Dũng Sĩ Giác Đấu - Ta Sưởi Ấm Dòng Máu Lạnh Của Hắn

Chương 11: Không Nên Có




Cả đấu trường sôi trào, nhiệt độ không thua gì ánh mặt trời trên đỉnh đầu.

Hoàng Đế ngồi ở vị trí tốt nhất, có thể xem rõ từng giác đấu sĩ trong sân. Ngài đội vòng nguyệt quế, tay ôm thê tử, quét mắt qua đám đông khán giả đang vô cùng phấn khích, gật đầu hài lòng.

Heron cũng là quý tộc, dù chỗ ngồi kém Hoàng Đế một chút, nhưng vẫn có thể xem rõ tình hình ở dưới.

Hắn lười biếng dựa vào ghế dài, chậm chạp bóc vỏ nho.

Chợt một ly rượu vang được đưa tới trước mặt, cánh tay trắng nõn cầm ly rượu hơi run, khiến cho chất lỏng trong ly gợn lên.

Hắn liếc mắt nhìn sang, một nữ nhân tóc đỏ mắt xanh ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.

"Có... có bỏ thêm băng đấy." Nàng lí nhí nói, hai gò má phúng phính đỏ ửng.

Tên nàng là Phoebe. Tuy ngũ quan không tính là đẹp, nhưng da dẻ lại nõn nà, cơ thể rất cân xứng, nhô những chỗ cần nhô, cả người toát lên khí chất ôn nhu như một viên ngọc trai. Gia cảnh của nàng cũng không phải dạng tầm thường, mẫu thân nàng là em ruột của Hoàng Đế, phụ thân giữ chức vị cao, vì thế nàng được rất nhiều quý tộc săn đón.

"Rất vinh hạnh." Heron cười, lễ phép tiếp nhận ly rượu.

Phoebe nhìn nụ cười của hắn, mặt lại càng thêm đỏ. Nàng nắm chặt vạt áo, vừa len lén thăm dò sắc mặt hắn vừa thận trọng nhích lại gần thêm xíu nữa.

Heron nhấp một ngụm rượu, khen: "Rượu ngon."

"Ngài thích là tốt rồi." Phoebe căng thẳng đan hai tay vào nhau, mười ngón tay bấu chặt, "Rượu này đem từ Gaul về, ta còn bỏ thêm mật ong nữa..."

Heron nhìn nàng, nàng vội vàng cúi đầu, không dám đối diện với hắn.

Trận đấu trên sân cũng kết thúc, một chết một bị thương. Kẻ chiến thắng mang theo cánh tay đầm đìa máu tươi của mình, vác thanh đại đao đi vòng quanh sân đấu, vừa đi vừa gào thét, hưởng thụ sự tán dương của khán giả. Còn đối thủ của gã đã bị người ta lôi đi, chỉ còn một bãi máu đỏ sẫm trên mặt đất.

Trên khán đài, để gây ấn tượng tốt cho Heron, Phoebe chủ động gọt táo, việc mà ngày thường nàng hầu như không bao giờ làm.

Dưới sân, một trận đấu mới sắp bắt đầu.

Lucas bước ra, một tay cầm khiên một tay cầm kiếm, phát hiện Heron đang nhìn mình, y liền gật đầu một cái.

Heron mân mê ly rượu, đáp lại bằng một nụ cười.

Đối với Heron, đây là một trận đấu đã rõ thắng thua.

Đối thủ của Lucas là một giác đấu sĩ tên Salem, nổi danh với tốc độ và kỷ xảo, vũ khí là một cái khiên và thanh gươm ngắn.

Thân hình Salem nhoáng lên như bóng ma, định tập kích khuỷu tay dưới của Lucas. Lucas dùng kiếm đỡ đòn, một đoản đao bất ngờ đâm đến ngực y. Lucas nhanh như chớp dùng khiên đỡ, kim loại ma sát vang lên tiếng chói tai. Salem ra tay quá mạnh, vị trí giao nhau giữa khiên và đao rơi ra bột sắt.

Lucas trở tay cầm kiếm, hoa lên một đường vòng cung, tập kích sau cổ Salem. Salem khom người tránh né, chưa kịp ổn định thân thể đã bị Lucas lên gối giáng một đòn vào xương sườn.

Salem bị đá lăn một vòng, phun ra một búng máu.

Hiêp một đã phân rõ thắng bại.

Khán giả ồ lên, không tiếc lời khen ngợi Lucas.

"Y là giác đấu sĩ của ngài à?" Phoebe lau quả táo được gọt trơn nhẵn rồi cắt thành từng miếng, sau đó đặt lên khay bạc.

"Giỏi thật đấy." Nàng lấy tăm xỉa một miếng táo, đưa cho Heron.

Heron đang mải mê nhìn xuống sân đấu, không chú ý đến động tác của nàng.

Phoebe bị bơ liền đỏ mặt, trong lòng có chút không cam tâm. Nàng run rẩy, đưa luôn miếng táo đến bên miệng Heron.

Heron liếc nàng, cảm thấy nếu không nhận thì quá thất lễ, liền mở miệng cắn xuống.

Lucas thấy hết những cảnh này.

Hiệp hai bắt đầu.

Lần này Lucas giành ra chiêu trước. Y đâm liên tiếp vào ngực trái của Salem, nhưng y quá vội vàng, kiếm pháp không ổn định, vì thế cánh tay lộ ra sơ hở, Salem chớp lấy thời cơ đâm thủng cùi chỏ của y.

Heron nhíu mày.

Hắn không hiểu tại sao lại xảy ra tình huống này. Kiếp trước rõ ràng Lucas giành chiến thắng rất nhanh, hơn nữa lông tóc vô thương.

Lucas trúng đòn, cánh tay phải coi như bị phế, đoản kiếm rớt xuống đất. Salem theo sát, nhiều lần ra đòn chí mạng.

Lucas bị ép lui về phía sau, mũi đao của đối thủ chỉ cách tim y một chút xíu xiu, y có thể cảm nhận được cái lạnh buốt của đao phong.

"Lucas!" Heron vọt ra ban công, lớn tiếng kêu tên hắn.

Lucas khựng lại, mũi đao cứ thế đâm vào. Y nhịn đau vung khiên lên, đánh bay đoản đao, vì thế trên ngực cũng bị rạch một đường, máu túa ra.

Hai người đều mất vũ khí.

Họ ném khiên, lao vào vật lộn. Đây là thế mạnh của Lucas, y nhanh chóng chiếm thượng phong, nắm lấy sơ hở, đấm mạnh vào cằm Salem.

Salem bị đấm đến đầu váng mắt hoa, tạm thời không có sức phản kháng. Lucas nhân cơ hội nhặt lại vũ khí, vứt ra sau đầu, "phập" một tiếng, thanh kiếm ghim sâu vào yết hầu đối phương.

Bấy giờ Heron mới thở phào, tay nắm lan can cũng yên tâm thả lỏng.

Lucas lấy mũ sắt bảo vệ xuống, lộ ra tóc vàng dính bết trên trán, máu tươi từ vết thương trước ngực theo y phục chảy xuống eo.

Y thở gấp nhìn Heron, khuôn mặt đẫm trong mồ hôi.

Lucas chiến thắng, tất nhiên sẽ được thưởng rất nhiều tiền, mà số tiền đó cuối cùng đều được trao hết cho Heron, vì hắn là chủ nhân của y.

Lucas qua loa băng bó vết thương, cùng những giác đấu sĩ thắng cuộc khác diễu hành quanh phố, hưởng thụ sự tung hô của mọi người. Đây cũng là mệnh lệnh của Hoàng Đế.

Giác đấu sĩ vốn cũng bị xem như nô lệ, bình thường đều bị xem thường, chỉ có những lúc thế này mới có thể hưởng được chút vinh quang được đổi bằng máu và sinh mạng.

Lucas đi cùng một đám giác đấu sĩ thân thể cường tráng, mùi mồ hôi và mùi máu thoang thoảng khiến cho bọn họ tràn đầy mị lực.

Có mấy nữ nhân lớn mật, giữa phố xá đông người chạy tới ôm lấy Lucas, hôn lên môi y, còn xoa xoa khuôn ngực vững chắc, khiêu khích thân dưới của y, nhưng đều bị Lucas không kiên nhẫn đẩy ra.

Một cỗ kiệu sang trọng được nô lệ khiêng đến bên cạnh y.

Lucas nhận ra, quay sang, bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của Heron.

"Chậc chậc, không ngờ giác đấu sĩ của ta lại đào hoa như thế." Heron cười trêu.

Lucas tự dưng chột dạ: "Ngài... Ngài đã nhận tiền thưởng chưa?"

"Rồi." Heron vẫy vẫy y, "Lên đây đi, coi như ta thưởng cho ngươi."

Lucas leo lên kiệu giữa ánh mắt khiếp sợ của những người chứng kiến. Chưa có nô lệ nào nhận được đãi ngộ tốt như vậy đâu.

Kiệu hơi nhỏ nên cánh tay Lucas gần như dán vào cánh tay Heron. Mùi hương trên người Heron hòa cùng mùi mồ hôi trên người Lucas, có chút hỗn tạp, bay vào mũi y, khiến y không biết tại sao lại thấy thỏa mãn.

Y len lén liếc sang Heron.

Heron không mặc ngoại bào, trên người chỉ nội bào làm bằng chất liệu thượng hạng, hai cái tay trắng nõn lộ ra ngoài. Ánh sáng trong kiệu không tốt, khiến màu sắc của cánh tay hắn trở nên nhu hòa.

Lucas như bị thôi miên nhìn chằm chằm vào cánh tay hắn, sau đó dần dần di chuyển lên trên, mãi cho đến chiếc cổ thon thon.

Y chợt cảm thấy không tự nhiên, nhích mông ra xa một chút.

Heron lục lọi một hồi, lấy ra một hộp thuốc mỡ. Hắn quết một đống lên ngón tay, "Cởi băng ra."

Lucas nghe lệnh tháo băng vải buộc qua loa, lộ ra miệng vết thương đã thôi rỉ máu.

"Gã Salem kia thật sự muốn moi tim ngươi ra." Heron vừa bôi thuốc vừa nói. Ngón tay hắn chạm vào vết thương mang đến đau đớn, lại có chút ngứa ngáy kỳ lạ.

"Cũng bình thường mà." Lucas rầu rầu nói, "Tôi với gã vốn phải một mất một..."

"Hôm nay ngươi vẫn chưa thể hiện hết năng lực của mình." Heron cắt ngang.

Lucas nghĩ đến điều gì, hai mắt tối sầm.

Heron thoa thuốc xong, nhân tiện sờ sờ ngực y, "Vóc người của ngươi đẹp thật, chẳng trách tại sao nhiều nữ nhân cứ bám theo riết."

Hắn ngẩng đầu cười với Lucas, bỗng phát hiện chuyện bất thường, "Lucas, sao mặt ngươi đỏ thế?"

Lucas thẳng lưng, quay mặt sang chỗ khác.

"Ngươi ngượng hả? Hồi nãy nữ nhân kia làm hơi quá rồi..."

Heron đóng nắp hộp, tỏ vẻ ta hiểu mà.

Lucas mím môi, không lên tiếng.

Về đến nhà, hai người cùng xuống kiệu.

Heron đi tới bờ tường phía Đông, đột nhiên nhìn thấy một cọng lông chim màu trắng.

Hắn thấy có chút kỳ lạ, ngồi xổm xuống xem, phát hiện một cái khăn nhiễm máu có gói một cái gì đó. Lòng hắn chợt căng thẳng, mở cái khăn ra.

Bên trong là xác một con bồ câu.

Cái bụng nhỏ nhắn của bồ câu bị thứ gì đó xé toạt ra, ruột rơi ra ngoài, mỏ há rộng, hơi mắt trắng dã, ngũ tạng đã thối rữa.

Một luồng khí lạnh buốt men theo sống lưng vọt lên đỉnh đầu Heron, cứ như có quỷ hồn đang đứng đằng sau hắn vậy.

"Đây là con bồ câu bị mất tích ngày trước", Lucas kinh hãi, "Hình như nó bị mổ bụng khi vẫn còn sống..."

Vết máu trên cổ tay Brutus lóe lên trong đầu Heron.

Ngày bồ câu biến mất cũng là ngày mẹ con Brutus đến dự tiệc. Khăn bọc xác bồ câu này rõ ràng là loại đắt đỏ chỉ có quý tộc mới dùng, với lại, mấy ngày đó chỉ có hai người kia ra vào hậu viện.

Hắn đã đoán được hung thủ, trầm mặc đứng lên, sắc mặt trắng bệch, bước chân không vững.

Lucas vội đỡ lấy hắn: "Ngài không sao chứ?"

"Không sao." Heron lau mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán, "Lucas, bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy dạy ta cách chiến đấu."

"Sao ngài muốn học thứ đó?" Lucas không hiểu.

"Ta muốn bảo vệ mình..." Hắn chỉ chỉ xác bồ câu, "Khỏi những kẻ có linh hồn vặn vẹo như ma quỷ thế này."

Lucas nhìn thảm trạng của con bồ câu, gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.