Đừng Nhớ Em

Chương 3




Mặt cỏ ngoài vườn hoa của biệt thự, chồi non xanh mướt, hiện ra sự hồi sinh sau khi trải qua mùa đông lạnh giá, phảng phất cũng đang ám thị tính đúng đắn khi Lương Tư Tư rời đi.

Lương Tư Tư đóng lại cửa chính, hít một hơi thật sâu, mới kéo theo hành lý đi ra ngoài.

Tiếng động cơ xe hơi truyền đến, cô nhìn theo hướng phát ra tiếng động

Phía cổng biệt thự một chiếc Porsche màu đỏ đang dừng ở đó, mui xe thể thao mở ra, mái tóc ngắn màu bạc của Tô Mạn Mạn lộ ra dưới ánh mặt trời, chiếc xe màu đỏ cùng mái tóc màu bạc va chạm vô cùng kích thích thị giác.

Thấy cô nhìn qua, Tô Mạn Mạn nghiêng đầu ám thị "

- Lên xe.

Lương Tư Tư ngồi trên ghế lái phụ, nhìn chăm chú vào mái tóc cô ấy, có chút tiêu hóa không nổi:

- Tóc cậu 2 ngày trước không phải là màu tím sao?

Tô Mạn Mạn khởi động xe, xoay bánh lái, quay đầu, ờ một cái rồi thôi.

Đợi khi xe chạy tren đường núi khu biệt thự, Tô Mạn Mạn kéo cái kính râm trên mũi xuống, nhìn về phía cô, ý tứ hàm xúc:

- Tóc của tớ tớ làm chủ, tự do của cậu cậu đã làm chủ rồi?

Nhắc tới rời xa Dịch Hoài Xuyên, trái tim của Lương Tư Tư không rõ nguyên nhân trở nên nặng trĩu.

Cô rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào Tô Mạn Mạn, nhẹ nhàng" Ừ "một tiếng.

- Không dự định tiếp tục thử nữa à? Ban đầu tớ dùng tuyệt giao để uy hiếp cậu, đều vô dụng mà.

Tô Mạn Mạn nhếch mày, ngữ khí thăm dò.

Lương Tư Tư biết rõ tại sao Tô Mạn Mạn lại hỏi như vậy.

Họ là bạn cùng phòng thời đại học, bởi vì nhờ Tô Mạn Mạn giới thiệu, vào năm 2 đại học cô ký hợp đồng với tập đoàn truyền thông Bạch Minh nhà họ Tô.

Vốn dĩ, họ đều đã nghĩ xong về một tương lai suôn sẽ, Tô Mạn Mạn làm người quản lý, cô làm diễn viên điện ảnh, hỗ trợ thành tựa lẫn nhau, cùng nhau bước lên đỉnh cao.

Ai biết được rằng, ký hợp đồng không được mấy ngày, cô đã gặp Dịch Hoài Xuyên.

Sau kh đính hôn, Dịch Hoài Xuyên yêu cầu rõ với cô, không được tham gia vào thế giới điện ảnh. Vì tình yêu, cô tìm đến người nắm quyền của truyền thông Bạch Minh, anh trai của Tô Mạn Mạn Tô Trình, đề xuất hủy bỏ hợp đồng.

Tô Mạn Mạn cùng vì vậy mà chiến tranh lạnh với cô một thời gian, cảm thấy đầu óc cô yêu đương vào thì không còn là chính mình.

Tô Trình cảm ơn cô từng giúp đỡ Tô Mạn Mạn, không đồng ý hủy hợp đồng, cho cô tự do, và hứa rằng cô muốn khi nào quay lại đều được.

Mà cuối cùng cô không can tâm từ bỏ nhiệt huyết với diễn xuất, lùi mà cầu lần tiếp theo, chuyển hướng qua biểu diễn kịch nói, Tô Mạn Mạn mới làm lành với cô, và dựa theo ước định là người quản lý của cô.

Sau 4 năm, không biết có bao nhiêu lần Tô Mạn Mạn khuyên cô rời xa Dịch Hoài Xuyên, nói kiểu đàn ông lãnh tâm lãnh thanh đó, không sởi ấm lên được, nhưng cô không tin, mỗi lần đều trả lời:

- Tớ lại thử xem.

Lần thử này, thử đến mức rách đầu chảy máu.

Lần lõa thể thế thân đó, cô tận mắt chứng kiến sự khác biệt đối đãi anh dành cho cô và Lương Tâm Thiên.

Trong tim Dịch Hoài Xuyên không có ai cô còn có thể thử bước vào.

Bây giờ biết rằng ở đó đã có người, cô cần gì đội cái danh nghĩa vị hôn thê để tự chuốc thêm nhục.

Lương Tư Tư cười khổ, cuối đầu xuống:

- Trong tim anh ấy không có tớ.

- Không có thì thôi, ai nuối tiếc.

Tô Mạn Mạn trả lời rất tự nhiên, sau đó đạp mạnh chân ga, hét lên theo gió:

- Đừng có buồn, tớ đem cậu xem thế giới bên ngoài.

Xe đi với tốc độ nhanh, cảnh núi nhanh chóng lùi về phía sau, gió rít qua tai, tiếng động cơ xe trầm đục, giống như giã thú trở về rừng.

Trái tim bức bối nặng nề của Lương Tư Tư bị dọa đập loạn nhịp.

- Tô Mạn Mạn.

Một tay cô nắm chạy dây an toàn, một tay giữ lại mái tóc đang bay loạn xạ, kinh hãi lên tiếng.

- Thoải mái không? Còn nhớ nổi Dịch Hoài Xuyên là vị nào không?

Tô Mạn Mạn khéo miệng cong lên ý cười, dường như không có ý định giảm tốc độ.

Câu hỏi này của Tô Mạn Mạn, ngược lại cho Lương Tư Tư tạm thời ngây ngốc mất một lúc.

Cô chỉ quan tâm lo lắng cái mạng nhỏ của mình, đâu còn có thể nhớ đến Dịch Hoài Xuyên.

Tô Mạn Mạn trông thấy biểu tình của cô, cười lớn 2 tiếng:

- Đi, tớ mang cậu đi đổi kiểu tóc, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!

Khi bóng tối dần dần che đi bầu trời của Yến Thành, Lương Tư Tư cuối cùng cũng đứng trước gương của tiệm cắt tóc.

Nữ nhân sau khi trang điểm ngũ quan càng rõ nét, dưới lớp phấn mắt đậm màu sắc, đôi mắt sáng mà lạnh, mái tóc dài bạch kim thả xuống tăng thêm mấy phần lạnh lẽo.

Váy bó sát màu đen thêm vào đó đôi giày cao gót màu bạc, đã tôn lên trọn vẹn vóc dáng có tuyệt đẹp của cô dễ thương lại rực rỡ, gợi cảm lại quến rũ.

Tô Mạn Mạn đi đến, xem một lượt:

- Chậc chậc, đẳng cấp! Gợi cảm! Quyến rũ!

Lương Tư Tư có chút hối hận nhất thời bị quỷ ám mới nghe lời của Tô Mạn Mạn" bắt đầu lại từ đầu ":

- Có phải không phù hợp với tớ phải không?

Từ trước tới ăn cô đều thích ăn mặc đơn giản, càng huống hồ, Dịch Hoài xuyên vô cùng yêu thích cô trang điểm đơn thuần.

Cho dù diễn kịch, cô cũng chưa từng thử qua tạo hình táo bạo như vậy.

Cô không thể tưởng tượng, nhìn thấy cô lúc này Dịch Hoài Xuyên sẽ không vui đến mức nào.

Tô Mạn Mạn nắm chặt tay cô cười cười kéo cô ra ngoài:

- Vậy chúng ta đi xem xem, rốt cuộc có phù hợp với cậu hay không.

Phát hiện bản thân lại nhớ đến Dịch Hoài Xuyên, Lương Tư Tư ngật đầu dự định bỏ ra ngoài rồi, hôm nay đều nghe theo Tô Mạn Mạn.

Mặc dù những chuyện Tô Mạn Mạn dắc cô đi làm đều nằm ngoài dự định, nhưng có hiệu quả ngoài ý muốn. Những kinh ngạc và kinh động nối tiếp nhau làm cho cảm giác buồn khi dời xa Dịch Hoài Xuyên xác thực giảm đi không ít.

Cho đến khi Tô Mạn Mạn dừng xe trước cửa của IU, tâm tư vứt bỏ đi của Lương Tư Tư bị dọa giảm đi một nửa.

IU một quan bar có tiếng ở Yến Thành.

Tô Mạn Mạn vứt chìa khóa cho cậu em trai ở bãi đậu xe, nghiêng đầu biểu thị cô đi vào trong.

Trong lúc Lương Tư Tư đang do dự bên cạnh truyền đến một tiếng huýt sáo dài, phóng đãng không nghiêm túc.

Là mấy anh trai đến đây để tiêu tiền.

- Thấy chưa, rất phù hợp.

Tô Mạn Mạn cười rất vui vẻ.

Mắt thấy mấy anh trai muốn đi qua đây, Lương Tư Tư vội vàng xuống xe, kéo theo Tô Mạn Mạn đi vào trong IU.

Vừa mới vào trong, âm thanh đinh tai nhức óc và ánh đèn neon rực rỡ ngay lập tức bao phủ lên người.

Trên sàn nhảy, nam nữ đều đang lắc đầu nhảy nhót, những công chúa thiếu gia mặc đồ hở gợi cảm đang ngồi trên ghế hoặc bổi uống hoặc bồi chuyện.

Lương Tư Tư chỉ cảm thấy ngũ quan bị chấn động, da đầu giật giật.

Cô dựa vào ánh đèn mờ mờ cẩn thận né những người đang đi đến trước mặt, Tô Mạn Mạn ghé sát vào tai cô hét lên một tiếng:

- Đi thử xem?

Lương Tư Tư ở trong tiếng nhạc ngày càng lớn lắc đầu:

- Tớ không biết.

Nhưng Tô Mạn Mạn không quan tâm, kéo cô lên sàn nhảy, hét:

- Ai biết, đều là nhảy lung tung.

Nhịp điệu rõ ràng của DJ vang lên, mọi người lắc lư theo tiết tấu của âm nhạc, Tô Mạn Mạn cũng theo đó mà lắc đàu nhảy nhót.

Mọi người đều rất phiêu, chìm đắm trong niềm hạnh phúc và hư ảo do âm nhạc tạo ra.

Sàn nhảy bị mọi người dẫm đến lắc lư, Lương Tư Tư đứng không vững, không tự nhiên loạng choạng 2 bước. Cô giống như một người lạc loài, đứng ở nguyên vị trí, không biết nên làm như thế nào, tâm hoảng ý loạn.

Tô Mạn Mạn bỏ tay múa loạn xạ xuống, nắm lấy tay cô hướng về phía cô nói hét lên trong tiếng nhạc inh ỏi:

- Nhảy cùng với tớ, quên đi tên xấu xa Dịch Hoài Xuyên đi.

Không biết có phải do bầu không khí lây nhiễm, Lương Tư Tư bị câu nói" quên đi tên xấu xa Dịch Hoài Xuyên đi "mê hoặc, liền học theo Tô Mạn Mạn bắt đầu khó khăn nhảy nhót.

Cái chuyện nhảy nhót này, lúc không tham gia cảm thấy không chịu được, một khi bắt đầu thì không dừng lại được.

Tiếng nhạc bùng nổ bên tai, tâm trạng bị bầu không khí truyền nhiễm, Lương Tư Tư rất nhanh hoàn toàn chìm đắm trong âm nhạc và phấn khích với bầu không khí xung quanh.

Cô chỉ nghe thấy tiếng DJ đánh nhạc, chỉ thấy mọi thứ trước mắt, tất cả những đau khổ, bi thương, buồn bã, khó chịu đều biến mất không còn.

Lúc vừa mới bắt đầu thận trọng, đến tự do thoải mái là chính mình, Lương Tư Tư vốn đã xinh đẹp xuất chúng, lập tức thu hút đến các ánh mắt ở trên sàn nhảy, dần dần trở thành trọng tâm của nhóm người.

Những người trên sàn nhảy hoặc là đánh giá cô, hoặc là nghi hoặc, hoặc là kinh diễm, Lương Tư Tư đoán nhất định có người cho rằng cô là Lương Tâm Thiên.

Nhưng cô mặc kệ xung quanh, tiếp tục động tác, bởi vì thời khắc này là thời khắc vui vẻ không có nhiều trong cuộc đời gay go của cô.

Lương Tư Tư chìm đắm trong thế giới của bản thân, hiển nhiên cũng không biết vào lúc này cô bị người khác chụp trộm lại.

Hai người chơi điên cuồng tới 2 giờ sáng mới đi ra khỏi IU.

Uống không ít rượu lại thêm khoái cảm do nhảy nhót mang lại, Lương Tư Tư cảm thấy kích động lại kích thích, ra khỏi cửa vẫn có chút chưa hồi thần.

- Đừng phiêu nữa, để tới bảo phục vụ gọi chiếc xe, cậu một mình có ổn không?

Tô Mạn Mạn hướng về phía Lương Tư Tư còn đang gật đầu cười.

Lương Tư Tư cũng cười, mang theo ý say và dễ thương sau khi uống rượu, không đáp mà hỏi ngược lại:

- Mạn Mạn cậu nói, nếu Dịch Hoài Xuyên nhìn thấy tớ như thế này có phải sẽ nổi trận lôi đình không?

Tô Mạn Mạn bước đến, giữ lấy vai cô, ghé sát vào tai cô xúi giục:

- Muốn biết? Vậy còn không dễ sao, cậu tự chụp một bức ảnh gửi cho anh ta.

Nói xong, Tô Mạn Mạn cười cười rời đi, đi tìm nhân viên phục vụ.

Phía sau, âm nhạc trong IU vẫn còn mở, Lương Tư Tư vẫn chưa hết phiêu lại thêm hơi rượu dâng lên cô thật sự đã lấy điện thoại ra.

Nhưng mà không phải tự chụp gửi cho Dịch Hoài Xuyên, chỉ là muốn lưu lại khoảng khắc vui vẻ này của bản thân.

Thật trùng hợp, cô còn chưa mở camera thì chuông điện thoại reo lên," Dịch Hoài Xuyên "3 từ này đập vào mắt cô.

Lương Tư Tư phản ứng có chút chậm chạp, ngốc nghếch nhìn vào điện thoại.

Nhạc chuông dồn dập vẫn đang reo, giống như đầu bên kia điện thoại thập phần không nhẫn nại.

Tiếng chuông làm loạn mất nhịp nhạc trong não, Lương Tư Tư nhăn mày ấn vào phím nghe, ngữ điệu sau khi uống rượu có chút bay.

- Dịch Hoài Xuyên?

Sau một chút trầm mặc, âm thanh trầm thấp bên kia đầu dây vang lên:

- Ở đâu?

Chỉ 2 từ nhưng giống như một vị vua trên toàn thế giới làm cho tiếng nhạc trong đầu Lương Tư Tư như thần dân lùi đi sạch sẻ.

Lương Tư Tư trầm mặc. Cô cho rằng Dịch Hoài Xuyên trở về biệt thự trên núi không thấy cô mới gọi điện đến, nhàn nhạt trả lời:

- Bên ngoài.

Rất rõ ràng, Dịch Hoài Xuyên không vừa ý với câu trả lời của cô:

- Hình tượng tình đầu quốc dân sụp đổ, nghi ngờ rằng Lương Tâm Thiên thả mình trong hộp đêm. Em nói cho tôi, người trong tin tức này là Lương Tâm Thiên hay là em? Em còn nhớ thân phận của mình là gì không?

Âm thanh của anh không lớn, nhưng từ từ rõ ràng, giống như anh từng bước từng bước ép sát, bên trong bao hàm từng tầng ý lạnh lẽo.

Trái tim của Lương Tư Tư như bị âm thanh đó nắm lên, treo lơ lững giữa không trung.

Câu nói này quá dài, lại đột nhiên đập xuống, hiện tại đầu óc cô lâng lâng quay cuồng, khong thể hiểu được, chỉ là theo điều kiện có phản xạ cảm nhận được nguy hiểm bên trong.

Nếu như ngày thường, cô nhất định sẽ nhận lỗi trước để làm anh vui vẻ, nhưng hôm nay không giống.

3 chữ Lương Tâm Thiên trong miệng Dịch Hoài Xuyên không chỉ làm mất đi tâm trạng tốt mà sau khi uống rượu nhảy nhót mới có còn làm cô nhớ lại hôm lõa thể thế thân.

Hình bóng Dịch Hoài Xuyên và Lương Tâm Thiên thành cặp thành đôi, làm cô cảm thấy đau mắt lại đau lòng.

Càng làm cô khó có thể chấp nhận là, cô có thể giữ chức vụ" vị hôn thê của Dịch Hoài Xuyên "không phải là do Dịch Hoài Xuyên có chút tình cảm nào với cô, mà là bị ép dưới áp lực của ôn nội.

Trái tim đang treo lơ lửng nặng nề rơi xuống, cảm giác đau đớn truyền đến dù đã say và phấn khích đều đề kháng không nổi.

Lương Tư Tư nhìn về phía phương xa, đèn mọi nhà sớm đã tắt, trên con đường chỉ còn đèn đường vẫn kiên trì, cô đơn lại vắng vẻ, giống như hành khách không có nhà để về.

Cô cười không ra tiếng, âm thanh nhỏ thấp kẹp giữa gió đông lạnh, giống như tự bộc tự bỏ, lại như triệt để nhìn rõ:

- Thân phận vị hôn thê à? Em không cần nữa.

Dịch Hoài Xuyên ở đầu dây bên kia hô hấp nghẹn lại.

- Em đã uống bao nhiêu rượu?

Giọng của anh ấy đột nhiên lạnh đi, giống như một trận mưa kèm tuyết đột nhiên đến, cái rùng mình từ đầu đổ xuống vừa ẩm vừa lạnh.

Lương Tư Tư lạnh đến giật mình, đại não tỉnh táo hơn chút.

Cảm nhận thấy ngữ khí vừa nãy ngoài dự liệu, Lương Tư Tư biết rằng không thể tiếp tục nữa, nếu không Dịch Hoài Xuyên nhất định sẽ tức giận.

Lần trước anh ấy tức giận, là trong giới kịch nói có giấy thông báo cô đạt giải thưởng.

Dịch Hoài Xuyên không những xé đi giấy mời đó, còn cảnh cáo cô không được lộ diện dưới bất kỳ máy quay nào.

Lúc đó, lý do anh ta dùng là" anh ta không thích."

Anh không thích cô liền phải từ bỏ tình cảm sự yêu thích với biểu diễn điện ảnh, vứt bỏ đi theo đuổi và ước mơ.

Nhưng nếu như anh thật sự không thích thì tai sao lại trong giới điện ảnh trợ giúp Lương Tâm Thiên?

Anh ta chỉ là không thích cô cướp mất vị trí đầu của Lương Tâm Thiên.

Nghĩ đến đây, Lương Tư Tư ép xuống sự chua xót đau khổ trong nội tâm, không muốn làm theo những gì anh ta bày ra nữa, ngược lại chọc thủng tầng giấy mỏng mỏng đó:

- Em nói rồi, Dịch Hoài Xuyên chúng ta chia tay rồi. Từ giờ về sau, anh là anh, em là em.

- Cái danh hiệu vị hôn thê, anh mang đi đội cho người mà anh thích. Còn em cũng sẽ đi làm việc mà em thích, yêu người mà em muốn yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.