Được Gặp Lại Em

Chương 136: Ngoại truyện : Chap 33 : Phí phục vụ




Khiết Thần bỗng dưng nhìn qua cánh cửa đó, anh nói: Phòng làm việc của tổng giám đốc có phòng nghỉ, nếu em không làm việc ngay bây giờ thì theo anh nói đấy, anh lập tức đem em vào phòng.

Ninh Hi lập tức tái mặt ngay, cô dám cá là Khiết Thần không biết nói đùa, từ trước giờ chưa từng có lời nói nào ra mà chưa thực hiện. Cô nhanh chóng biến mất trước mặt anh, quay về nơi mà cô từng chán ghét và thầm mắng: Tên chết tiệt, ba tháng sau thế nào tôi cũng khiến ra bã.

Nhưng nói thật là Ninh Hi thà chịu đau khổ ngồi đây ba tháng cũng không dám cãi Khiết Thần lần nào nữa, chủ cần nghĩ tới cái phòng đó thì cô đã thoáng rùng mình. Thật phải khâm phục Khiết Thần, anh có thể nghĩ ra cực kì nhiều những chiêu trò để dụ hoặc ép cô vào tròng, đúng là người đàn ông xảo quyệt, ghê gớm không ai có thể xánh bằng được. Ninh Hi chỉ biết ngao ngán lắc đầu.

Bàn làm việc của cô ở phía bên phải của căn phòng, và phòng nghỉ thì ở bên trái. Nói chung có thể nói là phòng làm việc này có thể bằng luôn một cái phòng khách cũng nên, chú Phong xem ra cũng thương yêu con trai mình.

.................

Cả buổi sáng Hải Phồn Tinh đưa vào cho Ninh Hi một xấp tài liệu về đá quý mới và ngày mai yêu cầu cô đi kiểm định lần đầu tiên vì thế nên hôm nay chỉ làm việc trong phòng khiến Ninh Hi rất gò bó, cả không khí cũng trở nên gắt gao lạ thường.

Khiết Thần thì vẫn say sưa với một đống tài liệu đó mà theo ngôn ngữ của Ninh Hi gọi là đống giấy vụn. Ninh Hi trước giờ không thích ngồi một chỗ vậy mà giờ còn phải thế này, nói cũng không, uống cũng không dám, liếc nhìn thôi cũng sợ vì Khiết Thần còn nguy hiểm hơn dao, Ninh Hi có thể coi anh có tám đôi mắt gắn ở mọi phía vì việc gì cô làm anh cũng biết.

Đến mãi giờ ăn trưa khi Hải Phồn Tinh nhắn tin qua wechat cho cô, Ninh Hi mới dám đứng lên, rồi lúng túng nói: Tôi....tôi đi ăn trưa đây.

Khiết Thần cũng không nói gì nhiều, chỉ " Ừ " nhẹ một cái rồi thôi.

Ninh Hi nghĩ thầm trong bụng: Chẳng lẽ anh ta thần thánh đến mức không cần ăn cơm trưa. Rồi cô lắc đầu ngao ngác.

Hải Phồn Tinh cùng Ninh Hi đi ăn trưa, hai người quyết định chọn quán cơm Hàn Quốc đối diện công ty. Gọi đồ ăn xong hết, Ninh Hi mới hỏi: Thế nào, hồi nãy chưa kịp nói hết, chuyện của Mạc Khiết Thần thế nào?

Hải Phồn Tinh nhận ra có điểm gì đó sai sai nên lấy cớ nguỵ biện nói: Không có gì, chỉ qua là tổng giám đốc đi nước ngoài, còn về cái khác thì tôi không biết nhưng nếu cô muốn biết rõ hơn thì tự mình đi hỏi tổng giám đốc đi, thân phận thư kí nhỏ bé như tôi làm gì dám.

Mặt Ninh Hi bị nói trúng đến ngại ngùng, mặt đỏ lên, lập tức phản bác lại: Ai nói tôi muốn biết chứ, chỉ qua là tò mò chút thôi.

Cũng tưởng là Khiết Thần không ăn gì thật, ai ngờ đang ăn cơm thì Ninh Hi nhận được tin nhắn với cái tên Khiết Thần. Ninh Hi hoang mang không biết là anh lưu số vào máy cô từ khi nào, chưa hết bỡ ngỡ thì có dòng tin nhắn đến với nội dung là: Lát nữa về nhớ mang thêm một hộp cơm lươn sốt Hàn Quốc.

Ninh Hi đúng đoán không sai, chỉ cần cô làm gì ở đâu Khiết Thần đều biết, cứ như là anh gắn luôn thiết bị định vị trên người cô vậy. Miệng cô cứ lẩm bẩm: Tại sao Khiết Thần lại biết tôi ở đây nhờ?

Rồi Ninh Hi quay sang hỏi Hải Phồn Tinh: Cô biết không? Tổng giám đốc của cô rất kì quái đấy, tôi làm gì cũng biết, đã vậy còn sai vặt tùm lum mà rõ ràng cô là thư kí của anh ta chứ đâu phải tôi.

Hải Phồn Tinh bị nói trúng tim đen liền ú ớ đáp: Làm sao mà tôi biết được là tổng giám đốc biết cô đi đâu, với lại trước giờ tổng giám đốc không ăn cơm trưa, hoặc có thì đều từ nhà mang lên.

Hải Phồn Tinh thiệt ra đã bị Khiết Thần mai phục từ trước, anh gửi tin nhắn hỏi Ninh Hi và cô đi đâu và dặn cô không được nói bất cứ cái gì với Ninh Hi nên cô cũng không dám hé nửa lời, chỉ biết chối cho qua.

Ăn cơm xong thi Ninh Hi cũng mang cơm về cho Khiết Thần, cô đặt mạnh hộp cơm xuống bàn rồi nói: 50 tệ, anh thích chuyển khoản hay tiền mặt.

Khiết Thần nhìn sơ qua hộp cơm rồi nói: Anh đoán không nhầm thì chỉ có 45 tệ, em lấy đâu ra 50.

Cô cứng họng, đúng là không nên qua mắt tên chết tiệt này, cô hững hờ đáp: Tiền phục vụ hết 5 tệ.

Khiết Thần gật gật đầu mỉm cười rồi đặt tờ 50 tệ lên bàn, rồi nhìn cô nói: Nếu đã lấy tiền rồi thì làm cho hết nhiệm vụ đi.

Ninh Hi ngẫn ngơ chỗ lắt, cô thắc mắc: Tôi hình như đâu còn phận sự gì nữa. Anh còn bắt tôi làm gì?

Khiết Thần liền cưới nói: Em nói phục vụ vậy thì đút cho anh ăn đi, hết cơm coi như hết nhiệm vụ.

Ninh Hi đập tờ tiền xuống bàn, bất mãn nói: Vậy thì tôi không lấy tiền công nữa, 45 tệ, tôi chỉ lấy từng đó.

Khiết Thần lập tức cười, anh biết ngay thế nào cô cũng thế, tưởng anh không có cách trị cô chắc, anh bĩu môi đáp: Tuỳ em, ban đầu cũng là em lựa chọn, bây giờ cũng là em quyết định.

Ninh Hi không có tiền mặt trong người, hầu hết đều dùng qua điện thoại, cô đảo mắt qua lại rồi nói: Tôi không có tiền mặt, cho tôi mã wechat của anh.

Khiết Thần làm vẻ mặt làm tiếc, anh bĩu môi rồi nhún vai: Tiếc rồi, anh không dùng wechat.

Ninh Hi biết ngay anh thế nào cũng vậy nên đổi sang cách khác: Vậy cho tôi số tài khoản, tôi chuyển 5 tệ sang cho anh.

Ninh Hi nhấn mạnh từ "5 tệ" để phải nói anh quá keo kiệt đến mức 5 tệ cũng không cho cô, vậy còn đáng mặt tổng giám đốc gì chứ. Rõ ràng đang muốn làm khó cho cô, biết trước thế này đã chẳng mưa cơm cho Khiết Thần.

Khiết Thần thản nhiên đáp: Anh không dùng tài khoản tín dụng.

Ninh Hi như tức muốn đỏ mặt, cô như muốn đập nát cái bàn của Khiết Thần, cô bực tức đáp: Vậy thì tôi cho anh luôn 45 tệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.