Được Gặp Lại Em

Chương 1: Mối tình đầu




Cô nổi tiếng xinh đẹp, học giỏi trong trường. Vì thế đó cũng là lý do có nhiều người ngưỡng mộ cô nhưng cũng không thiếu những kẻ ghen tị với cô. Tưởng rằng cô chỉ biết học nhưng ai ngờ cô cũng thích một người. Một chàng trai nổi tiếng là soái ca của trường, luôn dịu dành đối với các cô gái đã thế còn học giỏi, thân thiện. Anh tên Dương Tuấn Thành là hình mẫu lí tưởng của các cô gái, đang học năm bốn trên cô ba năm.

Nhưng cũng chính vì thế mà cô chỉ có thể thích không dám nói ra. Nhưng vào một buổi chiều khi cô đang vẽ giữa sân trường không bóng người, ánh chiều tà lên sân trường bỗng biến bầu không khí trở nên lãng mạn. Cô đang say sưa vẽ thì đằng sau giọng ồm ồm phát lên

" Đẹp quá!"

Cô bất giác quay người lại. Người đàn ông dáng người cao to, khoẻ khoắn cùng làn da trắng với vài vết gân xanh nổi lên. Còn khuôn mặt đẹp không tì vết, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng cùng làn da mịn màng. Rồi cô chợt nhận ra đó là người cô thầm thích bấy lâu nay. Cô bắt đầu đỏ mặt đứng lên chẳng nói được câu nào cứ ngại ngùng, ấp úng thì anh nói

" Xin lỗi, anh không cố tình nói lúc em đang vẽ chỉ là thấy nó đẹp quá thôi." Anh nói rồi gãi đầu

Nghe xong cô nói:" Dạ không có gì đâu ạ em cũng đang định về." Nói rồi cô chẳng biết làm gì chỉ đứng đó cúi mặt xuống

Cô nói xong anh cười rồi bảo:" Hay là về cùng đi anh cũng đang định về."

Cô gật đầu, cất hết tập vẽ cùng anh ra khỏi trường.

Trên đường về anh và cô và anh nói chuyện

"Em tên gì?"

"Chu Ngọc Anh" cô nói rồi cũng định hỏi tên anh nhưng nhận ra anh nổi tiếng cả trường ai chẳng biết

Cứ như vậy đến khi tới nhà cô thì hai người chào nhau tạm biệt

Thế là 3 tháng trôi qua cứ vậy cô và anh ngày nào cũng thân thiết như anh em. Vào chiều hôm nay cô định tỏ tình với anh thì lúc tan học chẳng thấy anh đâu, gọi điện cũng chẳng nghe máy. Cô mới chợt nhận ra cô đã không thấy anh từ sáng đến giờ. Cô lủi thủi đi về. Tưởng rằng ngày mai, anh sẽ đến trường nhưng đâu ngờ cô nghe tin anh nghỉ học còn lí do thì không ai biết. Từ hôm đó trở đi, cô vẫn luôn buồn nhưng một hôm khi thấy anh trong trang phục học sinh cùng ánh mắt dịu đang hướng về người con gái khác, tim cô đau như cắt, cô còn tưởng mình nhìn lầm nhưng không người con trái với mái tóc nâu đó chính xác là anh.

Cô trở về nhà với tâm trạng buồn. Nhưng rồi cô chợt nhận ra anh chỉ là quá khứ bồng bột của cô năm 18 tuổi rồi cô buông bỏ anh từ khi nào không biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.