Đừng Nhớ Em

Chương 26




Trong văn phòng trắng tinh sáng chói, đôi tay Dịch Hoài Xuyên chắp lại để trên mặt bàn, cúi đầu, yên lặng ngồi cả buổi chiều.

Bên ngoài cửa sổ, cả thành phố chìm trong bóng tối, nhà nhà sáng ánh đèn, giống như dãi ngân hà rực rỡ.

Đẹp đẽ, thẩm mỹ.

Nhưng so với ánh sáng của dãi ngân hà còn rất xa, phía sau ánh đèn ấy là những khói bếp ngắn ngủi của cha mẹ, đôi lứa yêu nhau, một nhà 3 người ấm áp, hay là vài thế hệ cùng chung sống.

Họ của khi này, có thể đang cùng ăn tối, cũng có thể đang tập trung ở phòng khách xem tivi, hay chỉ là chuyện gia đình ngày thường.

Mỗi một nhà đều náo nhiệt và hạnh phúc.

So sánh mà nói, so với bối cảnh vạn nhà sáng đèn lửa, Dịch Hoài Xuyên một mình ở đó trầm mặc, đến cái bóng cúng lộ ra vẻ cô đơn.

Giống như một chú hồ ly tự liếm láp vết thương, giống như cây tuyết tùng bị gió tuyết ôm lấy, trầm mặc và cô đơn.

Cuộc đối thoại vừa rồi cùng Thẩm Chi Hàn, giống như tiêu hao hết toàn bộ sức lực của anh, nhưng anh hiểu rõ, cảm giác bất lực dó không phải do sự phê bình và nghi ngờ của Thẩm Chi Hàn.

Mà là sau khi những ngày lắng đọng, anh cuối cùng thẳng thắn đối mặt với nội tâm của bản thân.

Anh đã sai, sai không đúng với chuẩn mực!

4 năm trước, anh không nên không xem chứng cứ mà ông nội đưa, liền làm chủ mà hoài nghi Lương Tư Tư.

4 năm sau, anh càng không nên đến điều tra cũng không, lại một lần nữa tự làm chủ cho rằng tin đồn trên mạng là do Lương Tư Tư làm ra.

Giống như những lời Lương Tư Tư nói khi chia tay với anh: Anh không tin cô, từ đầu đến cuối!

Hôm đó ánh mắt quả quyết lại kiên định của Lương Tư Tư lại một lần nữa hiện ra trước mắt, lại cho trái tim anh mạnh mẽ co rút.

- Cậu không yêu cô ấy!

Thậm chí những năm nay người có lối với cô ấy không phải là Thiên Thiên, không phải tớ mà là cậu!

Là cậu, Dịch Hoài Xuyên!

Lời nói châm biếm của Thẩm Chi Hàn, cũng giống như tiếng chuông trong đền chùa, một lần lại một lên kêu lên trong đầu anh.

Mỗi một lần, đều làm cho trái tim anh càng thắt chặt lại, lại làm cho cây kim trên đầu tim anh đâu sâu thêm một phần.

Anh thực sự không có lý do trách cứ Lương Tâm Thiên hay Thẩm Chi Hàn, bởi vì người làm tổn thương Lương Tư Tư sâu nhất, là anh.

4 năm qua, hơn một nghìn ngày, Lương Tư Tư ở trong sự tổn thương, mỗi ngày đều đợi anh quay về nhà, cho cô một chút ấm áp, cho dù chỉ là một chút.

Nhưng anh lại làm cái gì chứ?

Không tin tưởng cô, không quan tâm cô, còn lạnh nhạt với cô.

Cái nào mà không làm tổn thương đến Lương Tư Tư chứ?

Cô có thức trắng đêm nào không? Có khóc ở buổi hoàng hôn nào đó không? Có vì đợi không thấy trả lời tin nhắn mà buồn? Có vì lời nói của anh mà buồn bã?

Chỉ là nghĩ đến một cảnh tượng bất kỳ, Dịch Hoài Xuyên liền cảm thấy sự đau đớn của trái tim lại nặng nề hơn một chút.

Không chỉ là đã phạm sai lầm, phạm sai lầm có thể bù đắp, nhưng loại tình cảm không rõ ràng trong trái tim, làm cho anh sinh ra cảm giác mất khống chế vô cùng sợ hãi.

Giống như nắm cát trong lòng bàn tay, cho dù anh dùng lực như thế nào, vẫn là dần dần chảy tuột ra, đến cuối cùng một chút cũng không thừa lại.

Giống như anh và Lương Tư Tư, bởi vì sự không trân trọng trước đây của anh, cho dù sau này anh nỗ lực hơn nữa, đều là vô ích.

Thời gian từng phút từng giây trôi đi, mà Dịch Hoài Xuyên giống như bức tượng điêu khắc, không động đậy chút nào.

- Cốc cốc cốc..

Âm thanh gõ cửa truyền tới, Thẩm Hạo Quân ở ngoài cửa cẩn thận dè dặt gọi một tiếng:

- Dịch tổng?

Dịch Hoài Xuyên nhắm mắt, sau khi day day sống mũi, lấy cặp kính đang để trên bàn đeo lên, thu lại cảm xúc, trầm giọng:

- Vào đi.

Thẩm Hạo Quân đi vào, cung kính đứng trước bàn làm việc, báo cáo:

- Dịch tổng, Bạch Minh cũng lên tiếng giải thích rồi.

Lời báo cáo của cậu ngắn gọn xúc tích, không nhắc đến nội dung giải thích và kết quả, hơn nữa trong mắt có chút che giấu.

Dịch Hoài Xuyên ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Hạo Quân, giơ tay, âm thanh lạnh lẽo như mưa:

- Đưa đây.

Thẩm Hạo Quân mím môi, để điện thoại vào tay Dịch Hoài Xuyên, liền cúi đầu xuống.

Bạch Minh cũng dùng trang weibo của công ty đăng giải thích, so với khí thế áp đảo của giải trí Thiên Chí, Bạch Minh lại tốt vỏ xấu bụng hơn nhiều.

Truyền thông Bạch Minh V: Nghe nói có người cầu chày, yên tâm, chúng tôi có chày. Vì vậy khước từ sự vả mặt của Dịch Thị, chúng tôi không chấp nhận! [đoạn ghi âm]

Dịch Hoài Xuyên nhìn qua đoạn nội dung giải thích, nhướn mày lên, đường nét trên mặt càng trở nên lạnh lẽo.

Sự lạnh đến đóng băng từ người anh lan tỏa ra, nhiệt độ trong phòng dường như giảm đi mấy độ, lạnh đến mức Thẩm Hạo Quân có chút co người lại, cậu âm thầm đứng thẳng lên một chút.

Trong tim Thẩm Hạo Quân thở dài một hơi, trách Tô Trình giải thích thì giải thích, sao lại còn dẫm lên Dịch tổng của cậu một cái.

Công lao của Dịch tổng của cậu, bị một đạp của Tô Trình đá bay, tội nghiệp những thủ hạ bên dưới như cậu, bận tối mắt tối mũi mấy ngày, chính là sự tâm trạng Dịch tổng không tốt sẽ bị giết hết.

Thẩm Hạo Quân nhìn lên trời: Hèn mọn. Jpg

Khác với nội tâm phong phú của Thẩm Hạo Quân, Dịch Hoài Xuyên không để ý đến lời giải thích vừa thái quá vừa thiếu đáng đó, trực tiếp bẩm mở đoạn ghi âm.

- Đạo diễn Tần, cháu cảm thấy đoạn rời đi vừa rồi, cháu biểu hiện chưa tốt, chúng ta nắm bắt thời gian diễn lại một lần nữa đi ạ?

Giọng nói ngọt ngào vốn có của Lương Tâm Thiên.

Tần Truyền Minh trả lời:

- Bây giờ đã 8 giờ rồi, đi ăn tối trước đã.

Lương Tâm Thiên:

- Đạo diễn Tần, cháu cảm thấy trạng thái của cháu điều chỉnh tạm ổn rồi, có thể để cháu diễn lại một lần nữa không, chỉ một lần?

- Hôm nay luyện tập cả ngày, mức độ lao động khá lớn, em thật sự không cần nghỉ ngơi sao?

Nghe đến câu này, tay cầm điện thoại của Dịch Hoài Xuyên khẽ động một chút.

Là Lương Tư Tư.

Đã rất lâu, anh không gặp được Lương Tư Tư, thậm chí đến âm thanh của cô cũng không nghe thấy nữa.

Chưa từng có lần nào, anh cảm thấy âm thanh của Lương Tư Tư đều giống đồ uống lạnh mùa hè, có thể tạm thời loại bỏ sự khó chịu trong lòng anh.

- Không cần đâu, em cảm thấy diễn tốt vai diễn quan trọng hơn. Chị Tư Tư có phải chị mệt rồi không?

Lương Tâm Thiên từ chối ý tốt của Lương Tư Tư, và đào cái hố.

- Chị vẫn ổn, em đừng để mệt quá là được.

Lương Tư Tư khéo léo né tráng cái hố đó.

Đoạn ghi âm đến đây là hết, Dịch Hoài Xuyên cười một cái ngắn ngủi, toàn bộ sự lạnh lẽo trên người tiêu tan, gương mặt cũng dịu đi không ít, đặt biệt là đôi mắt sâu thẳm đó, cũng nhuộm lên sự nhẹ nhàng.

Nhưng cộng đồng mạng, đặc biệt là fan của Lương Tâm Thiên không thể cười nổi nữa rồi.

Bởi bì đoạn ghi ấm hoàn hảo thể hiện ra được sự việc "chèn ép", hoàn hảo vả vào mặt fan của Lương Tâm Thiên.

N Không phải mọi người nói, Lương Tư Tư vì dục vọng cá nhân, kéo theo Lương Tâm Thiên luyện tập đến nữa đêm, đến mức cô ta mệt đến mức phải vào bệnh viện.

N Bây giờ nghe thấy chưa?

N Là Lương Tâm Thiên muốn mạnh, muốn kéo theo cả đoàn cùng cô ta luyện thêm một lần nữa, như vậy mới để bản thân phải nhập viện.

N Lương Tư Tư khuyên rồi đó, vấn đề là Lương Tâm Thiên "vì dục vọng của bản thân" không nghe đó.

N Không những như vậy, cô ta còn ngược lại nói bóng gió Lương Tư Tư.

N Chính là muốn hỏi cô giã đủ chưa, mặt bị vả có đau không!

[Tam quan của tôi vỡ nát rồi, Lương Tâm Thiên rốt cuộc là loại trà xanh hiệu nào, sao lại không ngiạ mà tự biên tự diễn vở kịch lớn như vậy? Nhà sập rồi, không thể làm fan của loại trà xanh này, tuyên bố chuyển qua block rồi!]

[Có cần thiết không? Vì để bôi đen Lương Tư Tư, đến bài viết hạ thấp bản thân diễn xuất kém cũng tung ra không chúng yếu tay! Là một người tàn nhẫn!]

[Nghĩ kỹ lại thì thật kinh khủng, Lương Tâm Thiên chắc không phải vì sợ kỹ thuật diễn xuất của Lương Tư Tư vượt qua cô ta, mới trong lúc "Diễn viên xuất sắc nhất" còn chưa bắt đầu quay liền đăng bài bôi đen Lương Tư Tư chứ.

Bây giờ chính thức PK rồi, phát hiện bản thân thực sự không địch nổi Lương Tư Tư, liền trốn bệnh, cái này không tính, còn muốn bôi đen Lương Tư Tư, đem mọi sự ác ý đẩy hết lên người cô ấy.

Thù gì hận gì, lại phải hãm hại một diễn viên mới vào nghề như vậy? ]

[Nếu không phải cô ta làm thực sự quá quá đáng, Thiên Chí có lẽ sẽ không hủy hợp đồng vĩnh viễn với cô ta nhỉ, ai biết rằng cô ta ở phía sau đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu.]

[Má nó, mang chúng ta ra cây súng? Hại tôi sáng nay thật tính giúp cô ta oán hận Lương Tư Tư, biến biến biến, loại người như này mới nhanh nhất cút ra khỏi làng giải trí, rác rưởi!]

[Buồn nôn chết tôi rồi, giải trí Thiên Chí làm tốt lắm! Trà xanh nên bị đá ra ngoài vĩnh viễn!]

* * *

Những người đang theo dõi động thái trên mạng, ngoài trừ Dịch Hoài Xuyên, còn có Lương Tâm Thiên đã bí mật quay về chung cư.

Sau khi cô ta xem 2 tin bình luận, không còn chịu đựng nổi nữa, hung ác ném điện thoại về phía ti vi đang phát sóng tin tức giải trí Thiên Chí hủy hợp đồng với cô ta.

"Xoẹt xoẹt" tiếng dòng điện chạy, điện thoại và ti vi đều đơ.

Mà cô ta vẫ không hết tức giận, điên cuồng hét lên:

- Aaaaaaaaa! Lương Tư Tư tại sao cô không đi chết đi!

Người quản lý của Lương Tâm Thiên Chu tỷ cau mày, vội vàng đóng cửa sổ lại, lại kéo rèm lại che đi toàn bộ ánh sáng, ngương mặt mất kiên nhẫn nói:

- Em có thể có chút đầu óc không, bây giờ làm ra thế này trách ai? Em còn tiếp tục hét lớn lên, là sợ đầu chuôi của bản thân bị người khác nắm còn chưa đủ nhiều đúng không?

Lương Tâm Thiên không hề nhìn cô ta, đá vào chiếc điện thoại đã vỡ, tức giân ngồi lên giường, 2 mắt đỏ au.

Là do sự phẫn nộ sau khi đó kị tạo thành, cô ta hét lên:

- Tôi làm sao biết được con trà xanh đó ghi âm!

Chu tỷ hừ lạnh mộ tiếng, lượn qua vết tích đầy sàn, đi ra cửa, nhìn Lương Tâm Thiên, ngữ khí không tốt:

- Lương Tâm Thiên, cô tỉnh táo lại! Đến bây giờ cô còn không hiểu sao, Dịch tổng không có hảo cảm với cô, đó đều là cô tưởng tượng ra.

Không chỉ như vậy, cô nói cậu ta có hảo cảm với Lương Tư Tư ngược lại tôi tin vài phần.

Chủ đề này đam thẳng vào huyệt chết của Lương Tâm Thiên, cô ta lập tức đứng dậy, cuồng loạn rống lên:

- Không thể nào, Dịch tổng vô cùng, vô cùng, cô cùng ghét con trà xanh đó, căn bản không thể nào có hảo cảm!

Cô ta gằn giọng, dùng 3 lần từ "vô cùng" để nhấn mạnh, không biết là để phản biện lại hay là nhấn mạnh hiểu sự biết lừa người lừa mình trong tim.

Mắt thấy Lương Tâm Thiên sắp mất khống chế, Chu tỷ bất lực cắt ngang:

- Được, trước tiên chúng ta không nói đến vấn đề Dịch tổng thích ai.

Tôi hỏi cô, ban đầu khi cô muốn đăng tin để hãm hại Lương Tư Tư, có phải tôi đã nói với cô đừng làm bừa? Còn có, cô không muốn trực tiếp PK với cô ta, có phải tôi cũng từng nói, sẽ báo cáo lại với công ty, để cô có mặt mũi mà rời khỏi tổ tiết mục?

Ngược lại cô thì hay, không nghe khuyên, cũng không nguyện ý chờ đợi, không quan tâm gì mà tự ý hành động.

Bây giờ thì tốt rồi, chứng cứ toàn bộ bị lôi ra.

Muốn tẩy trắng cũng đừng nghĩ đến nữa, hơn nữa rất rõ ràng Dịch tổng từ bỏ cô rồi, rốt cuộc cô có biết tính nghiêm trọng của việc bị giải trí Thiên Chí hủy bỏ hợp đồng vĩnh viễn?

Địa vị của Thiên Chí trong ngành như thế nào, cô không biết? Cậu ấy đá cô đi, ngoại trừ Bạch Minh thì không còn công ty nào dám nhận cô! Cô động não nghĩ xem, Bạch Minh sẽ nhận cô khi cô đã hãm hại Lương Tư Tư sao?

Tôi không hiểu được, Lương Tư Tư một diễn viên nhỏ mới xuất hiện, cô rốt cuộc có thù hận gì với cô ta, nhất định phải tranh cao thấp.

- Thù hận gì chị không cần quan tâm, dù sao có tôi không có cô ta, có cô ta không có tôi!

Trong đôi mắt Lương Tâm Thiên chấy chứa oán hận, tức giận trả lời.

Chu tỷ lắc đầu, bộ dạng có lòng nhứng bất lực:

- Được, bây giờ như ước nguyện của cô, có cô ta không có cô!

Cô ta xuất hiện ở tập một của "Diễn viên xuất sắc nhất", người có mắt đều có thể nhìn thấy kỹ thuật diễn xuất của cô bùng nổ như thế nào, lại thêm sự chống lưng của Bạch Minh và Thiên Chí, sau ngày hôm nay, chắc chắn trực tiếp nổi tiếng rồi.

Cô thử so sánh với cô ta xem, sau ngày hôm nay, dự kiến sau ngày hôm nay người người đều sẽ chửi mắng.

Nghệ sĩ dưới trướng không nghe lời thì thôi đi, lại lừa dối người khác tự ý làm chủ, Chu tỷ cũng tức điên lên rồi, mới nói ra những lời khó nghe.

Mà cô ấy không biết là, Lương Tâm Thiên không thể chịu đựng được khi người khác so sánh cô ta và Lương Tư Tư, mà cô ta lại còn thua cuộc trước Lương Tư Tư.

Nghe vậy, Lương Tâm Thiên dứt khoát cầm lấy cốc thủy tinh ở đầu giường ném về phía Chu tỷ:

- Biến! Chị biến đi cho tôi! Còn không phải người quản lý vô dụng như chị, nếu không tôi sẽ thua trước con trà xanh đó sao!

Chu tỷ cũng là người nhanh tay nhanh mắt, nghiêng người mới không bị ly thủy tinh đập trúng, nhưng sau khi ly đâp vào tường vở nát ra, một miếng thủy tinh nhỏ bắn ngược lại, vẫn là làm tay cô ấy bị thương.

Nhất thời, máu chảy ra.

Chu tỷ cau mày, sau khi lấy giấy giữ lại miệng vết thương, cuối cùng cũng phẫn nộ:

- Đúng vậy, tôi vô dụng! Tôi sớm đã nói với cô, tôi chỉ là người quản lý được Thiên Chí tuyển dụng vào, không như Tô Mạn Mạn là thiên kim cũng Bạch Minh, bảo cô việc gì cũng chú ý chút, đừng làm đến mức mất đi bát cơm của chúng ta.

Tôi vốn đã không thể so sánh với Tô Mạn Mạn, tôi thừa nhận. Cô không thể so sánh với Lương Tư Tư, cô dám nhận không? Đừng cho rằng tôi không biết, cô ở phía sau lén lút lấy hình của cô ấy đi đụng dao kéo.

Tôi vô dụng, tôi không thể quản lý cô, tôi đi đây, cô tự lo liệu bản thân đi!

Cửa bị mở ra lại bị đóng sầm lại.

- Aaaaaaaaa! Đều đi chết hết đi, đi chết!

Lương Tâm Thiên điên cuồng hét lên, gạt đổ hết mọi thứ trên tủ ở đầu giường xuống đất.

Sau cùng trèo lên giường thất thanh khóc lóc.

Cô ta quá hận, quá hận rồi!

Dịch Hoài Xuyên tại sao có thể vì để bảo vệ Lương Tư Tư, hủy hợp đồng vĩnh viễn với cô ta, rõ rành anh ấy không yêu Lương Tư Tư mới đúng không phải sao?

Rốt cuộc là sai ở đâu, cô ta không can tâm.

Không can tâm cứ như vậy mà ra khỏi giải trí Thiên Chí, không can tâm cứ như vậy mà thua Lương Tư Tư, càng không can tâm Lương Tư Tư nhận được sự bảo vệ của Dịch Hoài Xuyên.

Cô ta vẫn có thể nghĩ ra cách, phá hỏng mọi thứ.

Đúng, thứ cô ta không có được, Lương Tư Tư cũng đừng hòng có được, mọi người đều chết hết đi, ai cũng đừng mong sống một mình!

Những tin tức trên mạng, nội tâm của Dịch Hoài Xuyên và Lương Tâm Thiên, Lương Tư Tư hoàn toàn không biết.

Bởi ví sau khi tập đầu tiên của "Diễn viên xuất sắc nhất" kết thúc, cô cuối cùng cũng có một kỳ nghỉ ngắn, sau khi ngủ bù một giấc, Tô Mạn Mạn đã đến Nam Thành tụ họp với cô.

- Bảo bối, cậu thật lợi hại, đã biết tiện tay lưu giữ lại chứng cứ rồi, không biết nên khen cậu như thế nào đây.

Tô Man Mạn cực kỳ khoa chương, vừa vào cửa, liền dành cho cô một cái ôm lớn.

Lương Tư Tư biết, nhất định ngày hôm nay xảy ra quá nhiều việc, Tô Mạn Mạn không yên tâm cô mới đến đây.

Cô nhận tình cảm của Tô Mạn Mạn, ôm lại cô ấy, đổi chủ đề:

- Không phải cậu quay về Yến Thành có việc sao, có làm lỡ thời gian của cậu không đó?

Nghe vậy, Tô Mạn Mạn buông cô ra, gỡ kính râm xuống vứt trên bàn, ngồi lên giường, giọng điệu buồn bã:

- Đừng nhắc nữa, sự việc hỏng mất rồi.

Tớ vốn cho rằng ảnh đế sẽ suy nghĩ một chút về Bạch Minh chúng ta, ai biết được người ta còn chưa đến Yến Thành đã trực tiếp từ chối tớ rồi, nói là không phải về nước để phát triển sự nghiệp, mà là vì một cô gái.

Cô gái thế nào, đến 8 phần là người trong lòng hoặc là bạch nguyệt quang.

Phỉ, cũng không biết ai số tốt vậy, ghen tị chết tớ rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.