Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 28: Cảm tình người mù




Sau một thời gian dây dưa đòi tới đòi lui, số tiền bán hoa hồng đợt trước cuối cùng cũng về tới tay Heron. Nhưng hiện tại hắn không có gì cần tiêu xài, nên đã cất hết vào rương.

Bản thân hắn đã tiến bộ rất nhiều, bớt ăn chơi sa đoạ, chuyên tâm rèn luyện. Cái tính ham học hỏi kết hợp với sự tao nhã vốn có của quý tộc khiến khí chất của hắn ngày càng trầm ổn, rất có phong độ của một bậc trí thức.

Cái đài cao ở sân sau lúc trước là nơi nhấm rượu xem giác đấu nay trở thành bục diễn thuyết quen thuộc của hắn, còn đám bồ câu bên dưới chính là thính giả.

Từ một kẻ tim đập chân run khi đứng trước đám đông, hắn đã trở thành một diễn giả xuất sắc, vừa có thể dùng đối đáp sắc sảo, vừa có thể khiến người nghe cảm động.

Sự thay đổi của hắn khiến Fanny và nô lệ trong nhà rất ngạc nhiên, trừ Lucas. Y vẫn ngoan ngoãn làm "đôi bạn cùng tiến" với Heron, theo hắn ôn văn luyện võ.

Ánh sáng dìu dịu chiếu rọi thư phòng, Heron khoác áo nhung đỏ tay ôm ấm lô*, ngồi đọc sách như mọi ngày.

*Một dạng lò sưởi cầm tay

Hắn yên tĩnh lật từng trang sách, mái tóc đã dài ra một chút, được ánh Mặt Trời dịu dàng ôm ấp, làm hắn trông có vẻ rất ôn hòa.

Hắn đang đọc về Cicero*, đọc đến vô cùng nhập tâm, như thể hắn đang xuyên qua trang sách đến nói chuyện trực tiếp với vị triết gia tài năng quá cố vậy. Vì thế hắn không để ý trời đã về chiều. Cuối cùng cũng nhờ tiếng gõ cửa của Lucas kéo hồn hắn trở lại.

*Marcus Tullius Cicero là một triết gia và nhà hùng biện, chính khách, nhà lý luận chính trị La Mã.

Lucas bưng thức ăn đến, gồm bánh bao nướng, rau trộn, cá tuyết với thịt rán phô mát và lạp xưởng rưới tương, đủ màu sắc đủ dinh dưỡng, là bữa ăn tiêu chuẩn của quý tộc.

Thực ra mấy món này đều là bữa trưa của Heron vừa được đầu bếp hâm nóng lại.

"Chủ nhân của tôi..." Lucas đặt khay đồ ăn xuống, "Đệ nhất nguyên lão cũng cần ăn cơm mà. Có câu "Có thực mới vực được đạo", ngài đâu phải người khổng lồ Titan không cần ăn cũng có thể vượt năm sông bảy núi, ngài cứ bỏ bữa như thế, lỡ ngã bệnh thì khổ."

Heron nghiêng mặt nhìn y, con ngươi dưới ánh nắng trở thành màu vàng kim.

"Xem ra ngươi đã đọc hiểu được "Thần Phổ"." Heron khép sách lại.

"Vâng." Lucas nhích lại gần Heron một chút, "Giờ tôi đã là một nô lệ có học rồi nhé!"

"Nhưng ngươi vẫn chưa sửa được cái tính thích gì làm đó bất kể ta có đồng ý hay không." Heron kéo khay thức ăn lại, "Hửm? Hình như ta đâu có ra lệnh cho ai hâm cơm lại đâu?"

Lucas cười cười im lặng, lấy âm lô giữa hai chân hắn đặt ra chỗ khác, sau đó ngồi xổm xuống giúp hắn lót khăn ăn lên đùi.

Heron vừa cắt lạp xưởng vừa nhìn Lucas đang lót khăn cho mình.

Tóc y hơi rối, đôi mắt xanh thẳm tồn tại vài tia lưu luyến, động tác nghiêm túc cẩn thận rất không phù hợp với tính cách phóng đãng của y. Hiếm khi thấy y để tâm đến một người thế này.

"Đôi lúc ta thấy ta thật sáng suốt vì lúc trước đã mua lại ngươi." Heron nói, "Ngươi chăm sóc ta chu đáo còn hơn cả cha ta. Lucas này, có khi nào ngươi là quà trời cao đã ban tặng cho ta không?"

Lucas lót xong khăn, cười nhìn hắn: "Có thể được ngài khen ngợi là vinh hạnh lớn nhất của tôi."

Mắt y cong cong, đôi môi hơi khô nứt khẽ nhếch lên.

Heron nhìn hai cánh môi kia, lại nhớ đến một hồi ức không tốt. Hắn đột nhiên nói: "Lại đây, Lucas."

Lucas nghe theo.

Heron giơ ngón tay chạm vào môi y, đầu ngón tay mềm mại vuốt nhẹ hai cái.

Xúc cảm nhợt nhạt trên môi khiến lòng y dấy lên một cơn tê ngứa khó chịu.

"Chú ý uống đủ nước. Ta không muốn thấy môi ngươi nứt nẻ như vậy nữa." Heron rút tay về.

Lucas hơi luyến tiếc, tâm như nổi trống.

...

Đợt tuyết đầu tiên bất thình lình rơi xuống La Mã, chỉ trong một ngày một đêm mà ngọn cây, mái nhà, mặt đất đều được phủ một màu trắng xóa.

Phụ nữ kéo nhau đến đền thờ cầu nguyện, đàn ông để tay trần đào hầm trữ rượu dưới tuyết, bọn trẻ thấy tuyết rơi thì vui quên trời quên đất, rủ nhau chạy tán loạn, vốc tuyết ném khắp nơi. Mọi người hân hoan, dựng tượng thần ở hai bên đường, thành tâm cúng bái.

Trong sân tuyết phủ một lớp dày nhưng Heron không cho dọn hết, chỉ bảo nô lệ lùa tuyết sang hai bên, tạo thành một con đường dẫn từ cổng vào trong nhà. Hắn đội mũ len đỏ, đứng thẳng tắp giữa sân, như một ngọn đuốc rừng rực cháy giữa trời, diễm lệ cực kỳ.

Tiếng leng keng vang lên, hắn nở nụ cười. Đó là âm thanh báo hiệu gia đình Gattuso tới nhà làm khách.

Gattuso vẫn không thay đổi gì, mặc đồ đen từ đầu đến chân, mặt núng nính tươi tắn như một đóa hoa.

Surah ôm thằng nhóc Seneca bụ bẫm, ánh mắt dịu dàng như nước, nhìn ai cũng nhu hòa bao dung như đang nhìn con trai bảo bối của nàng vậy.

"Heron, lại xem cháu trai của em nè. Thằng bé lớn được chút rồi nhé."

Nàng đưa cái bọc đang ngọ nguậy kia đến trước mặt Heron. Heron ghé mặt vào. Da Seneca không còn nhăn nheo như lúc mới sinh nữa. Đôi mắt thằng bé to tròn, hai cái tay be bé nắm lại thành nắm đấm hươ lung tung, thấy Heron liền ngoắc miệng cười.

"Ôm nó một cái đi, xem ra nó rất thích em đó." Surah cười ngọt ngào.

Heron cẩn thận ôm Seneca vào lòng, nhẹ nhàng chọc chọc cái má lúm của nó, nhợt nhạt nở nụ cười.

"Ồi giồi ôi, làng nước mau ra xem thằng em họ ngốc nghếch của tôi này!" Gattuso chọc Heron, "Seneca có bạn đồng trang lứa rồi. Heron, chú cai sữa chưa đấy?"

"Câm miệng! Anh tưởng anh người lớn lắm hả?" Heron nguýt Gattuso một cái.

Hai người đấu khẩu một hồi, sau đó Gattuso dẫn Surah với Seneca đi thăm Fanny. Từ khi nằm liệt giường Fanny hiếm khi cười nhiều như hôm nay. Bà cảm ơn Surah vì đã sinh được người nối dõi tông đường cho gia tộc Claudius, còn tặng cho nàng một viên ngọc lục bảo.

Trong lúc đó, Heron tranh thủ chuẩn bị bữa trưa.

Lò sưởi được đốt từ trước, món ăn nóng hôi hổi lần lượt được dọn lên, bầu không khí ấm cúng vui vẻ.

Bữa ăn hôm nay có cá nướng, sóc chuột nhồi hoa hồng nướng, cháo mật ong, hàu rán, còn có món lưỡi chim Liệt Hỏa Gattuso thích.

Heron, Gattuso, Surah nằm ăn cơm. Surah dầm cháo cho nát rồi từ từ đút cho Seneca. Gattuso thì ăn đến lang thôn hổ yết, cơ miệng hoạt động liên tục, khăn giấy bẩn chất thành một ngọn núi nhỏ, thỉnh thoảng còn ra hiệu cho nô lệ thêm đồ ăn.

"Anh nghe cô nói, gần đây chú được thần Minerva chiếu cố, tự dưng chăm học hẳn ra, lại còn biết tiết kiệm tiền." Gattuso xé một cái đùi của con sóc chuột nướng, "Não chú đã thông rồi à? Thế nào, muốn theo anh vào Viện Nguyên Lão đấy phỏng?"

"Đây thèm vào!" Heron ném khăn giấy vào mặt gã, "Em chỉ không muốn làm một tên quý tộc vô dụng sống không có mục đích nữa thôi."

Gattuso cười ha hả, cả người run bần bật, nước sốt dính hết lên người: "Trời trời trời, tận thế sắp đến rồi chắc? Anh đây cứ tưởng chú đang vui với kiếp làm lợn chứ."

Gã cười một hồi, sau đó thả cái đùi xuống, nghiêm túc nói: "Có điều, anh rất vui vì sựthay đổi của chú. Nếu chú muốn vào Viện Nguyên Lão thì cứ nói với anh một tiếng, anh hứa sẽ giúp hết mình."

Heron cười nhạt: "Em đây không dám nhận ân huệ lớn thế."

Đột nhiên Seneca bị sặc cháo, ho khù khụ, khuôn mặt đỏ bừng lên, cháo loãng theo cằm chảy xuống cái cổ ngắn ngủn của nó. Surah vội vàng ôm nó dậy, vỗ vỗ lưng nó, phải một lúc sau mới yên được.

"Chắc là cháo nóng quá. Surah, em phải thử trước chứ." Gattuso nhìn Surah, nói.

"Vâng, do em bất cẩn..." Surah hơi xấu hổ, "Ở nhà toàn là nhờ nô lệ đút con ăn, nên em cũng không rành việc này..."

"Không sao không sao. Hay là em đút anh một muỗng, sau hãy đút cho con? Anh tình nguyện hiến thân mình làm chuột bạch thí nghiệm." Gattuso nháy mắt, mập mờ nói.

"Gattuso, chị dâu có lưỡi, tự mình thử được." Heron liếc gã.

Gattuso cười hề hề. Gã lau miệng, lại cười vô lại nhìn Heron.

"Em họ yêu quý, sao chú ngốc thế không biết! Chắc chú chào đời đúng lúc thần Cupid* đi vắng phải không? Chậc, uổng cho cái mặt xinh đẹp của chú... Tội nghiệp quá đi..."

*Cupid: Thần tình yêu. Ý của Gattuso là chê Heron nhạt nhẽo, không hiểu phong tình.

"Gattuso, anh đã ăn hết của tôi số lưỡi chim Liệt Hỏa trị giá 50 đồng Nail rồi đấy nhé!" Heron trợn mắt.

Gattuso tự giác kéo khóa miệng, nhưng ánh mắt vẫn không rời Heron, chốc lát lại tiếc nuối thở dài, tốc độ xử lý thức ăn chậm đi không ít, đến món khoái khẩu cũng chẳng buồn quan tâm.

Không khí trên bàn ăn yên tĩnh đến ngột ngạt, chỉ có tiếng a a của Seneca và tiếng dao nĩa va chạm nhau.

"Thực ra hôm nay anh đến đây, ngoài thăm chú và cô, còn có chuyện muốn nói." Lâu sau Gattuso mới mở lời.

"Chuyện gì?"

"Thời gian này ở Capua* trời đổ một trận tuyết rất lớn, có thể xem là trận tuyết lớn nhất trong 10 năm qua, rõ ràng là phước lộc trời ban." Gattuso nói, "Anh muốn dẫn hai mẹ con Surah đến đó hưởng chút lộc. Anh cũng muốn rủ chú theo. Ý chú thế nào?"

*Capua: Một quốc gia của người Lombard ở miền nam nước Ý ngày nay.

Heron thả dao nĩa xuống: "Capua?"

"Ừ, là nơi có nhà cửa được đồn là toàn làm bằng gỗ ấy." Gattuso khoa tay, "Chú có thể sang đó cầu thần linh phù hộ, thế nào công danh cũng sẽ lên như diều gặp gió, tiền vô ào ào cho xem!"

Heron cân nhắc một chút, gật đầu đồng ý.

Hắn định sẽ mang Lucas đi cùng.

Sau bữa trưa, vợ chồng Gattuso tạm biệt ra về. Heron làm tròn bổn phận chủ nhà, đích thân tiễn họ ra tận xe ngựa.

Gattuso dìu Surah đang bế Secena lên xe rồi mới khoác áo choàng, kéo Heron lại hôn tạm biệt. Gã nhìn Heron, hai mắt láo liên, do do dự dự muốn nói lại thôi.

Cuối cùng gã nhịn không nổi: "Em họ đáng thương của anh..." Gã cực kỳ nghiêm túc, "Anh biết gia đình chú không hạnh phúc, từ nhỏ chú đã thiếu thốn tình yêu của cha..."

Đáy lòng Heron nặng trĩu, hô hấp hơi gấp gáp.

Gattuso thận trọng quan sát sắc mặt của hắn, tiếp tục nói: "Anh nghĩ... Chắc đó là lý do khiến chú mù mờ về mặt tình cảm."

Gã dừng lại một chút, ngập ngừng: "Chú như thế rất khó tìm được người yêu chú thật lòng. Thân làm anh họ, anh cũng không nỡ nhìn chú cứ vò võ một thân một mình đến cuối đời."

Heron ngơ ngác nhìn gã, không biết phải nói gì.

Gattuso xấu hổ ho khan một tiếng: "Khụ, hai đại nam nhân lại đi ảo não chuyện tình cảm, truyền ra ngoài chắc người ta sẽ cười chết. Thôi không nói nữa, anh về đây, mai xuất phát đến Capua nhé."

Gã cười cười vỗ vai Heron, xoay người nhảy lên xe ngựa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.