Đừng Nhớ Em

Chương 33




Lương Tư Tư cảm thấy lời nói này của Lục Khiên Hành không có gì sai, hướng về anh mỉm cười rạng rỡ, trả lời rất nhanh:

- Em cũng vậy.

Trước đây, cô và anh đều có sự kiêng dè riêng, mặc dù đều sống ở một góc nào đó của thế giới này, nhưng vì để không liên lụy nhau, họ không gặp mặt nhận nhau.

Bây giờ, bệnh của anh đã khỏi, mà cô cuối cùng cũng thoát khỏi Lương gia, cũng thoát ra khỏi đoạn tình cảm với Dịch Hoài Xuyên, họ có thể không kiêng dè gì mà nhận nhau, quay lại quan hệ như lúc nhỏ.

Người nhà thân thiết nhất.

Đó là đương nhiên, cô ở đâu, nhà của anh sẽ ở đó. Cũng như vậy, anh ở đâu, nhà cô cũng ở đó.

Lục Khiêm Hành nhìn cô gái thuần khiết vô hại trước mắt, trong tim khẽ lay động.

Anh ấy biết cô không hiểu hàm ý sâu xa trong lời nói của anh ấy, nhưng cũng không giải thích, chỉ nâng tay lên xoa xoa đầu cô, gật đầu, cười nhẹ trả lời:

- Ừm.

Anh nói với bản thân, mọi thứ không vội, không cần dọa đến Lương Tư Tư.

Lương Tư Tư để mặc anh trai xoa đầu, không phản kháng, ngược lại còn khá hưởng thụ cảm giác thân thiết này.

Cũng chỉ có ở trước mặt anh trai, cô mới có thể tùy ý, ngang ngược, không kiêng nể gì.

Với sự lạnh lùng ít nói ngày thường của cô như 2 người khác nhau.

- Anh, anh vừa nói quay lại thăm bố mẹ, là quay về ngôi nhà trước đây của chúng ta sao?

Ở cạnh anh trai, Lương Tư Tư có những lời nói không bao giờ hết, vấn đề hỏi không hết, không phải cố tình tìm, chỉ là muốn nói chuyện với anh trai.

2 người tiếp tục đi về phía trước, Lục Khiêm Hành trả lời:

- Không phải, ở đó vì một trận động đất, không còn gì hết, tất cả những thứb bây giờ đề là mới xây.

Lương Tư Tư kinh ngạc.

Cô thật sự không hề biết thôn nhỏ mà cô từng ở đã từng xảy ra động đất, có lẽ là do Lương Kiến Quốc che giấu quá giỏi, mà cô cũng chưa từng qua lại, mới cái gì cũng không biết.

- Chính là ở bên trong Nguyệt Minh sơn trang.

Lục Khiêm Hành tiếp tục,

- Vì để tưởng niệm những người mất ở trong thôn, sau núi sơn trang có một từ đường chuyên dùng để đặt bài vị, anh nhờ người đem bài vị của bố mẹ cũng đặt ở đó rồi.

Lương Tư Tư kinh ngạc anh trai còn hiểu chuyện của huyện Thạch Dương hơn mình, cũng áy náy anh vẫn qua tâm đến chuyện của bố mẹ hơn mình.

- Có thể tiếp tục làm hàng xóm với họ, bố mẹ nhất định cũng rất vui.

Sợ anh trai đau lòng, Lương Tư Tư an ủi.

Lục Khiêm Hành liếc nhìn cô, liền biết trong cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ gì, trong lòng không kiềm được mà mỉm cười.

Cô an ủi anh ấy, anh ấy đương nhiên sẽ thuận theo ý cô, gật đầu đáp lời:

- Ừm, bố mẹ biết chúng ta vẫn sống tốt, nhất định sẽ rất vui.

- Anh, vậy bây giờ là anh đang đi thăm bố mẹ sao, em có thể đi cùng không?

Lương Tư Tư ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt sáng có sự thỉnh cầu, còn có một chút làm nũng.

Lục Khiêm Hành không có bất kỳ sức đề kháng nào với đôi mắt này, hay là nói, anh ấy đối với mọi thứ của Lương Tư Tư không có sức đề kháng.

- Câu hỏi ngốc nghếch này, sau này đừng hỏi anh nữa!

- Hihi.

Lương Tư Tư cũng biết Lục Khiêm Hành sẽ không từ chối cô, nhưng cô chỉ là muốn hỏi, cô thích cảm giác chuyện gì anh cũng thuận theo cô.

Yêu chiều là ngọt ngào.

Cô cũng là người có anh trai rồi, cũng là người có người yêu người thương rồi!

2 người đi bộ tới từ đường sau núi Nguyệt Minh sơn trang, ở đây đúng với tính chất công ích, không mở cho người ngoài, chỉ để cho người thân của người dân đã mất trong vụ động đất trong thôn đến để tế bái.

Khi Lương Tư Tư đi theo anh trai đi vào, không ai kiểm tra thân phận của họ, ngược lại người quản lý ở đó còn rất cung kính và khách sáo.

Loại cảm giác này rất mới mẻ diệu kỳ, cũng chính thời khắc này, Lương Tư Tư mới có được nhận thức anh trai thật sự đã có thân phận và địa vị ảnh đế, mà không còn là thiếu niên đến ăn no mặc ấm cũng khó của trước đây.

Có điều nó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm cô dành cho anh.

Cho dù anh trai là ảnh đế hay tổng tài, cô đều sẽ không tự ti, bởi vì trong tim cô, anh trai vĩnh viễn là anh trai, quan hệ của họ đơn thuần lại thanh kiết, thế tục bên ngoài không thể ảnh hưởng.

Người quản lý dắc họ tới trước bài vị phụ mẫu liền rời đi, nhóm người áo đen đi theo Lục Khiêm Hành cũng dừng bước bên ngoài cửa, để không gian bên trong lại cho 2 người.

Cái gọi là bài vị thật ra là tấm hình chụp chung của bố mẹ được được trong một khung vuông nhỏ trong suốt.

Khi đó nhà nghèo, hơn nữa bố mất sớm, hình chụp chung của bố mẹ vẫn là hình được phục hồi từ ảnh kết hôn.

Một đôi nam nữ trẻ, đều nhìn về phía trước, mỉm cười trong thời khắc vui vẻ đó.

Thời khắc này, giống như phụ mẫu thông qua khung hình nhỏ đó nhìn vào cô và anh trai.

Tấm hình này, cô và anh mỗi người giữ một tấm, tấm của cô đến bây giờ vẫn giữ trong ví tiền, không lạ lẫm, nhưng nhìn thấy ở trong môi trường lạ lẫm, đặc biệt là trong tình trạng anh trai ở bên cạnh, Lương Tư Tư vẫn cảm thấy nặng nề trong lòng.

- Bố mẹ, con và Tư Tư tới thăm 2 người đây.

Khi Lương Tư Tư vẫn đang buồn bã, Lục Khiêm Hành nhìn vào người phụ nữ trẻ trong hình, lên tiếng,

- Bệnh của con ổn rồi, Tư Tư cũng là người nổi tiếng rồi, bố mẹ ở bên đó tốt nhé, không cần lo lắng cho tụi con nữa.

Vốn đã buồn, lời của Lục Khiêm Hành làm cho môt phần chua xót trong tim Lương Tư Tư càng sâu hơn, mắc kẹt trong tim, không lên được cũng không xuống nỗi.

Những năm nay cô không dám quay lại, cũng chính là vì yếu đuối.

Sợ mẹ biết cô sống không tốt, chịu rất nhiều ủy khuất, không những không an ủi được mẹ, còn làm cho người mẹ ở nơi thiên đường xa xôi lo lắng cho cô.

Cho nên cô thà rằng trói buộc bản thân ở trong vùng đất nhỏ nhỏ đó, cũng không để cho người quan tâm nhất biết, cũng không làm cho họ lo lắng.

Lục Khiêm Hành nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lương Tư Tư biết, khộ nạn và thất bại mà anh trai trải qua chỉ nhiều hơn cô mà thôi.

Nhưng những khó khăn trước đây, anh ấy không hề nhắc đến, chỉ báo cáo sự tốt đẹp của hiện tại.

Lương Tư Tư đau lòng anh trai, nghiêng đầu nhìn anh ấy, vừa hay ánh mắt ấm áp của Lục Khiêm Hành cũng đang chăm chú trên mặt cô.

Trong mắt anh có sự dịu dàng, giọng điệu chậm rãi nhưng kiên định.

Anh ấy nói:

- Bố mẹ, con quay về rồi, con sẽ chăm sóc tốt cho Tư Tư, không để em ấy chịu thêm bất cứ ủy khuất nào nữa.

Sự chua xót trong lòng Lương Tư Tư trong nháy mắt bùng nổ, làm cho cô không thể kiềm chế nữa mà rơi nước mắt.

Cô cũng không hiểu, rõ ràng đi theo Dịch Hoài Xuyên 4 năm, cô cũng hay có khi thất vọng buồn bã, nhưng chư từng khóc, nhưng gặp mặt anh trai trong thời gian còn chưa tới một giờ, cô đã khóc 2 lần.

Không muốn để phụ mẫu nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của cô, Lương Tư Tư lau đi nước mắt, mới ngước mắt nhìn lên tấm hình của phụ mẫu, tiếp theo lời của Lục Khiêm Hành:

- Vâng, bố mẹ, con và anh nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn, bố mẹ yên tâm nhé.

Khoảng khắc cô rơi nước mắt, không giấu được Lục Khiêm Hành.

- Bố mẹ, hôm nay tâm trạng Tư Tư không được tốt, hôm khác chúng con lại tới thăm 2 người.

Lục Khiêm Hành từ biệt với bố mẹ, sau đó vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Lương Tư Tư, nhẹ giọng nói:

- Đi thôi.

Đi ra khỏi từ đường, Lương Tư Tư có chút ảo não, cảm thấy do mình không khống chế tốt cảm xúc, mới phá hỏng buổi gặp mặt với bố mẹ.

Rõ ràng cô không nói gì, Lục Khiêm Hành lại vẫn đoán được tâm tư của cô:

- Lại đang nghĩ lung tung?

- Bố mẹ khi nào tới thăm cũng được, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là, anh hy vọng em vui vẻ.

Lục Khiêm Hành nhìn cô, giọng điệu chân thành.

Lương Tư Tư đoán có lẽ do cô khóc 2 lần trước mặt anh trai, không muốn làm anh lo lắng nữa, cô gật đầu, chủ động đổi chủ đề:

- Anh, những năm nay, anh sống ở nước ngoài có tốt không?

Nghĩ đến có lẽ cũng không quá tốt, nhưng Lương Tư Tư vẫn muốn biết thời gian họ không ở cạnh nhau, anh trai làm gì, và tình trạng như thế nào.

Không gặp mặt thì thôi đi, bây giờ gặp mặt rồi, cô vẫn là điên cuống muốn tìm lại 10 năm trống vắng anh trai trong ký uwasc.

Thật ra cô có thể đoán được đáp án anh trai sẽ trả lời cô.

Vẫn ổn, khá tốt, không tồi..

Cho dù như vậy, cô vẫn muốn tìm hiểu cuộc sống trước đây qua lời kể của anh.

Tên con đường đầy bóng râm, 2 người đi sát nhau quay về, 2 tay Lương Tư Tư để phía sau, nhẹ nhàng bấm chặt vào ngón tay, có chút căng thẳng, lại có chút chờ đợi.

- Không tốt lắm.

Âm thanh mền mượn của anh trai vang lên bên cạnh cô, thành khẩn chân thực, không còn sự ngụy trang như trước mặt bố mẹ khi nãy.

Lương Tư Tư kinh ngạc mở to mắt, nghiêng đầu nhìn qua.

Vừa hay, Lục Khiêm Hành cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, cơn gió núi nhẹ nhàng thổi qua 2 người.

- Luôn nhớ về em.

Lục Khiêm Hành nói, giọng điệu nhẹ nhàng, bị gió thổi qua liền tan biến.

Tư niệm quá nặng, khi chở thành lời nói lại quá nhẹ.

Nhẹ đến mức 7 từ ngắn gon đã bao quát hết thời gian ngục tù, cảm thấy tuyệt vọng nhưng ngày đêm nhớ về cô.

Lương Tư Tư đứng ngây ngốc, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Trong trí nhớ của cô, anh trai từ đầu đến cuối luôn mạnh mẽ làm người ta đau lòng, anh sẽ đem tất cả đau khổ khó khăn giấu ở trong tim, thứ anh ấy thể hiện cho cô xem vĩnh viễn đều là mặt khỏe mạnh lạc quan, giống như vừa rồi trước mặt bố mẹ.

Anh báo hỷ không báo ưu, đối với cô, cũng vậy.

Chỉ là lần này, anh ấy không còn che giấu, anh trực tiếp thể hiện ra cảm nhận của anh đặt trước mặt cô, không có ngụy trang và kiêng dè, chỉ có thành ý và thật tâm.

Có lẽ là thời gian cô ngây ngốc ở đó quá lâu, Lục Khiêm Hành vẫn nhìn cô, lại đem vẫn đề đẩy qua cho cô.

- Em thì sao?

Anh ấy hỏi.

Không biết tại sao, trong mắt anh trai Lương tư Tư ngoại trừ thấy sự dịu dàng với cô dường như còn có một chút chờ đợi.

Cô không biết có phải anh đang chờ đợi những năm nay cô sống cũng không tồi.

Nhưng anh trai có thể thẳng thắn nói với cô, cuộc sống anh không quá tốt rồi, cô đương nhiên càng không thể che giấu.

Cô cụp mắt, lông mi cũng cụp xuống, giọng điệu có chút thấp, còn có chút ủy khuất:

- Cũng không quá tốt, luôn có người bắt nạt em.

Sự chờ đợi của Lục Khiêm Hành, cô không hiểu.

Nhưng lời của cô lại làm cho trái tim Lục Khiêm Hành đau thắt lại, anh không còn có thể kiềng dè đến cảm xúc nhỏ đó, đến bên Lương Tư Tư, không dám ôm cô, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, chân thành lại thành khẩn nói:

- Xin lỗi, Tư Tư, sau này sẽ không như vậy nữa, anh đảm bảo.

- Vâng.

Lương Tư Tư ngẩng đầu, ánh mắt long lanh,

- Em tin anh.

Ở trên thế giới này, ai cũng có thể lừa cô, nhưng anh trai sẽ không.

Ở trên thế giới này, ai cô cũng có thể không tin, nhưng anh trai không được.

- Anh, em có rất nhiều chuyện muốn với anh, cũng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, chúng ta có thể giống như ban nãy, chân thành đối đãi, đừng có ý lừa dối che đậy?

Lương Tư Tư nói ra khát vọng trong tim.

Thật sự là, cô rất muốn tìm hỏi mọi thứ của anh trai 10 năm trở lại đây.

- Được.

Lục Khiêm Hành không do dự đưa ra một đáp án khẳng định, sau đó anh ấy hất hất cằm, tỏ ý ra đường ra Nguyệt Minh sơn trang,

- Anh cảm thấy có khả năng hôm nay em sẽ có 10 vạn câu hỏi vì sao, vì vậy chúng ta có thể về nhà trước, rồi em từ từ hỏi?

Bị anh trai nhìn thấu tâm tư, Lương Tư Tư có chút xấu hổ, cô mỉm cười gật đầu.

Sau đó lại hỏi:

- Đúng rồi, anh, sau khi anh về nước anh ở đâu?

Nếu như cô làm tốt, có thể giúp anh sắp xếp một chút, nhưng chuyện đến bây giờ, đến bản thân cô cũng ở nhà Tô Mạn Mạn, cũng là đủ thể thảm.

- Xem em thích.

Lục Khiêm Hành đáp lời,

- Yến Thành hay Nam Thành đều được, hoặc là em thích thành phố nào trong nước, lại hoặc là em thích nước nào bên ngoài, anh đều có thể sắp xếp.

- Anh, có tiền cũng không thể tiêu như vậy.

Không biết tại sao, Lương Tư Tư đột nhiên nhớ lại chuyện Tô Trình ở khắp nơi trên đất nước đều mua căn nhà lớn.

Có chút hổ thẹn, cô không muốn anh trai gây họa, liền khuyên anh ấy.

Lục Khiêm Hành cảm thấy buồn cười, anh không nghĩ đến Lương Tư Tư còn là một tiểu tài nô, liền hứng thú chân thành nói:

- Được, sau này tiền đều để em quản.

Lương Tư Tư cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, trả lời câu hỏi phía trên:

- Vậy thì Nam Thành? Tối qua bạn em đến thăm em, đều đang ở Nam Thành.

Lục Khiêm Hành không có ý kiến, hỏi:

- Tô Mạn Mạn?

- Ý? Anh, anh biết Mạn Mạn?

Lương Tư Tư cảm thấy thần kỳ, xem ra đối với cuộc sống của cô anh không có gì là không biết.

2 người tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

- Ừm.

Lục Khiêm Hành cụp mắt xuống trả lồi, giọng điệu nhẹ nhàng, bên trong còn giấu một chút áp chế và đau lòng,

- Trước khi về nước, anh đã điều tra một lượt những chuyện của em.

Lương Tư Tư ngơ ngác.

Từ khi cô và anh trai gặp mặt, cô có cảm xúc cao trào, cũng có lúc tâm trạng rơi đáy, nhưng không có thời khắc nào có cảm giác kinh ngạc như bây giờ.

Cô vô thức nghĩ đến, là có phải anh trai cũng đã biết chuyện của Lương gia, có phải là cũng biết chuyện của cô và Dịch Hoài Xuyên.

Nói không rõ cảm nhận lúc này, cô ngơ ngác nhìn Lục Khiêm Hành, lên tiếng:

- Vậy..

Cô chỉ mở đầu, Lục Khiêm Hành lại giống như đã biết toàn bộ tâm tư của cô.

Anh không che giấu, vẫn ấm áp là khắc chế nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Anh đề biết cả rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.