của Hải Phồn Tinh là thế nào?

Khiết Thần nhún vai, anh thẩn thờ đáp: Chẳng thế nào cả, cô ấy muốn thôi việc thì anh kí đơn phê duyệt cho cô ấy.

Ninh Hi nhăn mặt, tỏ vẻ không hiểu, cô thắc mắc: Lí do cô ấy xin thôi việc là gì?

Khiết Thần trả lời ngắn gọn với Ninh Hi là: Người yêu cũ lấy vợ.

Sự ra đi của Hải Phồn Tinh cũng khiến cho Khiết Thần bị sốc và cũng là một điều đáng tiếc cho anh.

Ninh Hi lại thêm một dấu chấm hỏi trên đầu, cô tiếp tục hỏi: Người yêu cũ, à thì ra là vậy. Ủa vậy tại sao cô ấy phải khóc, không phải đã hết yêu rồi sao?

Người yêu cũ có hai loại, một loại vẫn còn yêu và một loại hết yêu nhưng cả hai loại này khi nhắc lại đều khiến cho bản thân đau đón. Đau đớn đầu tiên chính là thấy bản thân mình quá ngu khi yêu, cái thứ hai là quá hối hận khi chia tay mà vẫn còn yêu. Và trường hợp của Hải Phồn Tinh chính là cái thứ hai.

Khiết Thần yên lặng một hồi lâu, anh vẫn không nói gì với cô. Làm cho Ninh Hi cũng nóng lòng muốn biết, cô tiếp tục hỏi: Thế nào, tại sao lại khóc?

Khiết Thần khoé môi anh bỗng nhiên loé lên nụ cười, anh đáp: Chắc có lẽ vì còn yêu.

Ninh Hi lại chấm hỏi. Cái con người kia sao suốt ngày nói chuyện ngớ ngẩn chẳng ai hiểu được cả. Con người này chỉ biết nói mấy câu hoa mĩ, đúng thật là phức tạp, cô uể oải nói: Anh không thể nói làm sao để tôi dễ hiểu à, tự nhiên cứ yêu gì ở đây. Hay là anh.......và cô ấy....yêu nhau.

Điều này cũng có thể xảy ra nha, Hải Phồn Tinh cũng rất xinh đẹp, dáng người cũng rất chuẩn. Trai chưa vợ gái chưa chồng, họ có thể yêu nhau không. Đang lúc thắc mắc thì Khiết Thần lớn giọng dập tắt tư tưởng điên rồ của cô, anh nói: Đừng có biến tấu nội dung lên như vậy chứ.

Khiết Thần đáp: Anh không quan hệ yêu đương gì với cô ấy nhưng bạn anh rất yêu cô ấy.

Đột nhiên anh hiếu kì muốn hỏi cô cái gì đó, anh đến bên chiếc salon dựa người vào đó rồi hỏi cô: “Nếu như em ấy yêu một người nhưng cha mẹ anh người ấy lại không cho em được phép yêu anh ấy để anh ấy có thể tiếp quản sự nghiệp gia đình, liệu em có nghe theo lời cha mẹ cô ấy rời khỏi anh ấy không?”. Khiết Thần không thể hiểu được cảm xúc của Hải Phồn Tinh vì anh có thể là đàn ông như đối với Ninh Hi, anh chắc rằng cô sẽ hiểu hơn anh.

Ấn đường cô nheo lại, cô bắt đầu ngấm dần câu nói của Khiết Thần. Hoá ra là cô hiểu lầm, bây giờ thì Ninh Hi chuyên tâm vào câu hỏi của Khiết Thần. Cô đi qua đi lại rồi rút ra câu trả lời, cô nói: Tôi sẽ rời đi. Bản thân anh ấy không phải sẽ có sự nghiệp rất tốt nếu anh ấy quay về với gia đình hay sao? Là một cô gái yêu anh ấy, đương nhiên phải suy nghĩ tốt cho anh ấy nhất. Vậy nên nếu em yêu anh ấy thật lòng, em sẽ chấp nhận rời bỏ anh ấy.

Khiết Thần nhíu mày lại, anh có chút đồng tình với ý kiến của Ninh Hi nhưng rồi anh lại thắc mắc: Vậy tại sao em không chọn cách bên anh ta rồi cả hai sẽ cùng nhau phát triển sự nghiệp để cha mẹ anh ta phải ngỡ ngàng, tại sao phải chọn cách rời bỏ anh ta. Chắc chắn người con gái đó không yêu anh ta.

Ninh Hi mỉm cười, cô đáp: Người phụ nữ anh yêu bị mẹ anh tìm gặp và dằn mặt nhưng anh lại không biết. Vậy thử hỏi xem anh hiểu gì mà có thể nói rằng cô ấy không yêu anh, trong hoàn cảnh ấy cô ấy khổ sở dằn vặt thế nào anh đâu có hiểu khi phải lựa chọn tình yêu và tương lai cho người mình yêu. Hỏi thử anh cũng bị cha mẹ của người yêu gặp mặt rồi bảo rời khỏi người anh yêu, nếu anh giàu có như bây giờ thì không nói nhưng nếu thử là một tên bồi bàn, phục vụ thử hỏi anh có chấp nhận được để tiếp tục yêu cô ấy không hay anh chấp nhận từ bỏ.

Ninh Hi nói một hơi dài nên hơi mệt nhưng cô vẫn muốn nói tiếp: Tình yêu không phải cứ nhất thời là được, không phải có hai trái tim vàng trong túp lều tranh là được mà anh phải nghĩ tới tương lai. Giả sử cô gái đó không yêu anh thì họ chỉ cần buông bỏ anh rồi cầm tiền của mẹ anh nhưng cô ta lại chẳng ân hận đến về sau. Nếu thật sự Hải Phồn Tinh là cô gái trong câu chuyện anh nói thì cô ấy chắc chắn rất ân hận.

Trên bàn của Hải Phồn Tinh có một thứ gì đó khiến cô thắc mắc và tò mò muốn xem nên cô đã tò mò lật tấm ảnh đó lên. Khung ảnh có hai bức tranh, một bức có ba người và một bức có hai người, điểm chung của hai bức tranh là đều có một người đàn ông và Hải Phồn Tinh. Cô có thể thấy được họ vui vẻ như thế nào, cảnh đó người đàn ông đó còn hôn lên môi Hải Phồn Tinh, cô lặng lẽ nhìn xuống dưới còn thấy dòng chữ “My memory” khiến cho Ninh Hi cũng phải ngẫm nghĩ.

Người đàn ông trong bức trang rất đẹp, vẻ đẹp rất phóng khoáng, rất tươi cười, thậm chí nhìn còn vui tươi hơn Khiết Thần rất nhiều, có thể nói là một người đàn ông rất thân thiện và đầm ấm và cô dám chắc người đàn ông đó là người yêu của Hải Phồn Tinh. Bây giờ lại nghe câu chuyện này từ Khiết Thần cô mới hiểu rằng tình yêu không chỉ có cô là khó khăn mà đối với ai cũng vậy.

Khiết Thần nhìn Ninh Hi đăm chiêu hỏi tiếp: Tại sao em lại cho rằng Hải Phồn Tinh rất ân hận, lỡ đâu chỉ là dằn vặt thôi thì sao.

Ninh Hi bật cười, cô đáp: Đương nhiên là ân hận, cô ấy nghỉ việc để tránh việc gặp lại người yêu cũ cũng đủ chứng minh rằng cô ấy yêu anh ta nhiều đến cỡ nào. Nếu như còn yêu mới còn dao động, mới còn đau khổ. Gặp nhau khi còn yêu nhưng lại không thể bên nhau, vậy chi dành xa nhau thôi. Hải Phồn Tinh là một cô gái tốt, cô ấy để ảnh người đàn ông đó bên mình, giữ lại kỉ niệm của họ chỉ để muốn lưu luyến tình cảm đó, anh thiệt quá tàn nhẫn khi khiến Hải Phồn Tinh phải khóc về chuyện đó. Cô ấy xứng đáng được tốt hơn nữa kìa, người đàn ông kia chắc có vẻ là rất hận cô ấy nhưng liệu anh ta có thể thấy được đau khổ của Hải Phồn Tinh trong suốt mấy năm qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.