Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 60: Không nói gì hiểu ngầm




Từ khi bị tước chức vụ, tính nết của Darling thay đổi đột ngột, ngày càng tệ hại, như một con dã thú đã quá mệt mỏi vì bị giam cầm, luôn giơ móng vuốt chực chờ cơ hội đả thương người khác.

Sắc trời ảm đạm, bóng tối phủ khắp đình viện, ánh sáng phập phù phát ra từ ngọn nến soi ra mặt sàn bóng loáng dễ khiến người ta thấy ngột ngạt.

"Ta đã nói thế nào, chọn nến thì chọn cho kỹ vào!" Darling chỉ vào cây nến trên giá cắm bằng đá, hung dữ quát nô lệ.

Nô lệ sợ hãi quỳ mọp trên sàn, hai chân run lẩy bẩy, tư thế thấp kém mười phần.

"Lũ chúng bây muốn làm phản phải không?!" Darling đạp một cước vào người nô lệ đáng thương kia, "Các ngươi khinh ta không quyền không thế nên hè nhau kiếm chuyện để có cái cớ thoát ly khỏi ta, đến hầu hạ đám nguyên lão đức cao vọng trọng kia chứ gì?!"

Nô lệ đau đớn cuộn người lại, cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào.

"Lâu ngày không gặp, ngươi càng ngày càng không ra hình người đó, Darling. Hèn gì vợ ngươi sợ đến nỗi phải chạy ra ngoài tìm trai."

Giọng nữ trào phúng đã chọc trúng chỗ đau của Darling, khiến cả người hắn đều thấy ê ẩm.

"Nha đầu thối, câm mồm!" Darling gắt, hung bạo trừng nữ nhân vừa đến, "Phoebe, đừng nghĩ ngươi mang dòng máu của gia tộc Augustus mà có thể kênh kênh cái mặt."

"Bớt suy bụng ta ra bụng người đi." Phoebe chế giễu, "Mẹ ta ghét ngươi, cha chồng bỏ mặc ngươi, đến chức thẩm phán ngươi luôn lấy làm kiêu hãnh cũng không giữ nổi. Có thể nói, so với con chó hoang ngoài đường, ngươi còn chật vật hơn gấp mấy lần."

Darling không phản bác được, răng nghiến trèo trẹo, cơn tức bị áp chế trong lồng ngực chực chờ phát nổ.

Phoebe chậm rãi đến gần hắn, ngọn lửa rọi rõ vẻ mặt châm chọc của nàng. Nàng nhìn lướt qua đình viện gần như đã thay đổi hoàn toàn, ánh mắt bị bức bích họa bản đồ La Mã thu hút.

"Do Thái..." Phoebe ngạc nhiên, "Là cái chỗ phát sinh bạo loạn à?! Ngươi lại đang có âm mưu quỷ quái gì nữa đây?! Ngươi muốn làm gì thì mặc xác ngươi, đừng có lôi ta với mẹ ta vào!"

Darling âm trầm nhìn chằm chằm vào Phoebe, cái mặt nạ hiền lành hắn vẫn thường đeo nay đã bị phá vỡ, lộ ra bản chất cùng hung cực ác. Cơn tức dần xâm chiếm tâm trí hắn, khiến sắc mặt hắn chuyển thành màu gan lợn. Hắn siết chặt nắm tay, khuôn mặt vặn vẹo, cả người khẽ run rẩy, rất giống một con dã thú xù lông vì bị chọc giận.

Bỗng dưng hắn đứng thẳng người, một tay đoan trang đặt trước bụng, sắc mặt trở lại như bình thường, nhợt nhạt mỉm cười, khôi phục dáng vẻ nước chảy mây trôi.

Sự chuyển biến đột ngột này quá mức quỷ dị, Darling này với Darling lúc nãy khác một trời một vực, khiến người ta không phân biệt được đâu mới là Darling thật.

"Em với mẹ chuyển ra ngoài đã được nửa năm rồi." Darling cười, "Thế nào, mẹ vẫn khỏe chứ?"

Phoebe nghe hắn ân cần hỏi thăm như vậy, da gà gai ốc đua nhau nổi lên, "Đừng diễn trò nữa, Darling. Ta quá hiểu ngươi rồi! Lúc trước có thể ngươi lừa được cha mẹ ta, nhưng giờ thì đừng hòng!"

"Người có lúc này lúc khác. Chẳng lẽ em không cho anh cơ hội hoàn lương sao?" Darling nói, "Thân làm anh trai, anh thật sự lo lắng đến tương lai của em. Tiểu thư nhà người ta mười tuổi đã bắt đầu đính hôn rồi, còn em thì..."

"Ngươi vẫn chưa bỏ ý định mai mối ta cho Lutica à?" Phoebe liếc hắn, "Mơ đi! Ta chẳng có lý do gì lấy thân làm cục đá lót đường cho ngươi cả!"

"Em hiểu lầm rồi. Anh chỉ cảm thấy... Em rất hợp với trang phục của hoàng hậu." Darling nói dối không chớp mắt, "Nhân khi còn hào hoa phong nhã, sao em không cân nhắc đến việc gả cho em họ Lutica đi? Hai đứa có huyết thống ràng buộc, cuộc sống hôn nhân sau này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc..."

"Ta mà thèm lấy cái gã yếu đuối kia!" Phoebe cười lạnh.

"Thứ em thấy chỉ là lớp vỏ ngoài thôi. Nhìn hắn ngu ngơ thế, chứ bên trong không phải như vậy đâu. Ví dụ nhé, hắn vừa lên ngôi đã bá đạo ban sắc lệnh mới, quyết nhổ cỏ tận gốc những kẻ mang tư tưởng chống đối hắn."

Một cơn gió nổi lên, thổi tung áo choàng xám và tóc đen của Darling, phần nào che đi ánh mắt mười phần nham hiểm của hắn, "Và cứ như thế, hắn đã âm thầm thâu tóm hết thảy quyền lực vào tay..."

"Ta không quan tâm." Phoebe thờ ơ, "Đừng kéo ta vào kế hoạch mưu cầu danh lợi nhảm nhí của ngươi."

Mặt Darling biến đen, nụ cười giả tạo bị gió cuốn mất, môi mím đến bầm tím. Hắn trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.

Hắn vươn tay vuốt hết những sợi tóc tán loạn ra sau, lộ ra ánh nhìn hiểm độc, dáng vẻ thư sinh mới vừa rồi nhanh chóng bị thay bằng khuôn mặt hung thần ác sát.

Phoebe thấy sống lưng lạnh ngắt.

"Cút đi!" Darling quát, "Đàn bà như ngươi là cái thá gì mà hươ tay múa chân trước mặt ta?! Ngươi, và cả mẹ ngươi nữa, cút càng xa càng tốt!"

Hắn không kiềm nén cơn giận dữ được nữa. Hắn tức giận đến thở hồng hộc, gân xanh trên trán lồi lên, túm lấy giá cắm nến, ném mạnh về phía Phoebe.

Phoebe hoảng hốt hét một tiếng, chạy biến.

...

Sau khi tiến hành xây dựng được kha khá thời gian, đường ống thoát nước đã thành hình.

Ống nước vốn được làm từ sành. Để tránh đảm bảo sử dụng được lâu, Heron còn bảo người gia cố thêm một lớp bê tông dày bên ngoài nữa.

Từ khi có đường ống thoát nước mới, đường phố La Mã sạch sẽ hơn rất nhiều, tình hình bên phía đầm lầy cũng tốt hơn. Bây giờ dù trời có mưa tầm tã mấy ngày thì bách tính cũng sẽ chẳng phải lo về vấn đề ngập nước nữa.

Mọi người đều cho rằng đây là công sức của Heron, nhưng hiếm ai biết rằng ý tưởng này lại xuất phát từ một nô lệ.

La Mã đầu xuân như một thiếu nữ ngoài mềm trong cứng. Nàng xinh đẹp, hoạt bát, mỗi một tấc da thịt đều toát ra hơi thở của sự sống, nhưng thỉnh thoảng lại có những ngọn gió lạnh còn sót lại của mùa đông thổi qua khiến người ta rùng mình.

Heron đội một cái mũ màu đỏ, rảo bước trên tường bao bằng đá cẩm thạch của sông Tiber.

Lucas đi bên cạnh, một tay đỡ lấy hắn.

Nước sông Tiber không trong vắt như nước hồ mùa thu, mà xanh như màu của ngọc phỉ thúy, dưới ánh mặt trời còn ánh lên lẻ tẻ những vệt vàng nhạt. Dòng sông lững lờ trôi đến tận phía đằng xa, cuối cùng tụ hợp với nền trời xanh thăm thẳm.

Giữa một màu xanh bát ngát, Heron như một đóa hồng đỏ tươi, hoàn toàn tách biệt, nhưng cũng thật diễm lệ.

Gió lạnh từ phía sau thổi tới, hất tung tóc Heron. Hắn giơ tay ngăn lại những sợi tóc lộn xộn.

"Lucas, ngươi biết không, sông Tiber là cội nguồn của La Mã đấy. Lương thực từ Ai Cập được vận chuyển qua sông Tiber rồi mới đến được bàn ăn của từng nhà."

Heron nhảy xuống khỏi tường bao, sóng vai với Lucas.

Lucas dắt tay hắn, "Những nguyên lão lúc trước xem thường ngài, nay thấy mọi chuyện thành công mỹ mãn như thế, chắc chắn họ sẽ tức đến thổ huyết."

"Tất cả đều là công lao của ngươi, Lucas." Bước chân Heron hơi chùng lại, "Mấy ngày nay có rất nhiều quý tộc muốn lôi kéo quan hệ với ta, Gattuso cũng bảo ta giao thiệp với bọn họ thử xem. Nói thật lòng, nói chuyện với bọn họ còn khó hơn học tiếng Hy Lạp gấp nhiều lần! Ngươi biết đấy, ta vốn không giỏi trong việc suy đoán lòng người."

Lucas an ủi: "Darling đã đến Do Thái, chẳng biết hắn có âm mưu gì không, nhưng ít nhất tạm thời ngài không phải hao tâm tổn trí để đối phó với hắn nữa."

Một cơn gió thổi qua, Heron rùng mình, theo bản năng kéo cao cổ áo choàng.

Lucas thấy Heron không nói gì, cũng im lặng luôn.

Hai người tay trong tay tản bộ dưới tán cây, hai cái bóng giao hòa in xuống mặt đất.

Mười ngón tay đan vào nhau, thể hiện ước nguyện mãi mãi không xa lìa của Heron, Lucas biết, nhưng y không nói ra.

Heron chợt dừng lại, luồn ra phía sau Lucas, vươn tay ôm cổ y. Lucas hiểu ý cúi người xuống, vòng tay giữ hai chân Heron, nhẹ nhành nhấc hắn lên.

Lucas cõng Heron đi dọc bờ sông, tuy không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, nhưng giữa hai người lại không có sự gò bó, ngột ngạt nào, phảng phất như họ đã quá hiểu nhau, đến mức không cần mở miệng cũng có thể biết được đối phương đang nghĩ gì. Dù đi giữa đám đông, hai linh hồn vẫn tìm được một khoảng lặng yên bình cho mình và người kia.

...

Đến khi vầng thái dương hoàn toàn khuất sau dãy núi, Heron và Lucas mới lững thững về nhà.

Vừa bước qua cổng lớn, Heron đã đụng mặt Gattuso. Hắn lúng túng nhảy xuống khỏi lưng Lucas, ho khan hai tiếng: "Gattuso, sao anh lại tới đây?"

Gattuso nhìn Lucas một lúc, khẽ thở dài. Chân mày gã nhíu chặt, môi mấp máy muốn nói lại thôi.

"Hoàng đế lại ban lệnh mới." Cuối cùng gã cũng mở lời, "Nhưng có lẽ lệnh lần này sẽ không có lợi cho chú."

"Lệnh gì?"

"Hoàng đế muốn xuất quân bình định đám phản loạn bên Do Thái. Tất cả giác đấu sĩ, kể cả những người đã bị mua lại, đều bị cưỡng chế tòng quân." Gattuso hơi dừng lại, "Lucas cũng không ngoại lệ..."

Trước mắt Heron tối sầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.