Đừng Nói Một Ai

Chương 9




<tbody></tbody>Tôi đậu xe ở bãi đỗ cách phòng khám hai tòa nhà. Tôi chưa bao giờ đi xe quá tòa nhà đầu tiên.

Cảnh sát trưởng Lowell hiện ra cùng hai gã đầu trọc diện vest xám. Hai gã mặc vest đứng dựa vào một chiếc Buick lớn màu nâu. Hình thể đối lập. Một cao gầy trắng, một lùn béo đen; đứng cạnh nhau chúng trông hơi giống một quả bóng bowling đang cố đánh gục con ky cuối cùng. Cả hai mỉm cười với tôi. Lowell không.

“Bác sĩ Beck?” con ky trắng cao nói. Anh ta chải chuốt không chê vào đâu được - tóc vuốt keo, khăn mùi soa gấp để ở túi áo, cà vạt thắt với độ chính xác siêu phàm, cặp kính có nhãn hiệu người thiết kế bằng đồi mồi, loại mà diễn viên đeo khi họ muốn mình trông thông minh.

Tôi nhìn Lowell. Ông ta không nói gì.

“Phải.”

“Tôi là đặc vụ Nick Carlson của Cục điều tra liên bang,” gã chải chuốt không chê vào đâu được nói tiếp. “Đây là đặc vụ Tom Stone.”

Cả hai giơ huy hiệu ra. Stone, tay lùn hơn và nhàu nhĩ hơn, xốc quần và gật đầu với tôi. Rồi anh ta mở cửa sau chiếc Buick.

“Cảm phiền anh đi cùng chúng tôi được chứ?”

“Tôi có bệnh nhân trong mười lăm phút nữa,” tôi nói.

“Chúng tôi đã lo việc đó rồi.” Carlson khoát tay dài về phía xe, như thể đang bày ra phần thưởng trong một game show. “Xin mời.”

Tôi lên xe ở cửa sau. Carlson lái. Stone nhét mình vào ghế hành khách phía trước. Lowell không lên xe. Chúng tôi chỉ đi trong Manhattan, nhưng chuyến đi vẫn mất gần bốn mươi lăm phút. Chúng tôi dừng lại ở khu buôn bán Broadway gần Phố Duane. Carlson dừng xe phía trước một tòa nhà văn phòng có đề Số 26 Tòa nhà Liên Bang.

Bên trong đúng là kiểu tòa nhà văn phòng tiêu chuẩn. Đàn ông mặc vest, những người lịch thiệp bất ngờ, đi lại tay cầm tách cà phê hòa tan. Cũng có phụ nữ, nhưng họ thuộc dạng thiểu số khủng khiếp. Chúng tôi vào một phòng họp. Tôi được mời ngồi, và tôi ngồi. Tôi cố bắt chéo chân, nhưng không cảm thấy thoải mái.

“Ai đó có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra không?” tôi hỏi.

Carlson Con-Ky-trắng mở lời trước. “Chúng tôi có thể mời anh thứ gì đó không?” anh ta hỏi. “Chúng tôi pha thứ cà phê dở nhất thế giới, nếu anh muốn.”

Điều đó giải thích cho tất cả những cái tách cà phê hòa tan. Anh ta mỉm cười với tôi. Tôi mỉm cười đáp lại. “Hấp dẫn, nhưng không, cám ơn.”

“Nước ngọt nhé? Chúng ta có nước ngọt chứ, Tom?”

“Có, Nick. Coke, Diet Coke, Sprite, bất cứ loại nào mà vị bác sĩ đây muốn.”

Họ nở thêm vài nụ cười nữa. “Tôi ổn, cám ơn,” tôi nói.

“Snapple?” Stone hỏi. Anh ta lại xốc quần một lần nữa. Bụng anh ta hơi tròn nên khó mà tìm được một điểm cho cái cạp quần khỏi bị tụt xuống. “Chúng tôi có hàng đống những loại rất khác nhau ở đây.”

Tôi suýt nữa đã nói đồng ý cho dễ chịu, nhưng cuối cùng tôi chỉ lịch thiệp lắc đầu. Cái bàn, có lẽ bằng chất liệu tổng hợp có Formica, trống trơn trừ một chiếc phong bì nhựa lớn. Tôi không biết làm gì với tay mình, vì vậy tôi đặt chúng lên bàn. Stone núng nính đi về một phía bàn và đứng đó. Carlson, vẫn dẫn đầu, ngồi trên góc bàn và xoay người nhìn xuống tôi.

“Anh có thể nói cho chúng tôi biết gì về Sarah Goodhart?” Carlson hỏi.

Tôi không biết trả lời thế nào. Tôi cố tìm các hướng trả lời, nhưng không nghĩ ra gì.

“Bác sĩ?”

Tôi ngước nhìn anh ta. “Tại sao anh muốn biết?”

Carlson và Stone liếc nhìn nhau. “Cái tên Sarah Goodhart vừa xuất hiện có liên quan đến một vụ điều tra đang được tiến hành,” Carlson nói.

“Vụ điều tra nào?” tôi hỏi.

“Chúng tôi không nói được.”

“Tôi không hiểu. Làm thế nào tôi lại liên quan với việc này?”

Carlson buông một tiếng thở dài, chầm chậm. Anh ta nhìn về phía người cộng sự phục phịch của mình và bất ngờ tất cả những nụ cười biến mất. “Có phải tớ đang hỏi một câu hỏi phức tạp ở đây không, Tom?”

“Không, Nick, tớ không nghĩ vậy.”

“Tớ cũng không.” Carlson hướng mắt lại về phía tôi. “Có lẽ anh không thích cách hỏi, bác sĩ. Phải không?”

“Đó là việc họ luôn làm trong The Practice, Nick,” Stone xen vào. “Không thích cách hỏi.”

“Đó là việc họ làm, Tom, đó là việc họ làm. Và rồi họ bảo, ‘Tôi sẽ nói lại,’ đúng không? Thứ gì đó tương tự thế.”

“Thứ gì đó tương tự thế, đúng vậy.”

Carlson nhìn xuống tôi. “Vậy để tôi nói lại: Cái tên Sarah Goodhart có nghĩa gì với anh không?”

Tôi không thích thế này. Tôi không thích thái độ của họ hay việc họ thay thế Lowell hay cái kiểu tôi sắp bị tra hỏi trong phòng họp này. Họ phải biết cái tên đó có nghĩa gì. Nó không khó đến thế. Tất cả những gì phải làm chỉ là liếc qua tên họ và địa chỉ của Elizabeth. Tôi quyết định đáp lại một cách nhẹ nhàng.

“Tên đệm của vợ tôi là Sarah,” tôi nói.

“Tên đệm của vợ tôi là Gertrude,” Carlson tiếp.

“Chúa ơi, Nick, thật khủng khiếp.”

“Tên đệm của vợ cậu là gì, Tom?”

“McDown. Đó là tên phân biệt trong gia đình.”

“Tớ thích kiểu làm thế. Dùng tên gia đình làm tên đệm. Vinh danh tổ tiên bằng cách đó.”

“Tớ cũng thích, Nick.”

Hai gã đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

“Tên đệm của anh là gì, bác sĩ?”

“Craig,” tôi nói.

“Craig,” Carlson nhắc lại. “Được, vậy nếu tôi hỏi anh cái tên, thế này nhé” - anh ta vẫy tay vẻ điệu bộ - “Craig Dipwad có nghĩa gì với anh, liệu anh có nhỏ nhẹ, ‘Này, tên đệm của tôi là Craig’ không?”

Carlson lại tia tôi bằng đôi mắt nghiêm khắc.

“Tôi nghĩ là không,” tôi nói.

“Tôi nghĩ là không. Vậy hãy thử lại một lần nữa: Anh nghe cái tên Sarah Goodhart bao giờ chưa, có hay không?”

“Ý anh là từng bao giờ nghe nó?”

Stone nói, “Chúa ơi.”

Mặt Carlson đỏ lên. “Bây giờ anh chơi trò ngữ nghĩa với chúng tôi hả, bác sĩ?”

Anh ta đúng. Tôi đã ngu ngốc. Tôi đã đi như mù, và dòng cuối cùng của cái email - Đừng nói một ai - cứ lóe lên trong đầu tôi như cái thứ trong đèn huỳnh quang. Sự khó hiểu ngự trị. Họ phải biết về Sarah Goodhart. Tất cả những thứ này chỉ là kiểm tra xem tôi có hợp tác hay không. Là thế đấy. Có thể. Nhưng hợp tác cái gì?

“Vợ tôi lớn lên trên phố Goodhart Road,” tôi nói. Họ đều lùi lại một chút, đợi tôi nói, khoanh tay lại. Họ dẫn tôi tới một vùng im lặng và tôi ngu ngốc lặn vào. “Hiểu chưa, đó là lý do tại sao tôi nói Sarah là tên đệm của vợ tôi. Cái tên Goodhart khiến tôi nghĩ đến cô ấy.”

“Bởi vì cô ấy lớn lên trên phố Goodhart Road?” Carlson nói.

“Phải.”

“Giống như từ Goodhart là một chất xúc tác hay thứ gì đó?”

“Phải,” tôi lại nói.

“Tôi hiểu rồi.” Carlson nhìn cộng sự của mình. “Cậu có hiểu không, Tom?”

“Có,” Stone đồng ý, vỗ nhẹ vào bụng mình. “Anh ta không hề lảng tránh gì đó. Từ Goodhart là một chất xúc tác.”

“Phải. Nó khiến anh ta nghĩ về vợ mình.”

Cả hai lại cùng nhìn tôi. Lần này tôi buộc mình phải giữ im lặng.

“Vợ anh có bao giờ dùng cái tên Sarah Goodhart không?” Carlson hỏi.

“Dùng nó như thế nào?”

“Cô ấy có bao giờ nói, ‘Xin chào, tôi là Sarah Goodhart,’ hay sử dụng giấy tờ tùy thân hay đăng ký khách sạn bằng cái tên này...”

“Không,” tôi nói.

“Anh chắc chứ?”

“Chắc.”

“Đó là sự thật?”

“Phải.”

“Không cần thêm chất xúc tác khác?”

Tôi ngồi thẳng người trên ghế và quyết định biểu lộ chút ít bản lĩnh cương quyết. “Tôi không thích thái độ của anh lắm, đặc vụ Carlson.”

Nụ cười khoe hàm răng khiến các nha sĩ phải tự hào của anh ta trở lại, nhưng nó giống như kiểu sản phẩm lai tạo dữ tợn của nụ cười trước đó. Anh ta giơ tay lên và nói, “Xin thứ lỗi cho tôi, vâng, được rồi, thế là khiếm nhã.” Anh ta nhìn quanh như thể đang nghĩ ngợi xem nói gì tiếp đây. Tôi đợi.

“Anh có bao giờ đánh vợ mình không, bác sĩ?”

Câu hỏi quất vào tôi như một cái roi. “Cái gì?”

“Để giúp anh giải tỏa? Tát một phụ nữ?”

“Cái gì... anh điên à?”

“Anh được bao nhiêu tiền bảo hiểm nhân thọ khi vợ anh chết?”

Tôi tê dại. Tôi nhìn mặt anh ta rồi Stone. Hoàn toàn mờ đục. Không thể tin nổi điều tôi vừa nghe thấy. “Chuyện gì đang diễn ra ở đây?”

“Xin hãy trả lời câu hỏi. Dĩ nhiên, trừ phi anh có điều gì đó không muốn nói với chúng tôi.”

“Không có gì bí mật,” tôi nói. “Hợp đồng là hai trăm nghìn dollar.”

Stone huýt sáo. “Hai trăm nghìn cho một bà vợ chết. Này, Nick, tớ kiếm ở đâu được nhỉ?”

“Tiền bảo hiểm như thế là rất nhiều đối với một phụ nữ hai mươi lăm tuổi.”

“Anh họ cô ấy mới bắt đầu làm việc trong lĩnh vực bảo hiểm, tại State Farm,” tôi nói, từ ngữ ríu vào nhau. Kỳ quặc là, mặc dù tôi biết mình không hề làm gì sai - ít nhất không phải việc bọn họ nghĩ - tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi. Nó là một cảm giác khó hiểu. Mồ hôi bắt đầu chảy xuống nách tôi. “Cô ấy muốn giúp anh họ mình. Vì vậy cô ấy mua loại hợp đồng lớn này.”

“Cô ấy tốt bụng thế,” Carlson nói.

“Tốt thật,” Stone nói thêm. “Gia đình rất quan trọng, anh nghĩ vậy không?”

Tôi không nói gì. Carlson ngồi lại lên góc bàn. Nụ cười biến mất. “Nhìn tôi này, bác sĩ.”

Tôi nhìn. Mắt anh ta nhìn vào mắt tôi. Tôi gắng duy trì sự tác động bằng mắt, nhưng đó là một nỗ lực lớn.

“Trả lời câu hỏi của tôi lần này,” anh ta chậm rãi nói. “Và đừng tỏ ra kinh ngạc hay bị xúc phạm với tôi. Anh đã từng bao giờ đánh vợ mình chưa?”

“Chưa bao giờ,” tôi nói.

“Không một lần?”

“Không một lần.”

“Ngay cả đẩy cô ấy?”

“Chưa bao giờ.”

“Hay bất ngờ đánh trong cơn giận dữ. Chết tiệt, chúng ta đều trải qua rồi mà, bác sĩ. Một cái tát nhẹ. Chẳng phải tội ác gì trong việc đó. Chuyện thật tự nhiên khi động chạm đến vấn đề của con tim, anh hiểu ý tôi không?”

“Tôi chưa bao giờ đánh vợ tôi,” tôi nói. “Tôi chưa bao giờ đẩy hay tát hay đánh cô ấy trong cơn giận dữ. Chưa bao giờ.”

Carlson nhìn Stone. “Như thế đủ rõ cho cậu chưa, Tom?”

“Rồi, Nick. Anh ta nói anh ta chưa bao giờ đánh cô ấy, với tôi thế là được rồi.”

Carlson gãi cằm. “Trừ phi.”

“Trừ phi cái gì, Nick?”

“Ồ, trừ phi tôi có thể trao cho bác sĩ Beck đây một chất xúc tác khác.”

Bốn con mắt lại đổ dồn vào tôi. Hơi thở của chính tôi dội vang trong tai, dồn dập và không đều. Tôi cảm thấy như bị mê sảng. Carlson đợi một nhịp rồi giật lấy cái phong bì nhựa lớn. Anh ta từ từ lật cái nắp phong bì lên bằng những móng tay dài, thon thả rồi mở ra. Anh ta giơ nó lên cao trong không trung và để cho cái bên trong rơi xuống bàn.

“Cái này làm chất xúc tác thì thế nào, hả, bác sĩ?”

Đó là những bức ảnh. Carlson đẩy chúng về phía tôi. Tôi nhìn xuống và cảm thấy cái lỗ trong tim mình khoét rộng ra.

“Bác sĩ Beck?”

Tôi nhìn không chớp mắt. Những ngón tay ngập ngừng với tới, chạm vào tấm ảnh.

Elizabeth.

Đó là những bức ảnh Elizabeth. Cái thứ nhất chụp cận cảnh khuôn mặt nàng. Từng đường nét trên mặt, tay phải giữ tóc vén ra sau tai. Mắt nàng bầm máu và sưng phồng. Một vết rách sâu và nhiều chỗ bầm tím khác nữa trên cổ nàng, ngay dưới tai.

Trông như thể nàng đang khóc.

Một bức khác được chụp từ dưới thắt lưng lên. Elizabeth đứng, chỉ mặc mỗi áo ngực, và nàng đang chỉ vào một quầng lớn đã đổi màu trên ngực mình. Mắt nàng vẫn có cái quầng nhuộm thêm chút màu đỏ kia. Ánh sáng chói một cách lạ kỳ, như thể đèn flash tự nó tìm ra chỗ thâm tím và kéo lại gần ống kính hơn. Còn có ba bức ảnh nữa - tất cả từ góc chụp và các bộ phận cơ thể khác nhau. Tất cả chúng đều làm bật lên những vết đứt và thâm tím.

“Bác sĩ Beck?”

Mắt tôi giật mạnh. Tôi gần như hoảng hốt giật mình khi thấy họ trong phòng. Nét mặt họ bình thản, vô tình. Tôi nhìn Carlson, rồi Stone, rồi nhìn lại Carlson.

“Anh nghĩ tôi làm chuyện này?”

Carlson nhún vai. “Anh nói cho chúng tôi.”

“Dĩ nhiên không.”

“Anh có biết tại sao vợ anh bị những vết bầm tím này không?”

“Bị tai nạn ôtô.”

Họ nhìn nhau như thể tôi vừa nói với họ, con chó của tôi đã ăn bài tập về nhà của chủ.

“Cô ấy bị đâm xe rất nặng,” tôi giải thích.

“Khi nào?”

“Tôi không biết chính xác. Ba, bốn tháng trước” - những từ ngữ bị kẹt lại trong một giây - “trước khi cô ấy chết.”

“Cô ấy có đến bệnh viện không?”

“Không, tôi không nghĩ cô ấy đến.”

“Anh không nghĩ?”

“Khi đó tôi đi vắng.”

“Anh đi đâu?”

“Lúc đó, tôi đang tham gia một hội thảo nhi khoa tại Chicago. Cô ấy kể cho tôi nghe về tai nạn khi tôi về nhà.”

“Bao lâu sau cô ấy kể với anh?”

“Sau tai nạn?”

“Phải, bác sĩ, sau tai nạn.”

“Tôi không biết. Hai, ba ngày, có lẽ thế.”

“Lúc đó hai người đã lấy nhau?”

“Chỉ mới vài tháng.”

“Tại sao cô ấy không kể với anh ngay lập tức?”

“Cô ấy có kể. Ý tôi là, ngay khi tôi về đến nhà. Tôi nghĩ cô ấy không muốn khiến tôi lo lắng.”

“Tôi hiểu,” Carlson nói. Anh ta nhìn Stone. Họ không ngần ngại che giấu sự nghi hoặc. “Vậy anh chụp những bức ảnh này phải không, bác sĩ?”

“Không,” tôi nói. Ngay khi nói ra, tôi ước gì mình đã không nói thế. Họ trao đổi một cái nhìn nữa, hít hít như bị hấp dẫn bởi mùi máu. Carlson nghiêng đầu và dịch lại gần hơn.

“Anh đã bao giờ nhìn thấy những bức ảnh này trước kia chưa?”

Tôi không nói gì. Họ đợi. Tôi nghĩ câu hỏi. Câu trả lời là chưa, nhưng... họ có được chúng từ đâu? Tại sao tôi lại không biết gì về chúng? Ai đã chụp chúng? Tôi nhìn mặt họ, nhưng nét mặt họ không bộc lộ điều gì.

Đây thực sự là một điều kinh ngạc, nhưng khi nghĩ về nó, chúng ta học được những bài học quan trọng nhất trong cuộc đời là từ tivi. Phần rất lớn kiến thức của chúng ta về các cuộc thẩm vấn, quyền Miranda, tự buộc tội, đối chất, danh sách nhân chứng, hệ thống tòa án, chúng ta biết được từ NYPD Blue và Law & Order và những thứ tương tự thế. Nếu tôi ném cho bạn một khẩu súng ngay bây giờ và yêu cầu bạn nổ súng, bạn sẽ làm điều mà bạn xem trên tivi. Nếu tôi bảo bạn hãy để ý canh chừng tìm một “kẻ bám đuôi”, bạn sẽ biết tôi đang nói về chuyện gì bởi vì bạn đã thấy việc đó được thực hiện trong phim Mannix hay Magnum PI rồi.

Tôi ngước nhìn họ và hỏi một câu kinh điển: “Tôi là đối tượng tình nghi?”

“Tình nghi vì cái gì?”

“Vì bất cứ thứ gì,” tôi nói. “Anh có tình nghi tôi phạm tội nào đó không?”

“Đó là một câu hỏi khá mơ hồ, bác sĩ.”

Và đó là một câu trả lời khá mơ hồ. Tôi không thích chuyện diễn ra như thế này. Tôi quyết định dùng một câu nói khác mà tôi học được từ tivi.

“Tôi muốn gọi luật sư của tôi,” tôi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.