Đừng Nói Một Ai

Chương 37




<tbody></tbody>Khi về đến nhà, Shauna ngồi sụp xuống chỗ yêu thích của mình trên đi văng. Linda ngồi cạnh và vỗ nhẹ lên đùi cô. Shauna ngả đầu xuống. Cô nhắm mắt lại khi Linda vuốt ve tóc cô.

“Mark ổn không?” Shauna hỏi.

“Có,” Linda nói. “Vậy cậu có phiền nói cho em biết cậu đã ở đâu không?”

“Chuyện dài lắm.”

“Em chỉ ngồi ở đây đợi để nghe về em trai em.”

“Cậu ấy đã gọi cho tớ,” Shauna nói.

“Sao cơ?”

“Cậu ấy an toàn.”

“Ơn Chúa.”

“Và cậu ấy không giết Rebecca.”

“Em biết mà.”

Shauna quay đầu nhìn lên, Linda đang chớp mắt. “Cậu ấy sẽ ổn thôi,” Shauna nói.

Linda gật đầu, quay đi.

“Sao thế?”

“Em đã chụp những bức ảnh đó,” Linda nói.

Shauna ngồi dậy.

“Elizabeth đến văn phòng em. Nó bị thương nặng lắm. Em muốn nó đi bệnh viện. Nó bảo không. Nó chỉ muốn em chụp lại.”

“Đó không phải là một tai nạn ôtô?”

Linda lắc đầu.

“Ai đánh cô ấy?”

“Nó bắt em hứa không được nói.”

“Tám năm trước rồi,” Shauna nói. “Nói tớ nghe đi.”

“Không đơn giản như thế đâu.”

“Phải rồi không đơn giản.” Shauna ngập ngừng. “Mà tại sao cô ấy lại đến chỗ em? Và bằng cách nào em nghĩ đến việc bảo vệ...” Giọng cô xa vắng dần. Cô nhìn Linda trân trối. Linda không phản ứng gì, nhưng Shauna nghĩ đến điều Carlson đã nói với cô ở tầng dưới.

“Brandon Scope,” Shauna nhẹ nhàng nói.

Linda không đáp lại.

“Hắn chính là kẻ đánh cô ấy. Ôi Chúa ơi, không lạ gì sao cô ấy lại đến chỗ em. Cô ấy muốn giữ bí mật. Tớ hay Rebecca, bọn tớ sẽ buộc cô ấy đến chỗ cảnh sát. Nhưng em thì không.”

“Nó bắt em hứa,” Linda nói.

“Và em đơn giản là chấp nhận thế?”

“Thế em phải làm gì đây?”

“Kéo cô ấy ra đồn cảnh sát.”

“Ừ, bọn em đâu phải ai cũng dũng cảm và mạnh mẽ được như cậu đâu, Shauna.”

“Đừng nói với tớ cái kiểu thế.”

“Nó không muốn đi,” Linda khăng khăng. “Nó bảo nó cần thêm thời gian. Rằng nó vẫn chưa có đủ bằng chứng?”

“Bằng chứng gì?”

“Hắn tấn công nó, em đoán thế. Em không biết. Nó không chịu nghe em. Em không thể ép buộc nó được.”

“Ồ phải - rất có khả năng thế nhỉ.”

“Nói thế là có ý khỉ gì?”

“Em có liên quan tới một tổ chức từ thiện do gia đình hắn tài trợ và hắn đứng đầu,” Shauna nói. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu để lộ ra hắn đánh đập một phụ nữ?”

“Elizabeth buộc em phải hứa.”

“Và em thì đơn giản là quá sung sướng được ngậm miệng lại, phải không? Em muốn bảo vệ cái quỹ từ thiện chết tiệt của em.”

“Thế không công bằng...”

“Em đặt nó lên trên hạnh phúc của cô ấy.”

“Cậu có biết bọn em đã làm bao nhiêu việc tốt không?” Linda gào lên. “Cậu có biết bọn em đã giúp đỡ bao người rồi không?”

“Trên máu của Elizabeth Beck,” Shauna nói.

Linda tát cô. Đau nhói. Họ nhìn nhau trừng trừng, thở hổn hển. “Em đã muốn kể,” Linda nói. “Nó không cho phép em. Có thể em đã yếu hèn, em không biết. Nhưng sao cậu dám nói ra một điều như thế.”

“Và khi Elizabeth bị bắt cóc ở chỗ cái hồ... em đã nghĩ gì, mẹ kiếp, sao không kêu gào hết lên?”

“Em nghĩ có thể có liên quan. Em đến gặp cha Elizabeth. Em kể với ông ấy những gì em biết.”

“Ông ấy đã bảo gì?”

“Ông cám ơn em và bảo ông biết rồi. Ông cũng bảo em đừng nói ra bất cứ điều gì vì tình huống rất nhạy cảm. Và rồi khi đã rõ ra rằng KillRoy là kẻ giết người...”

“Em quyết định giữ im lặng.”

“Brandon Scope đã chết. Sẽ được ích gì khi lôi tên anh ta vào đống bùn đó nữa?”

Điện thoại reo. Linda với lấy. Cô nói xin chào, ngừng lại, rồi đưa máy cho Shauna. “Của cậu.”

Shauna không buồn nhìn cô khi cầm lấy ống nghe. “Alô?”

“Gặp tôi ở văn phòng,” Hester Crimstein bảo cô.

“Vì cái quái gì mà tôi phải làm thế?”

“Tôi không giỏi xin lỗi lắm, Shauna. Vì vậy hãy đơn giản đồng ý rằng tôi là một ả ngu béo ị và bỏ qua. Bắt một cái taxi và đến đây. Chúng ta có một người vô tội cần cứu.”

Phó công tố quận Lance Fein lao vào phòng họp của Crimstein trông giống như một con chồn thiếu ngủ trầm trọng vì uống quá nhiều chất kích thích. Hai nhân viên điều tra những vụ án mạng Dimonte và Krinsky bám theo ngay sau. Mặt cả ba căng ra như dây đàn piano.

Hester và Shauna đứng ở phía bên kia cái bàn. “Các quý ông,” Hester nói cùng với một cái phẩy tay, “xin mời ngồi.”

Fein nhìn cô, rồi ném một cái nhìn thuần túy ghê tởm về phía Shauna. “Tôi không ở đây để các người biến thành kẻ xuẩn ngốc.”

“Không, tôi chắc ông đã làm thế ở chỗ riêng tư tại nhà riêng của ông rồi,” Hester nói. “Ngồi đi.”

“Nếu bà biết hắn ta ở đâu...”

“Ngồi, Lance. Ông làm tôi đau đầu.”

Mọi người ngồi xuống. Dimonte đặt đôi bốt da rắn của anh ta lên trên bàn. Hester dùng cả hai tay đẩy chúng xuống, không bao giờ để nụ cười của mình kém tươi. “Chúng ta có mặt ở đây, thưa các quý ông, với một mục tiêu: cứu lấy sự nghiệp của các bạn. Vì vậy hãy làm thế, nhé?”

“Tôi muốn biết...”

“Suỵt, Lance. Ở đây tôi là người nói. Nhiệm vụ của ông là nghe và có thể là gật đầu và nói những câu như ‘Vâng, thưa bà’ và ‘Cám ơn, thưa bà’. Nếu không thì, ông chết chắc.”

Lance Fein liếc nhìn. “Bà chính là người giúp một kẻ chạy trốn công lý, Hester.”

“Ông gợi cảm chết được khi nói những câu khó nghe, Lance ạ. Trên thực tế ông chẳng được thế đâu. Nghe này, okay chứ, bởi vì tôi không muốn phải nhắc lại. Tôi sẽ ban cho ông một đặc ân, Lance ạ. Tôi sẽ không để cho ông trông giống như một gã ngu hoàn toàn trong việc này. Một gã ngu, được chứ, sẽ không có gì thay đổi nổi điều đó rồi, nhưng có thể, nếu ông lắng nghe một cách cẩn thận, sẽ không phải là một gã ngu hoàn toàn. Ông theo tôi chứ? Tốt. Đầu tiên, tôi hiểu bây giờ ông đã có được thời điểm chính xác Rebecca chết. Nửa đêm, cộng trừ nửa giờ. Chuyện đó chúng ta rõ rồi chứ?”

“Thì sao?”

Hester nhìn Shauna. “Cô có muốn nói cho ông ta?”

“Không, được rồi.”

“Nhưng cô chính là người làm hết thảy những việc khó nhọc.”

Fein nói, “Bỏ qua mấy chuyện vớ vẩn đi, Crimstein.”

Cánh cửa phía sau họ mở ra. Thư ký của Hester mang một đống giấy tờ vào cho sếp của cô cùng với một băng cát xét nhỏ. “Cám ơn, Cheryl.”

“Không có gì.”

“Giờ cô có thể về nhà rồi đấy. Mai đến muộn nhé.”

“Cám ơn.”

Cheryl đi ra. Hester lấy cái kính hình bán nguyệt ra. Bà đeo lên và bắt đầu đọc giấy tờ.

“Tôi đang mệt mỏi vì chuyện này rồi, Hester.”

“Ông có thích chó không, Lance?”

“Gì cơ?”

“Chó. Tôi không ưa chúng lắm. Nhưng cái này... Shauna, cô có bức ảnh đó chứ?”

“Ngay đây.” Shauna giơ lên một tấm ảnh lớn chụp Chloe để tất cả mọi người cùng nhìn. “Nó là giống côli có râu.”

“Xinh nhỉ, Lance?”

Lance Fein đứng dậy. Krinsky cũng đứng dậy. Dimonte không nhúc nhích. “Tôi đủ rồi.”

“Ông đi bây giờ,” Hester nói, “và con chó này sẽ tè lên sự nghiệp của ông như một vòi nước cứu hỏa.”

“Bà đang nói cái quái quỷ gì thế?”

Bà chìa hai tờ giấy ra cho Fein. “Con chó này chứng minh rằng Beck đã không làm điều đó. Cậu ấy ở chỗ cửa hàng Kinko tối qua. Cậu ấy vào cùng con chó. Gây ra một vụ om sòm, tôi hiểu. Đây là bốn lời khẳng định từ các nhân chứng không liên quan gì đến nhau đã xác nhận nhân dạng của Beck. Cậu ấy đã thuê máy tính một lúc ở đó - nói một cách chính xác hơn, từ bốn phút sau nửa đêm đến mười hai giờ hai mươi ba phút sáng, theo như hóa đơn thanh toán của cửa hàng.” Bà cười toét. “Đây, các anh bạn. Bản sao cho tất cả mọi người.”

“Bà mong đợi tôi sẽ chấp nhận những thứ bề nổi không thực chất này?”

“Không hề. Làm ơn, bằng mọi cách, nghe tôi.”

Hester ném một bản copy cho Krinsky và bản nữa cho Dimonte. Krinsky cầm lấy và hỏi liệu anh ta có dùng điện thoại được không.

“Dĩ nhiên,” Crimstein nói. “Nhưng nếu anh định gọi điện thoại giá cao, vui lòng để cho ban của anh thanh toán.” Bà trao cho anh ta một nụ cười ngọt ngào giả tạo khủng khiếp. “Cám ơn rất nhiều.”

Fein đọc tờ giấy, nước da ông ta đang đổi sang thứ gì đó như thuộc họ xám tro.

“Nghĩ đến việc nới rộng thời gian chết ra một chút chứ gì?” Hester hỏi. “Thoải mái đi, nhưng biết gì không? Có một khu xây dựng cầu vào đêm đó. Cậu ấy được bảo vệ.”

Fein thực sự đang run bần bật. Ông ta lẩm bẩm gì đó trong cổ họng nghe có vẻ vần vần với từ “phù thủy.”

“Nào, nào, Lance.” Hester Crimstein chẹp chẹp. “Ông nên cám ơn tôi.”

“Cái gì?”

“Hãy nghĩ đến việc tôi đã rào chắn cho ông như thế nào. Vậy mà ông ở đó, với tất cả cái đám máy quay, và việc đưa tin của báo chí rất chi là thú vị, sẵn sàng tuyên bố lệnh bắt tên giết người nguy hiểm này. Ông lôi kéo những quan hệ quyền lực tốt nhất, phát biểu rất long trọng về việc giữ an toàn cho đường phố, về nỗ lực của đội để bắt được con thú này, mặc dù thực ra ông chính là người được mọi công trạng. Những cái bóng đèn nhấp nháy đó bắt đầu tắt ngúm. Ông mỉm cười và gọi mấy tay phóng viên bằng tên của họ, trong cùng lúc đó ngồi hình dung cái bàn bằng gỗ sồi to bự của ông tại tòa nhà thống đốc, và rồi bùm phát, tôi ra tay. Tôi cho bọn báo chí bằng chứng ngoại phạm kín như bưng này. Hãy thử tưởng tượng đi, Lance. Trời, ôi trời ơi, ông có nợ tôi hay không, hả?”

Fein nhìn giận dữ. “Hắn ta vẫn tấn công một nhân viên cảnh sát.”

“Không, Lance ạ, cậu ấy không tấn công. Hãy nghĩ cho kỹ, bạn của tôi. Sự thật là: Ông, Phó công tố quận Lance Fein, đã đi đến một kết luận sai lầm. Ông truy đuổi một người vô tội bằng lực lượng vũ bão của mình - và không chỉ là một người vô tội, mà còn là một bác sĩ lựa chọn công việc với mức lương thấp phục vụ người nghèo thay vì trong bộ phận tư nhân nhiều lợi lộc.” Bà ngồi lại, mỉm cười. “Ồ, thế này tốt thật, để tôi xem nào. Vậy trong lúc sử dụng hàng chục cảnh sát của thành phố mà chỉ có Chúa-mới-biết-tiêu-tốn-bao-nhiêu, cùng với hàng bao khẩu súng được lôi ra và truy lùng người đàn ông vô tội này, một nhân viên cảnh sát, vừa trẻ vừa lực lưỡng vừa sốt sắng, chặn cậu ấy lại trong một con ngõ và bắt đầu đánh đập cậu này. Không một ai khác ở gần đó, vì vậy anh chàng cảnh sát trẻ tuổi này cho mình có quyền buộc cái gã đáng sợ này phải trả giá. Bác sĩ David Beck tội nghiệp, bị ngược đãi, một người đàn ông góa vợ, tôi xin phép nói thêm, không làm gì khác ngoài chống trả để tự vệ.”

“Sẽ chẳng khiến ai tin đâu.”

“Chắc chắn là có, Lance ạ. Tôi không muốn mình nghe có vẻ trơ tráo, bất lịch sự, nhưng ai thực sự là người có khả năng thêu dệt tốt hơn? Và đợi đã, ông vẫn chưa nghe những điểm chung tôi triết lý khi so sánh vụ này với vụ Richard Jewell, hay việc sốt sắng quá mức của văn phòng công tố quận, hay việc vì sao họ lại quá mức hồ hởi đổ vấy cái này cho bác sĩ David Beck, người anh hùng bị chà đạp, đến mức họ rõ ràng đã sắp đặt chứng cớ tại khu cậu ấy ở.”

“Sắp đặt?” Fein mặt đỏ bừng bừng. “Bà điên rồi à?”

“Thôi nào, Lance, chúng ta đều biết bác sĩ David Beck không thể nào làm việc đó. Chúng ta đã có chứng cớ ngoại phạm tích cực do bốn nhân chứng khai - à, quỷ quái thật, chúng ta sẽ còn xới lên nhiều hơn bốn trước khi chuyện này kết thúc - không có liên quan gì tới nhau, không hề thiên vị, rằng cậu ấy không hề làm việc đó. Vậy bằng cách nào tất cả những bằng chứng này đến được đó? Ông, ngài Fein, và lực lượng vũ bão của ông. Mark Fuhrman sẽ trông như Mahatma Gandhi ngay khi tôi xong việc với ông.”

Hai nắm tay của Fein siết chặt lại. Ông ta hít vào vài hơi thật sâu và để người ngả ra sau. “Okay,” ông ta bắt đầu chậm rãi nói. “Giả sử rằng chứng cớ ngoại phạm này chấp nhận được...”

“Ồ, nó sẽ được chấp nhận.”

“Giả sử nó được, bà muốn gì?”

“Ồ, bây giờ thì đó là một câu hỏi tốt khủng khiếp. Ông là một tình huống gây phiền nhiễu rắc rối kinh, Lance ạ. Ông bắt cậu ấy, ông giống như một thằng ngu. Ông hủy bỏ lệnh bắt, ông giống như một thằng ngu. Tôi không biết chắc mình có cách nào không nữa.” Hester Crimstein đứng dậy, bắt đầu bước đi như thể công việc đã kết thúc. “Tôi đã xem xét việc này và nghiền ngẫm rồi nghĩ tôi đã tìm ra một cách để giảm tối đa thiệt hại. Có muốn nghe không?”

Fein nhìn trừng trừng hơn nữa. “Tôi đang nghe đây.”

“Ông đã làm một việc thông minh trong hết thảy những chuyện này. Chỉ một việc thôi, nhưng có lẽ thế là đủ. Ông để mặt ông tránh khỏi báo chí. Đó là bởi vì, tôi tưởng tượng, sẽ hơi bị xấu hổ khi phải cố giải thích vị bác sĩ này đã trốn mạng lưới truy lùng của ông bằng cách nào. Nhưng thế lại tốt. Tất cả những thông tin được đưa lên có thể đổ cho những nguồn rò rỉ nặc danh. Vậy ông sẽ làm cái này, Lance ạ. Ông triệu tập một cuộc họp báo. Ông nói với họ nguồn rò rỉ là sai, rằng bác sĩ Beck được tìm kiếm với tư cách là một nhân chứng quan trọng, ngoài ra không gì nữa. Ông không nghi ngờ cậu ấy trong vụ án này - thực ra, ông chắc chắn cậu ấy không làm việc đó - nhưng ông biết cậu ấy là một trong những người cuối cùng gặp nạn nhân còn sống và muốn nói chuyện với cậu ấy.”

“Ý tưởng đó sẽ chẳng bao giờ cất mình lên nổi đâu.”

“Ồ, sẽ bay chứ. Có thể không thẳng và thật vút, nhưng nó sẽ ở trên cao. Mấu chốt sẽ là tôi, Lance ạ. Tôi nợ ông một thứ bởi vì cậu bé của tôi đã bỏ chạy. Vì vậy tôi, kẻ thù của văn phòng công tố quận, sẽ hỗ trợ cho ông. Tôi sẽ nói cho báo chí biết ông đã hợp tác với chúng tôi như thế nào, ông đã chắc chắn để quyền lợi của thân chủ tôi không bị xâm phạm như thế nào, rằng bác sĩ Beck và tôi toàn tâm toàn ý ủng hộ cuộc điều tra của ông và hy vọng được làm việc cùng ông.”

Fein vẫn im lặng.

“Như tôi nói lúc trước đấy, Lance. Tôi có thể thêu dệt vì ông hoặc tôi có thể thêu dệt chống lại ông.”

“Và đổi lại?”

“Ông hủy bỏ tất cả những lời buộc tội tấn công và chống cự ngớ ngẩn này.”

“Không có chuyện đó được.”

Hester hất đầu với ông ta chỉ ra phía cửa. “Vậy hẹn gặp ông sau.”

Vai Fein khẽ rụt xuống. Giọng ông ta, khi ông ta nói, rất nhỏ nhẹ. “Nếu chúng tôi đồng ý,” ông ta nói, “cậu bé của bà sẽ hợp tác chứ? Cậu ta sẽ trả lời mọi câu hỏi của tôi chứ?”

“Làm ơn đi, Lance, đừng cố giả vờ như đang đưa ra điều kiện thương lượng. Tôi đã đặt hợp đồng ra rồi. Nhận lấy đi - hoặc là nhận lấy cơ hội của ông với báo chí. Lựa chọn của ông thôi. Đồng hồ đang tích tắc kìa.” Bà gõ gõ ngón trỏ tạo ra tiếng tích tắc.

Fein nhìn Dimonte. Dimonte nhai cái tăm dữ hơn nữa. Krinsky bỏ điện thoại xuống và gật đầu với Fein. Fein đến lượt mình gật đầu với Hester. “Vậy làm thế nào chúng ta dàn xếp chuyện này?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.