Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 54: Phục sinh




Heron hơi ngạc nhiên khi thấy khuôn viên gia tộc Antony bây giờ khác hoàn toàn so với trong quá khứ. Lần trước đến dự hôn lễ, Heron nhớ rõ có một bức bích họa khắc hình nữ thần, thế mà giờ nó đã đổi thành bản đồ La Mã, nổi bật nhất là vùng lãnh thổ được đánh dấu bằng chu sa, gồm thủ đô La Mã và một phần Trung Đông, khiến nơi này sực nức mùi chính trị.

Darling khoác áo choàng xám đứng nghiêm trong sân, một tay đặt trước bụng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu nhìn về phía cửa lớn, tư thế đứng cực kỳ tiêu chuẩn.

"Polio đại nhân, hôm nay ngài hạ cố đến đây, thật đúng là "rồng đến nhà tôm"." Hắn cười giả tạo, chìa tay ra.

Heron lãnh đạm bắt tay với Darling.

Sau khi Heron buông tay, Darling liền múc nước trong lu đặt trong sân rửa tay ngay lập tức, vừa rửa vừa thân thiết nói: "Ta nghe đồn ngài tạm thời không nói được phải không? Đúng là trời cao có mắt, là người thì không ai hoàn hảo cả."

Rửa tay xong, Darling móc khăn lụa ra lau sạch sẽ, đoạn đến gần Heron.

Heron mặt lạnh như tiền, viết lên bảng sáp: "Em trai ngươi chết rồi."

"Ta biết." Darling không mấy quan tâm, "Đây cũng chẳng phải là bí mật gì. Nó ngu thì chết thôi."

Heron thầm khinh bỉ sự vô tình của Darling, viết tiếp: "Ngươi mới là người bắt cóc con trai của Gattuso, đúng không?"

Darling không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ bâng quơ một câu: "Trong giới chính trị, muốn thành công, ngoài tài năng ra thì cũng phải dùng thêm chút thủ đoạn nữa."

Heron siết chặt cán bút, nhìn Darling bằng ánh mắt sắc như dao, địch ý bắn tứ phía, khốc liệt như một đấu sĩ chuẩn bị ra trận.

"Rất có khí thế. Nếu ta không chắc chắn rằng ngài không có chứng cứ, có lẽ sẽ bị ngài dọa bay mất ba hồn bảy vía quá." Darling cười mỉa. Heron phát hiện ra cặp mắt của Darling rất giống mắt của Brutus, đều giảo hoạt như nhau, chẳng khác nào những con chuột hôi hám chuyên chui rúc trong bụi rậm.

Ngón tay đang siết chặt của Heron từ từ buông lỏng ra. Hắn cúi đầu viết: "Ngươi muốn gì ở ta?"

Darling hứng thú nhìn Heron, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Theo ta được biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngài sẽ là quan hộ dân nhiệm kỳ kế tiếp."

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Như vậy đồng nghĩa ngài sẽ trở thành đối thủ của ta. Mà ta lại không thích như vậy, nên chỉ có thể đem đối thủ tương lai bóp chết từ trong trứng nước thôi."

Lưng Heron khẽ căng ra: "Ý ngươi là ngươi muốn giết ta?"

"Gì mà rắc rối thế?" Darling cười nhẹ, "Ta chỉ cần ngài không tham tuyển quan hộ dân nữa thôi."

Heron lắc đầu, thu hồi bảng sáp, ý muốn kết thúc cuộc đàm phán vô nghĩa này.

Darling tiến về phía trước một bước, đầu khẽ cúi, khiến nửa mặt hắn chìm vào bóng tối. Hắn nói: "Ta có thứ này muốn cho ngài xem. Xem xong rồi trả lời cũng chưa muộn."

Hắn nghiêng người, đưa tay làm dấu mời, mỉm cười bí ẩn: "Mời đi bên này."

...

Darling một tay giữ giá cắm nến, một tay che chắn cho ngọn lửa, chậm rãi xuống hầm. Heron đi phía sau hắn.

Tầng hầm sặc mùi tử khí, ẩm thấp vô cùng, rêu xanh bám khắp nơi, dù trên tường có một hàng đuốc đang bập bùng cháy cũng chẳng xua được sự u ám dày đặc của nơi này.

Darling chợt rẽ vào một lối đi, rồi quay đầu, vừa chỉ chỉ phía trước, vừa nói với Heron, ánh lửa khẽ chập chờn vờn qua mặt hắn, khiến nó trông có vẻ dữ tợn: "Để xem, vì y, ngài có thể làm đến mức nào."

Heron đi về phía Darling chỉ.

Trong nháy mắt, mọi hoạt động của Heron đều đình chỉ, linh hồn như tách khỏi thể xác. Hắn theo bản năng chạy tới mấy bước rồi dừng lại.

Hắn thấy một nam nhân tóc vàng bị trói trên thập tự giá. Nam nhân này đang cúi đầu, trên eo và đùi là những đoạn băng vải loang lổ máu. Miệng y bị chặn bởi một sợi xích sắt, hô hấp rất không đều. Tư thế của y khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh một tế phẩm đang sắp bị hỏa thiêu.

Miếng giáp da màu nâu đỏ trước ngực nam nhân rất quen thuộc, dù Heron có lú lẫn đến cỡ nào cũng không thể không nhận ra.

Đúng là y, Lucas.

Lucas nghe thấy tiếng động, theo phản xạ ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt xanh lam mang theo hung quang nhìn thẳng về phía có âm thanh, khi chạm đến khuôn mặt Heron liền mở to, bất động.

Trước mắt Heron biến thành màu đen, hắn phải chớp mắt tận mấy lần mới miễn cưỡng nhìn rõ được. Rồi hắn cất bước, càng bước càng nhanh, cuối cùng gần như chạy ào đến bên người Lucas. Hắn vươn tay, chần chừ chạm nhẹ lên tóc và mắt Lucas như đang xác thực một điều gì đó. Đầu hắn đang ong lên từng trận, cả người lạnh toát, suýt nữa đã ngất đi rồi. Thậm chí trong thoáng chốc, hắn còn nảy ra suy nghĩ, có khi nào có người trộm xác Lucas rồi đem đến đây để lừa mình không...

Hô hấp của Heron càng lúc càng nhanh, hai chân mềm nhũn sắp không chống đỡ được nữa. Tim hắn đập bình bịch, tế bào trong cơ thể bắt đầu sinh sôi, linh hồn nát vụn lại gắn kết lần nữa.

Cổ họng từ lâu đã mất khả năng phát ra âm thanh giờ phút này đột nhiên rung lên, như có một cái chùy vô hình đang từ từ phá vỡ khối vật chất chặn ngay cổ họng hắn vậy.

Lucas đã sống lại, Heron cũng thế.

Sau một thời gian dài, Heron đã tìm lại được tiếng nói của mình. Chữ đầu tiên hắn thốt ra là: "Lu... Lucas."

Lucas bị vướng cái xích sắt nên không thể đáp lại, chỉ có thể dùng mắt để tỏ lòng mình. Gặp lại người yêu đúng là vui thật, nhưng y sẽ càng vui hơn nếu hai người đoàn tụ trong một hoàn cảnh khác.

Darling nhìn đôi uyên ương tương phùng, che miệng cười nham hiểm.

"Bây giờ ngài có muốn đổi ý không, Polio đại nhân?"

Heron gập người ho kịch liệt, đánh rơi cả bảng sáp. Cơ thể hắn nhất thời không cách nào chịu được cơn kích động tinh thần dữ dội này.

"Nếu ta không nhầm, Lucas này là nô lệ tâm phúc của ngài. Hừm, giáp da của y rất có giá trị đấy, loại da tốt thế này thường chỉ có quý tộc mới mua nổi thôi. Xem ra ngài rất sủng ái nô lệ này nhỉ." Darling đi tới, hơi nghiêng nến về phía Lucas.

"Chẳng bù với ta, mãi chẳng tìm nổi một tâm phúc cho mình."

"... Thả y." Heron bỏ ngoài tai những lời lảm nhảm của Darling.

"Đương nhiên sẽ thả rồi." Darling cười, "Nhưng ngài cũng phải đưa ra chút quà hậu tạ chứ."

"Ta sẽ từ bỏ chức quan hộ dân, từ nay về sau không bao giờ bước một bước vào giới chính trị nữa."

"Nghe rất xuôi tai. Thế nhưng cũng chỉ là lời nói miệng thôi, ta cần vật làm tin." Darling nói, "Ta muốn vườn hồng của gia tộc Polio."

Heron đứng thẳng lại, liếc Darling. Hắn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trước mắt vẫn còn rất mơ hồ, thành ra bóng người của Darling trong mắt hắn cứ lúc mờ lúc tỏ, trông rất giống một linh hồn tà ác.

Heron thở hổn hển, khó khăn nói: "Ngươi muốn tiền của của ta..."

"Không, thứ ta muốn là khiến ngài đây bị rớt khỏi tầng lớp Nguyên Lão. Có như vậy thì sau này ngài mới không tạo được uy hiếp cho ta."

"Đồng ý." Heron một phút cũng không do dự, "Thả y ra, ngay lập tức..."

Darling hài lòng gật đầu, móc từ ngực áo ra văn bản chuyển nhượng đã được soạn thảo sẵn, đưa cho Heron. Heron liếc sơ qua rồi quả quyết đóng dấu.

Darling gọi một nô lệ tới cởi trói cho Lucas, Heron cũng luống cuống giúp y gỡ xích sắt trong miệng ra.

Môi Lucas đầy vết nứt, hơi mở ra khép vào theo từng nhịp thở nặng nhọc. Sắc mặt y trắng bệch như thạch cao, đôi mắt mông lung khép hờ, bộ dạng như một đứa trẻ yếu đuối mặc người bắt nạt.

Sau khi được thả ra, y hoảng hốt ôm chầm lấy eo Heron, cằm tựa lên vai hắn, thều thào: "Heron, em đến rồi..."

Y đã quên dùng kính ngữ.

Lòng Heron xót như bị ai xát muối, khóe mắt đỏ hoe. Hắn ôm Lucas, nước mắt thi nhau rơi xuống, rất nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng thốt nên lời. Lucas là người bóp nát linh hồn hắn, đồng thời cũng là người phục sinh nó. Hắn cảm thấy cả tâm và thân của mình đều đã nằm gọn trong tay Lucas. Vì y, hắn có thể làm tất cả, có chết cũng chẳng hối tiếc.

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên vai Lucas, run rẩy nói: "Ta ghét ngươi... Lucas..."

Sau một hồi chật vật, Heron cũng dìu được Lucas thân mang trọng thương lên xe ngựa.

Hắn đặt Lucas nằm xuống, đặt đầu y lên đùi mình, vỗ vỗ mặt y: "Lucas, đừng ngủ đấy... "

"Vâng..." Lucas vòng tay ôm eo Heron, yếu ớt thở, "Sao ngài lại đồng ý chuyển nhượng vườn hồng thế... Giờ làm sao vào được Viện Nguyên Lão đây..."

"Viện Nguyên Lão chó má, ta cóc cần!" Heron ngắt lời y. Vành mắt hắn đỏ ửng, hơi nước bên trong lặng lẽ lưu động, "Ta chỉ cần một mình ngươi thôi..."

Lucas im lặng siết chặt vòng tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.