Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 7: Diễn kịch




Cả tòa nhà gần như bị xới tung lên.

Vải trải giường, bình gốm, giá cắm nến đều chung số phận. Thậm chí Heron còn lệnh cho Lucas phá hết tường, nhưng chỉ tìm được mấy thứ tạp nham.

Thứ may mắn thoát khỏi tay họ, đại khái chỉ có mấy cái mạng nhện.

Heron mệt mỏi thả mình trên giường, tay chân dang thành hình chữ đại thật lớn. Còn Lucas thì ngủ ở sát vách.

Giờ đã trễ rồi, nên hai người họ quyết định sẽ qua đêm ở đây.

Heron nặng nề buông tiếng thở dài.

Hắn nhất định phải tìm cho ra con dấu nhẫn còn lại và di chúc trước Brutus. Đó là điều kiện tiên quyết để bảo đảm cho cái ghế gia chủ sẽ nằm chắc trong tay hắn.

Nhớ năm đó, khi hắn vừa xem xong giác đấu về, cơn khoái cảm do gió tanh mưa máu mang lại còn chưa kịp tan đi, thì trông thấy một người đang đứng đợi hắn, tay cầm di chúc và chiếc nhẫn đỏ, hai chữ khinh bỉ viết rõ trên mặt.

Hắn nhận di chúc, thấy rõ trên đó có ghi, người thừa kế gia tộc là Brutus, chính con dấu đỏ đến chói mắt của Pliny ở cuối trang đã xác nhận rõ ràng.

Brutus là nhi tử của Pliny và ả tình nhân. Từ nhỏ hắn đã nghe phong phanh chuyện đáng xấu hổ của hai người kia,nhưng lại không buồn quan tâm. Kỳ thực hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc phụ thân hắn sẽ đem tất cả gia sản đáng lẽ ra phải là của hắn, giao cho người ngoài.

Hắn chỉ nghĩ phụ thân hắn chỉ đơn giản là không thích hắn thôi, ai ngờ lại tàn nhẫn đến mức độ này.

Pliny đột nhiên tử vong, nhưng di chúc đã viết xong từ lâu. Mà đến tận nửa năm sau lễ tang, Brutus mới đến tranh giành của cải. Điều này chứng tỏ rằng, đến gã cũng không biết di chúc ở chỗ nào.

Hắn chỉ còn nửa năm.

Heron chậm rãi nhắm mắt. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, hắn có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Lucas. Tuy âm thanh không đến mức kinh thiên động địa, nhưng ở trong ngôi nhà âm u đầy tử khí này thì có vẻ đặc biệt vang dội.

Ý thức Heron bắt đầu trở nên mông lung...

Không lâu sau đó hắn bị một trận thô bạo đánh thức.

Nến đã được thắp lên. Hắn dựa vào ánh nến lúc sáng lúc tối, nhận rõ tình cảnh xung quanh.

Hắn đang bị ba nam nhân bao vây. Bọn họ mặc vải thô, không phải nô lệ, càng không phải quý tộc.

Bọn họ không tính là cường tráng, nhưng nét mặt lại toát lên vẻ dữ tợn thái quá, khiến người ta cảm thấy rất kịch.

"Nằm im! Nếu không tao sẽ giết mày!" Một gã đàn ông hươ hươ đao trước mặt hắn.

Nhưng Heron không phải loại người chỉ bằng vài câu uy hiếp đã run cầm cập. Hắn đột nhiên nhảy lên, đạp mạnh vào cán đao.

Thanh đao bay một vòng đẹp mắt, cạch một tiếng rơi xuống đất.

Ba gã không kịp trở tay, vội vã xông tới đè chặt hắn. Heron bị tập kích tối tăm mặt mày, trong lúc vô tình lại ngửi thấy một mùi cá nồng nặc.

Vì thế hắn đoán rằng những người này hẳn là ngư dân, lầm tưởng đây nhà hắn, thừa dịp tối lửa tắt đèn xông vào cướp của.

Điều hắn suy đoán cũng chính là sự thực.

Ba gã đàn ông như bạch tuộc quấn chặt tay chân Heron. Hắn cũng không vừa, há miệng cắn phập lên bắp tay một kẻ, nhân lúc gã bị đau rút tay về, liền như con thoi xông ra.

Không may, hắn vừa nhảy xuống giường đã giẫm hụt một bước, ngã lăn quay ra đất.

Chỉ một phút sơ sảy, hắn lại bị tóm lại. Một gã nắm chặt tóc hắn, hung bạo kéo lên. Lúc bị ép ngẩng đầu, hắn thấy Lucas đã bị trói gô cạnh trụ đá.

Hai người liếc mắt, Heron lập tức phát hiện ánh mắt phức tạp của y.

Trong lòng hắn đông một tiếng, ý thức được tình thế đã sắp ngoài tầm kiểm soát.

Gã ngư dân giữ chặt đầu hắn, dộng vào tường, mạnh đến nỗi hai mắt hắn nổ đom đóm, vùng trán đau rát đến mất cảm giác.

"Nhẹ chút đi! Nó là quý tộc đó, mày muốn bị tử hình à?!" Một ngư dân kinh hoảng quát.

"Biết rồi! Mẹ nó! Ai bảo nó cắn tao!"

Heron mềm nhũn ngã ngồi trên đất, góc độ khiến hắn có thể trực tiếp mắt đối mắt với Lucas.

Lucas chứng kiến toàn bộ quá trình phản kháng từ nãy đến giờ của hắn, không nói lời nào.

"Vểnh tai lên nghe cho rõ đây. Thứ chúng tao muốn chính là tiền!" Gã ngư dân kéo tóc hắn, "Chắc trong nhà mày tàng trữ không ít tiền đi! Đám quý tộc kẻ nào cũng như kẻ nào!"

Một trận cười to đột nhiên vang lên.

Lucas ngẩng đầu, giễu cợt châm chọc: "Quý tộc? Bọn chúng gọi ngươi là quý tộc đấy. Buồn cười chết mất."

Heron nhíu mày nhìn Lucas, lại chạm phải tia giảo hoạt trong mắt y.

Lucas cười ám muội, cằm nhếch cao, lộ ra cần cổ thon dài.

Heron suy nghĩ một chút liền hiểu, cũng bắt đầu tung ra mánh lới: "Câm miệng cho ta, cái tên khốn kiếp này! Nếu ngươi không tham lam, ta có thảm như vậy không hả!"

"Bảo bối!" Lucas mỉa mai, "Lúc ở trên giường ngươi còn "tham lam" hơn gấp bội đấy chứ. Ngươi phản bội Tứ phu nhân, không phải vì mê luyến thân thể của ta hay sao?"

Các ngư dân nghe xong mặt mày xám ngoét. Mấy chuyện dâm loạn chốn vàng son họ chỉ mới nghe mấy lời bàn tán đầu đường cuối chợ, chứ chưa bao giờ được thấy tận mắt như lúc này.

"Hừ." Heron hất cằm lên, "Thân thể của ngươi chưa quý đến độ khiến ta phải bán cả mạng mình."

"Vậy sao? À mà đối với ta, ngươi cũng chỉ là một gã nam sủng thấp hèn thôi."

Rồi Lucas nói với gã ngư dân: "Nơi này không phải nhà hắn. Ta với hắn chỉ là nô lệ, một xu cũng chẳng có."

"Mày nghĩ chúng tao sẽ tin à?" Một ngư dân khác nhặt lọn tóc của Heron, hít một hơi.

"Tóc nó có loại hương liệu chỉ có đám quý tộc mới dùng đây này!"

Lucas ung dung trả lời: "Chậc, cái đó chỉ vô tình dính phải lúc hắn cùng ta hoan ái trong phòng tắm của chủ nhân thôi..."

"Câm! Câm ngay! Cái tên vô liêm sỉ này!" Heron lúng túng quát.

"Chúng ta tình cờ đi ngang qua chỗ này, nghe nói ở đây mới có người chết, nên hắn muốn vào kiếm chút đỉnh ấy mà..." Lucas nói, "Các ngươi không nhìn thấy vải báo tang treo trước cửa à?"

"Kia rõ ràng là chủ ý của ngươi mà, thế quái nào lại đổ hết lên đầu ta?!" Heron biến sắc.

"Dắt ngươi vào là ta, nhưng người nổi hứng đòi làm tình ở cái này chỗ quỷ quái này lại là ngươi đó. Đói khát đến nỗi ta phải tách ra ngủ riêng..."

"Im miệng!"

Lucas cười cười, nghiêm chỉnh hơn một chút.

"Trần nhà bằng ngà voi đều bị ta phá, định đem ra ngoài bán. Các ngươi nghĩ xem, có loại quý tộc nào thích tự phá nhà mình không?" Y nói.

Các ngư dân quét mắt qua mặt sàn tàn tạ, bắt đầu do dự.

"Nếu không thì các ngươi có thể giữ hắn lại, thả ta về." Lucas nhướng mày, "Ta sẽ thuyết phục tứ phu nhân. Gã nam sủng này đẹp như vậy, chắc chắn nàng sẽ không tiếc vung ít tiền chuộc đấy. Chỉ cần các ngươi chia cho ta chút thôi..."

"Ngươi điên à! Đồ vô lại!" Heron quắc mắt mắng.

Lucas chỉ cười.

Các ngư dân nghe xong liền chụm đầu vào thảo luận, sau đó một gã lớn tuổi nhất cầm thanh đao lại gần Lucas.

"Ý kiến của mày rất hay, nhưng chúng tao cũng không muốn phải chia tiền chuộc. Mày đã thấy mặt mũi chúng tao rồi, tốt nhất nên im lặng cút xuống địa ngục đi." Rồi gã chỉ chỉ Heron, "Tiểu nam sủng kia tạm thời còn có chút công dụng."

"Ha, chẳng phải cuối cùng ta cũng phải chết sao..." Heron cười lạnh, "Hay là trước khi các ngươi giết hắn, để ta tẩn cho tên khốn kiếp này một trận, được không? Nói cho cùng tất cả là do hắn! Ta thề, nếu các ngươi cho ta đánh hắn, sau khi chết rồi ta sẽ không hóa thành quỷ đi tính sổ với các ngươi!"

Ngư dân kia do dự một chút, sau đó gật đầu đáp ứng.

Tóc Heron được buông ra, hắn đứng dậy, lảo đảo đi về hướng Lucas.

Lucas nhíu mày, nhưng trên mặt lại thoáng nở nụ cười ám muội.

"Thú vị nha." Giọng y khàn khàn, ẩn chút ý tứ sâu xa, "Có đánh thì đánh vào cổ ta ấy. Ngươi biết chỗ đó là nơi mẫn cảm nhất mà."

Y cố ý kéo dài từng tiếng, đặc biệt là âm cuối.

Heron nhếch miệng, "Ta cũng nghĩ vậy."

Hắn ngồi xổm xuống, đối diện với y.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Lucas có thể cảm nhận được khí tức thoang thoảng như mùi tường vi của Heron vấn vít quanh mình.

Heron ra quyền không chút do dự, nhưng mục tiêu không phải ở cổ, mà là dây thừng đang trói Lucas. Món vũ khí thoạt nhìn như đồ chơi lúc chiều hắn mua cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Dây thừng nhanh chóng bị cắt đứt, Lucas được giải phóng.

Y bật dậy, húc mạnh vào gã ngư dân cầm đao đứng gần nhất, nhân lúc gã choáng váng, y liền trở tay cướp đao, cắt hết mớ dây thừng còn lại. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt.

Hai gã đồng phạm vội vã nhào tới.

Lucas tóm lấy gã ngư dân còn chưa nhận rõ tình hình, một đao xọc vào cổ gã.

Ngư dân kinh hãi, hai mắt lồi ra. Lưỡi xuyên qua cổ gã xoay nửa vòng, cắt ngọt yết hầu. Máu tươi từ vết cắt phun mạnh thành tia, bắn lên hai mắt vốn đã nhắm từ trước của Lucas.

Lucas mở mắt, im lặng mặt đối mặt với hai ngư dân còn chưa hết cơn bàng hoàng. Y không buồn lau đi máu, con ngươi lam sắc như xuyên qua màn máu, khảm chặt vào cơ thể con mồi.

Y buông thi thể ra, chầm chậm tiến về phía trước, đem Heron bảo vệ sau lưng.

"Ngài đứng đằng sau tôi là được rồi." Y nói.

"Giết chúng."

"Tôi cũng có ý đó. Tốt nhất ngài nên nhắm mắt lại."

Heron nghe theo.

Âm thanh chém giết khốc liệt truyền đến, quanh quẩn bên tai hắn, khiến từng cái lông tơ của hắn thi nhau dựng ngược lên.

Mãi đến khi xung quanh chỉ còn lại sự im lặng chết chóc, hắn mới chậm rãi mở mắt.

Lucas không nhanh không chậm dùng vải trải giường lau đi máu dính trên người.

Từ đầu đến chân y đều phủ một màu đỏ sền sệt gay mắt, cứ như vừa mới bị đổ một thùng máu tươi.

Heron nhìn đến ngây người.

Lucas liếc sang hắn, "Sao ngài mở mắt sớm thế?"

Y lại cúi đầu, "Lúc nãy tôi đã nói những lời bất kính, thành thật xin lỗi. Tôi chỉ muốn tạo lý do để ngài tiếp cận tôi, giúp tôi xử lý đống dây thừng chết tiệt kia thôi. Lúc cấp bách mới nghĩ ra hạ sách như thế."

"Không sao." Heron lắc đầu một cái, "Nếu ngươi không làm vậy, chúng ta đã xuống mồ từ khuya rồi. Ngươi rất lanh trí..."

Lucas cười lấy lòng, "Không không, đều nhờ ngài cả, mới nghe thôi đã có thể nhìn thấu dụng ý của tôi. Ngài như nữ thần Minerva ấy. Không gì có thể qua mắt được ngài."

"Đủ rồi!" Heron gằn giọng.

"Ta có đem một bộ quần áo, để trong xe ngựa. Ngươi đi tắm đi rồi thay ra đi. Ta đợi. Còn nữa..." Hắn chỉ chỉ chân phải, "Chân ta."

Lucas ném tấm vải đã thấm đỏ máu, đi đến trước mặt Heron. Hắn xoay người lại, bán khụy, đưa lưng về phía Heron.

"Mời ngài lên."

Heron nhíu mày, nghi hoặc.

"Ta cõng ngài lưng vào xe ngựa ngồi, rồi sẽ đi tắm." Lucas bĩu môi, "Biết đâu trong lúc tôi không có ở đây, mấy gã này lại vùng dậy bắt trói ngài. Vậy thì kẹt cho tôi lắm."

"Tẻ nhạt." Heron mắng một tiếng, nhưng vẫn khập khễnh leo lên lưng y.

Lucas vòng hai tay qua đùi Heron, vừa nâng hắn lên, vừa giả bộ vất vả kể: "Hồi trước tôi có giết một con lợn rừng, nó cũng nặng gần bằng ngài đó."

Heron không hề sinh khí, còn bật cười.

Đây là lần đầu tiên Lucas nghe thấy tiếng cười của Heron gần như thế. Khí tức của hắn cứ vờn bên tai khiến y cảm thấy khó thở, bàn tay đặt bên bắp đùi cũng vô thức siết chặt lại. Y chú ý đến từng cử động nhỏ của người trên lưng, thậm chí đến tiếng thở hơi gấp vì cười nhiều cũng không bỏ qua.

Lucas trở nên trầm mặc, chỉ chăm chăm vào con đường dưới chân.

Đột nhiên, y nghĩ tới điều gì, sốt sắng hỏi: "Chúng ta giết bọn kia có sao không ạ? Phía tòa án thì..."

"Yên tâm đi. Là tại bọn chúng uy hiếp chúng ta trước, chúng ta chỉ tự vệ thôi. Nhưng mà, ngươi là giác đấu sĩ mà lại bị một đám ngư dân chỉ biết vài món võ mèo cào trói lại, là sao nhỉ?"

"Ừ thì, ngài cũng biết đấy..." Lucas thở dài,"Cho dù là dũng sĩ Spartacus thì lúc bất tỉnh cũng chỉ có thể mặc người ta xâu xé thôi. Lúc ta tỉnh lại thì đã bị bọn họ trói thành một đống rồi."

Y đặt Heron vào xe ngựa, sau đó nhanh chóng đi gột hết vết máu trên người.

Không lâu sau y trở lại, cũng thay một bộ y phục mới. Heron trông thấy, nghiêng đầu đánh giá:

"Hửm, ngươi mặc thứ này rất đẹp đó, cơ mà có vẻ hơi chật nhỉ..."

Lucas ho nhẹ một tiếng, "Ta...Ta không quen mặc loại y phục này. Trơn quá, cảm giác lúc nào cũng có thể rớt xuống ấy."

"Kệ đi. Chúng ta suýt nữa đã đi đời rồi, quan tâm mấy thứ cỏn con làm gì." Hắn giơ cổ tay lên, "May mà có thanh đoản kiếm này..."

"Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn sống đó thôi." Lucas cười.

Chuyện lúc nãy đã khiến hai người tỉnh cả ngủ, vó ngựa không ngừng, chạy suốt đêm về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.