Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 33: Y là của ta!




Gurneya cắn chặt môi dưới, lắc mạnh đầu, mặt nhăn lại, không biết là đang giận hay đang cười:

"Chiếc nhẫn kia sớm muộn gì cũng là của ta thôi... Ngươi cứ tận hưởng những ngày cuối cùng ít ỏi được ngồi trên ghế gia chủ đi, Polio đại nhân."

Tim Heron đập hẫng một nhịp. Hắn không ngờ Gurneya lại đoán trúng hướng phát triển vốn có của sự việc như vậy.

Đột nhiên hắn thấy hơi sợ, kiếp trước, ngày mà hắn bị đuổi ra đường cũng là một ngày tuyết trắng phủ khắp thế này...

Cái ngày đó sắp đến rồi.

"Đè nàng ta lại!" Fanny đột nhiên ra lệnh, ra hiệu cho Foley Tina đỡ mình đứng dậy.

Bà run rẩy đến gần Gurneya, người đang bị ép quỳ xuống đất. Môi bà mím chặt, hai mắt bắn ra hàn quang, lạnh lùng nhìn Gurneya như nhìn một vật chết.

Bà vung tay, năm ngón khép lại, dùng hết sức quăng một cái tát vang dội lên mặt Gurneya.

"Chát!!"

Heron mở to mắt nhìn mẹ mình. Đây là lần đầu tiên hắn thấy bà ra tay đánh người khác.

Đầu Gurneya ngoẹo sang một bên, tóc xõa rũ rượi, trông chật vật vô cùng.

"Mặc dù ta bệnh nặng sắp chết, nhưng cũng không yếu ớt đến độ để mặc một tiện nhân vào nhà mình nói quàng nói xiên." Fanny trầm giọng.

Gurneya liều mạng giãy khỏi sự kìm kẹp của hai nô lệ nhưng không thành. Nàng ta tức tối gào lên, độc ác nhìn Fanny như muốn xẻ thịt lột da bà ngay lập tức.

Đột nhiên, Gurneya lại cười khanh khách, âm lượng ngày càng lớn, cuối cùng vỡ tung, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo điên cuồng, phối cùng tiếng cười man rợ, chẳng khác nào người đã tẩu hỏa nhập ma.

"Ngươi là một bà vợ thất bại!" Nàng ta cười đến khàn cả giọng, "Không đúng, không chỉ là một bà vợ thất bại, ngươi còn là một quý tộc thất bại! Ngươi là thứ đàn bà vừa đê tiện vừa ngu muội. Ta khinh!..."

"Kéo ả điên này ra ngoài!" Heron hạ lệnh.

Hai nô lệ nhận lệnh, dùng vũ lực kéo Gurneya đi. Tóc nàng ta bù xù, hai mắt vằn tơ máu, miệng ngoác ra liên tục buông lời mắng chửi Fanny:

"Kỹ nữ! Thứ như ngươi không xứng với Pliny! Ngươi còn chẳng bằng con chuột thối ngoài đường! Ngươi chỉ đáng làm sâu bọ dưới rãnh cống ngầm! Ta nguyền rủa ngươi, ả Claudius ngu xuẩn!..."

Tiếng rít bén nhọn nhỏ dần, cuối cùng bị chặn lại sau cổng lớn nhà Polio.

Fanny kiệt sức, hít thở khó khăn, cả người đều dựa vào Foley Tina. Foley Tina thấy vậy vội vàng đỡ bà ngồi lại xe lăn rồi tất tả đi làm một ly nước chanh.

Heron chắp tay sau lưng đi đi lại lại, âm thầm phân tích lời nói của Gurneya.

Hắn đoán, có lẽ Gurneya đã biết được tung tích của chiếc ấn giới màu đỏ, kế hoạch cướp đoạt gia sản nhà Polio cũng đã được chuẩn bị.

Đầu óc hắn loạn cào cào, bước chân có phần hỗn loạn.

"Mẹ, Gurneya đang dòm ngó gia tộc Polio chúng ta." Heron quay sang nói với Fanny, "Phải có lý do gì đó nàng ta mới có tự tin đến đây làm loạn như thế."

"Có gia chủ danh chính ngôn thuận là con ở đây thì nàng ta làm được cái gì chứ." Fanny uống xong ly nước chanh Foley Tina pha cho, đang lau miệng, "Nữ nhân mặt dày kia chỉ được cái nói xằng."

"Cũng chưa chắc." Heron lắc đầu, "Điều mẹ nói chỉ đúng nếu như tên con được ghi trong di chúc thôi. Nếu như người Pliny thực sự chọn không phải là con, thì lại là chuyện khác."

"Không thể nào!" Fanny lập tức phủ định, "Pliny sao có thể chọn người khác làm người thừa kế được chứ?! Dù rằng cha mẹ đã ly thân gần hai mươi năm, nhưng Pliny chưa bao giờ nhắc đến chuyện ly dị mà! Điều đó chứng tỏ hắn đối xử với mẹ con mình cũng rất có tình có nghĩa..."

Ngữ khí của bà chắc chắn mười phần, như một khối băng cứng không thể nào bẻ gãy. Bà nguyện tin tưởng Pliny vô điều kiện, như một nô lệ tôn sùng chủ nhân một cách mù quáng, luôn phủ quyết tất tần tật những điều không tốt về chủ nhân mình.

Đây là thứ Heron hận nhất. Hắn hận Pliny một, hận thứ tình yêu làm mù con mắt của Fanny này gấp chục lần.

"Mẹ tỉnh lại đi! Lẽ nào mẹ không thấy số nhẫn trên tay Gurneya sao?!" Hắn quát, "Mẹ còn muốn bao che cho ông ta đến khi nào nữa?! Được rồi, mẹ nghe này..."

Hắn dừng một chút để lấy hơi: "Mẹ nói ông ta đối xử với chúng ta cũng rất có tình có nghĩa, thế mẹ có biết ông ta lập di chúc như thế nào không? Ông ta viết rằng Brutus mới là người thừa kế, chứ không phải là thằng con trai ruột này! Còn nữa, mẹ là vợ ông ta, một thứ quan trọng như chiếc ấn giới màu đỏ đến mẹ cũng không biết, thế mà tình nhân của ông ta, ả Gurneya kia lại biết đấy!..."

Fanny bàng hoàng, khuôn mặt đỏ bừng, hai tay run rẩy, chỉ có thể lặp đi lặp lại hai chữ: "Không đúng... Không đúng..."

"Sự thật đúng là như thế đấy, thưa mẹ." Heron lạnh lùng đánh gãy bà, "Nếu lâm vào đường cùng, con định sẽ bán tất cả gia sản, sau đó mang tiền rời khỏi đây tự xây cơ nghiệp. Ít nhất con không phải lo nghĩ về vấn đề cơm áo..."

"Không được bán!" Fanny đứng phắt dậy, nhưng mấy giây sau lại ngã lại vào xe lăn, "Con là con trai của Pliny, con không thể đem hết gia nghiệp của hắn sang tay cho người ngoài được!"

Ngón tay Heron bấu chặt vào lòng bàn tay, tức đến hoa mắt, gân xanh ở huyệt Thái Dương đập bình bịch.

"Thế mẹ muốn con làm gì?! Trơ mắt nhìn người khác đến tận cửa cướp đồ rồi tống cổ mẹ con mình ra ngoài như chó hay sao?! Mẹ làm ơn nhìn xa trông rộng chút đi được không?!"

Hắn thở hổn hển. Phẫn nộ kiềm chế đã lâu đều phóng thích ra ngoài, như một con quái vật say ngủ bấy lâu đột nhiên tỉnh dậy, đỏ mắt muốn nuốt chửng mọi thứ. Sắc mặt hắn đen xì, môi cắn đến sắp bật máu, cảnh vật trước mắt lúc mờ lúc tỏ, bao nhiêu uất ức kiếp trước kiếp này đều bị hắn lôi ra bằng sạch.

Đột nhiên hắn không nói nữa, môi mím chặt, cúi đầu nhìn mũi giày.

Lucas đứng trong góc tối, hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Heron, miệng mở lớn.

Y biết, cơn tức giận của Heron đã lên đến đỉnh điểm.

Heron từng bước đi đến tượng thạch cao của Pliny, vô cảm ngước nhìn nó.

Hắn nhìn từ trên xuống dưới bức tượng, lại đi ra ngoài, rất nhanh đã trở lại với một khối đá nhọn trong tay.

"Choang!"

Khối đá theo lực ném bay mạnh tới, va chạm với tượng thạch cao, vỡ nát, mảnh vỡ xám trắng bay đầy trời.

"Không!" Fanny hét, bà muốn chạy đến ngăn cản hắn, nhưng lực bất tòng tâm, "Hermia, bình tĩnh đi con. Đừng làm vậy mà!"

Heron bỏ ngoài tai hết thảy, mặt mũi cứng đờ nhặt lại viên đá, lại ném, lại nhặt... Một mảnh vỡ văng ra cắt ngang má hắn, hắn cũng không để ý, chỉ cứng đờ lặp lại hai động tác. Tượng thạch cao bị hắn phá đến sắp không nhìn ra hình thù.

Fanny bật khóc, ra sức gặt nước mắt. Tiếng khóc của bà như ma âm vọng mãi trong đình.

Không nô lệ nào dám ra can ngăn, chỉ biết núp trong góc bốn mắt nhìn nhau.

Rốt cuộc cũng chỉ có Lucas chạy ra. Y mạnh mẽ ôm lấy Heron từ phía sau, ngăn hắn tiếp tục đập phá cũng như làm tổn thương chính mình.

"Chủ nhân! Đủ rồi!" Y vuốt ve hòn đá trên tay Heron.

"Buông ra." Giọng Heron không có chút độ ấm nào, "Lucas! Buông ra!"

Lucas càng ôm hắn chặt hơn, đồng thời cũng giữ rịt bàn tay cầm hòn đá định giơ lên của hắn.

Heron tức giận, dùng tay còn lại nện vào tượng thạch cao. Dây thần kinh cảm giác của hắn như đã đứt mất rồi, da tróc thịt bong máu chảy đầm đìa cũng không làm hắn rên lấy một tiếng.

Lucas kéo hắn ra. Hắn lại bất mãn thúc cùi chỏ vào xương sườn y, vừa thúc vừa gào thét: "Buông ta ra! Buông ta ra!"

Lucas ngoan cố siết chặt lấy hắn, gắt gao ôm hắn vào lòng.

"Các ngươi mau đến ngăn chủ nhân mình lại! Không thấy tay thằng bé sắp hỏng đến nơi rồi à?!" Fanny gào lên với đám nô lệ vẫn đứng xem nãy giờ.

Lúc này nô lệ mới dám ba chân bốn cẳng chạy ra giúp Lucas khống chế Heron.

Heron ngồi bệt xuống đất, hô hấp gấp gáp, mười ngón tay nhuộm đỏ máu tươi run rẩy duỗi ra. Lửa giận qua đi, để lại một khoảng trống rỗng trong cơ thể.

Lúc này hắn mới cảm nhận được cơn đau rát từ tay mình truyền đến. Miệng lưỡi hắn khô khốc, mệt rã rời.

"Lucas..." Hắn vô lực gọi, "Dìu ta vào nhà."

Lucas ngồi chồm hỗm xuống, quàng một tay Heron qua vai mình, nâng hắn dậy, dìu hắn đi vào nhà.

Chân Heron mềm nhũn phải dựa vào sự dìu dắt của Lucas mới miễn cưỡng tiến về phía trước được.

Lucas quay đầu sang, thấy trên mặt Heron có vết cắt, theo thói quen vươn tay định chạm vào.

"Ai cho ngươi dùng ngón tay bẩn thỉu đó chạm vào mặt con ta?!" Fanny trừng mắt với Lucas, "Giác đấu sĩ không được phép chạm vào phần cơ thể từ phần ngực trở lên của chủ nhân!"

Lucas ngượng ngùng thu tay về, nhưng Heron đã kịp nắm chặt tay y, y rút thế nào cũng rút không ra. Cứ thế hai người tay trong tay, thân mật.

"Sao mẹ có thành kiến với y thế?" Heron quay đầu nhìn Fanny, "Là vì y là người Đức? Hay vì y là một giác đấu sĩ?"

Vẻ mặt Fanny hiện lên vẻ bất an: "Con lại sao vậy? Tại y làm chuyện quá phận với con mà."

Heron kéo tay Lucas đặt lên mặt mình: "Con cho phép y làm."

Lòng Lucas khẽ run lên, đôi mắt lóe lên tia sáng.

"Hermia! Sao con có thể?!" Fanny kêu to, "Y là một quái vật giết người không gớm tay đó! Trên sàn đấu y khát máu như thế nào chẳng lẽ con không thấy sao? Y là đồ chơi của quý tộc, là căn nguyên cho sự sa đoạ của toàn bộ nhân dân La Mã!"

Heron im lặng, gắt gao nhìn Fanny như muốn xuyên qua ánh mắt né tránh của bà nhìn thấu suy nghĩ thực sự bên trong.

Thật lâu sau, hắn mới nói: "Mẹ là mẹ của con, con rất tôn trọng ý kiến của mẹ. Nhưng xin lỗi, con không thể tiếp nhận ý kiến đó. Bởi vì con với y đã trải qua những chuyện thế nào, mẹ hoàn toàn chẳng biết. Con dám nói rằng, nếu không có y, giờ con chỉ còn là một cái xác lạnh tanh nằm trong quan tài."

"Hermia..." Fanny vẫn chưa từ bỏ, "Y chỉ là một nô lệ thôi! Đến một cái bình hoa trong phòng khách cũng có giá hơn y! Chẳng lẽ con định trở mặt với mẹ mình chỉ vì một thứ thấp hèn thế này à?"

"Thân phận của y đúng là thấp hèn, chữ La Tinh không biết viết, đọc sách thì vấp chỗ này sai chỗ kia. Y còn là kẻ thích lo chuyện không đâu, về mảng tự tiện hành động thì không ai bằng. Nhưng cho dù như thế, người được quyền mắng y đánh y chỉ có duy nhất mình con thôi. Ai cũng không được phép! Nói cách khác..."

Heron dừng lại một hồi rồi nhấn mạnh từng chữ: "Y là của con!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.