Đừng Nhớ Em

Chương 1




Đông qua xuân đến, nhưng thành phố điện ảnh tường trắng ngói xám không có quá nhiều sức sống, lọt vào tầm mắt là gam màu lạnh lẽo buồn bã, đặt biệt là khoảng sân nhỏ đỗ nát trước mặt, ngoại trừ một bông mai đỏ, sẽ không còn tìm thấy màu sáng sáng sủa nào khác.

Lương Tư Tư thu lại tầm mắt, dừng lại trước cổng sân, cuối đầu xem wechat, tìm định vị.

Xác nhận không có sai sót, cô ấy quay vào trong sân.

Trong sân có các loại máy móc quay phim, nhân viên xung quanh bận rộn, trước cửa phòng một người đàn ông có râu quay nón đang đang diễn giải cho một người đàn ông mặc cổ trang.

- Tâm Thiên, thế thân cô dùng đã đến chưa?

Đúng lúc cô ấy chuẩn bị tìm một nhân viên để hỏi, râu quay nón quét thấy cô ấy nói.

- Thế thân của Tâm Thiên?

Lương Tư Tư ngẩng đầu nhìn lên, đối phương sửng sốt.

- Vâng.

Lương Tư Tư gật đầu.

- Giống!

- Giống như 2 chị em vậy.

Râu quay nón nói một câu, người đàn ông mặc cổ trang cười nói thêm.

Lương Tư Tư để mặc họ so sánh đánh giá, thần sắc tự nhiên.

- Tại sao cô còn chưa trang điểm, y phục cũng chưa thay?

Lúc này, râu quay nón nhấc mày, ngữ khí cũng đanh hơn rất nhiều.

Lương Tư Tư xác nhận bản thân không đến muộn, cũng không sai đia điểm. Nhưng rất rõ ràng, hiện trường trước mắt không cung cấp đồ diễn. Không cần suy nghĩ cô ấy cũng biết đây là thủ đoạn của ai.

- Đạo diễn Vương, anh đừng vội, y phục em mang đến rồi, dùng thợ trang điểm của em, bảo đảm không làm lỡ thời gian quay phim của anh.

Không ngoài dự đoán, một âm thanh nhẹ nhàng ngọt ngào vừa lúc phát ra.

- Đi theo tôi.

Lương Tâm Thiên mặc bộ cổ phục màu đỏ bước đến, trước là hướng về phía đạo diễn râu quay nón cười sau đó nghiêng đầu nhỏ giọng nói với cô ấy.

Là người nổi tiếng trong giới điện ảnh, Lương Tâm Thiên không thể nghi hoặc là cô ta đẹp, thân hình cao ráo mảnh mai, phối thêm môi đỏ răng trắng, ngũ quan thanh tú, lại thêm vào tính cách nhẹ nhàng ôn hòa mà cô ta tạo ra, giống như tình đầu quốc dân trong mắt của nghìn vạn fan.

Khi vừa lên đại học, Lương Tư Tư bị nhận nhầm đến phiền, cũng nghiên cứu qua tướng mạo của 2 người. Vẫn là không giống, Lương Tâm Thiên hướng về tiên nữ nhẹ nhàng, còn cô ấy ngũ quan rõ ràng hơn, đáy mắt sâu hơn, tính cách tự nhiên, mắt của cô ấy mặc dù sáng nhưng lạnh.

Dùng cách nói của bạn bè thì vẻ đẹp của cô ấy có tính công kích hơn. Đây cũng là tại sao 2 người nhìn qua rất giống nhau nhưng xem kỹ hơn một chút thì có thể phân biệt.

Vì vậy cũng có bạn học nghị luận cô ấy là chỉnh theo Lương Tâm Thiên, nếu không không đến mức còn đẹp hơn Lương Tâm Thiên.

Qua mấy năm, cô ấy đã sớm xem nhẹ mọi thứ, đừng nói bị nhận nhầm, cho dù Lương Tâm Thiêm đem cô ấy nặn thành đá kê chân, cô ấy cũng lười vạch trần.

- Hôm nay là thế thân gì?

Trang điểm quần áo xong, 2 người từ trong phòng đi ra, Lương Tư Tư quét qua bộ cổ phục màu đỏ giống nhau trên cơ thể, hỏi.

- Lõa thể thế thân.

Lương Tâm Thiên liếc cô ấy một cái, hướng đầu qua lộ ra nụ cười dịu dàng, dùng âm thanh chỉ có 2 người nghe được nói.

- Tôi không làm.

Lương Tư Tư cau mày dừng lại hướng mắt về phía Lương Tâm Thiên, ngữ khí kiên định.

Cũng bởi vì đội lên họ "Lương", từ nhỏ đến lớn, không biết đã bao nhiêu lần làm thế thân của Lương Tâm Thiên.

Làm không nổi, cô ấy làm. Có nguy hiểm cô ấy lên.

Nhưng lõa thể thế thân, xác thực là lần đầu tiên.

Bản thân là diễn viên kịch nói, Lương Tư Tư đối với mọi loại hình thức biểu diễn kịch đều không phản đối, nhưng Dịch Hoài Xuyên cực kỳ chán ghét việc cô ấy tham gia vào điện ảnh.

Từ trước tới nay, cô ấy làm thế thân cho Lương Tâm Thiên không cần lộ mặt, cũng không ai biết là cô ấy.

Nhưng lõa thể thì không được, Dịch Hoài Xuyên đối với cơ thể của cô ấy quá đổi thân thuộc, đặc biệt yêu thích xương quay xanh của cô, cho dù là trước hay sau, anh ta đều thích hôn vào đó.

Có lúc lên đến cao trào, anh ta ép 2 tay của cô ấy hướng lên đầu, một bên làm động tác một bên thưởng thức cô biểu cảm mất kiểm soát của cô, khi hai người đều chịu không nổi anh ta sẽ hạ người xuống, cắn một miếng vào xương quay xanh của cô, lưu lại dấu tích ái muội rất đậm.

Lương Tư Tư không muốn mạo hiểm.

- Chị gái, hãy nhớ chuyện chị đã đáp ứng, cần trả hết nợ với Lương gia

Lương Tâm Thiên cũng đứng lại theo, ý cười trên mặt không giảm, ngữ khí càng nhẹ nhàng, giống như 2 chị em đang nói chuyện thân mật.

Nghe lời nói đó, thần sắc của Lương Tư Tư lạnh đi.

2 người mặc cổ phục đỏ tươi, mặt đối mặt đứng ở trước cửa phòng, đẹp như một bức tranh trong gương.

- Chị Tâm Thiên thật là người đẹp tâm tốt, thế thân sảy ra sự cố, chị ấy vẫn nhẹ nhàng cầu xin.

- Đến cả thợ trang điểm của bản thân cũng để cho thế thân dùng, đó là Dịch tổng vì cô ấy mà sắp xếp.

- Dịch tổng đối với chị Tâm Thiên thật tốt, nghe nói Dịch tổng năm đó giành lấy điện ảnh Thiên Chí từ tay bố anh ta là vì chị ấy.

- Hôm nay dùng lõa thể thế thân, nghe nói là Dịch tổng không muốn để chị Tâm Thiên diễn cảnh thân mật.

Bên cạnh, nhân viên nhỏ giọng nghị luận, Dịch tổng người sủng ái rất nhất đối với Lương Tâm Thiên, chính là vị hôn phu của cô-Dịch Hoài Xuyên.

Dù hiểu rõ không ai biết rằng cô là vị hôn thê của Dịch Hoài Xuyên, ngược lại là Lương Tâm Thiên cùng với anh ta mập mập mờ mờ. Nhưng tận tai nghe, Lương Tư Tư vẫn cảm thấy tim bị đâm thủng một lỗ, gió lạnh thổi qua phần phật.

Cô ấy cho rằng bị cuộc sống mài dũa đủ để bình thản điềm tĩnh, không quan tâm cái gì nữa. Sự thật là cái gọi là vạn sự thờ ơ cũng chỉ là có người và việc để để ý hơn.

Ví như, Dịch Hoài Xuyên. Hoặc là Dịch Hoài Xuyên đối xử với cô ấy như thế nào.

- Anh rể một lúc nữa sẽ tới trường quay nha.

Lương Tâm Thiên mang theo ý cười, bổ xung thêm một câu nữa vào tai cô.

Bây giờ, Lương Tư Tư cuối cùng cũng hiểu Lương Tâm Thiên không chỉ đơn thuần là để cô diễn vai thế thân. Là để cô hiểu rằng cô chỉ là thế thân.

Lời của Lương Tâm Thiên giống như một thanh kiếm sắc nhọn, đem trái tim bị chọc thủng của cô trộn nát ra.

Bốn mắt nhìn nhau, ý cười trong mắt của Lương Tâm Thiên sâu hơn, so với sắc xuân bên ngoài còn đậm hơn. Lương Tư Tư trong mắt chỉ còn lại lạnh lẽo, so với mùa đông vừa qua còn lạnh hơn.

- Dịch tổng tới rồi!

Trong lúc 2 người đang đối mặt, trường quay đột nhiên trở nên ầm ĩ, không biết ai la lên một tiếng.

Lương Tư Tư nhìn về hướng cửa sân, đạo diễn sớm đã dắc theo một đám người ra đón tiếp.

Người đàn ông bị đám đông vây quanh, dáng người mảnh khảnh, sơ mi trắng được cắt may cẩn thận, vest đen, cà vạt thắt chỉnh tề, trên mặt đeo chiếc kính gọng bạc trông rất bắt mắt, làm cho người đẹp trai quý phái như anh ta sinh ra cảm giác cấm dục.

Giống như cây tuyết tùng trên núi cao, giống như sao trong bầu trời đêm, cao cao tại thượng, làm cho người ta không dám mạo phạm chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

- Buổi sáng quanh cảnh Tâm Thiên hắc hóa, nhưng thiếu mấy cảnh quay có mức độ, đang chuẩn bị quay thế thân.

Một đám người vây quanh anh ta bước tới, đạo diễn đang giới thiệu kịch bản.

Nghe tới đây, Dịch Hoài Xuyên ngước lên, ánh mắt giao nhau với cô.

Âm thanh xung quanh dường như biến mất rồi, Lương Tư Tư chỉ nghe thấy nhịp tim đang đậph thình thịch của mình.

Nhìn thấy cô ở trường quay, Dịch Hoài Xuyên có kinh ngạc và còn có tức giân?

Cô phân không rõ lúc này bản thân là căng thẳng, kích động hay là chờ đợi.

Dịch Hoài Xuyên không đồng ý để Lương Tâm Thiên diễn cảnh thân mật, vậy cô thì sao? Thân là vị hôn thê của anh ta, dù không có tình cảm, cũng sẽ ngăn cản cô lõa thể thế thân chứ.

Càng huống hồ, anh ta ghét cô tham gia điện ảnh như thế. Cho dù là ghét bỏ làm gián đoạn quay phim, kế hoạch hại người của Lương Tâm Thiên cũng có thể mất đi.

Lương Tư Tư chưa từng có thời khắc nào như lúc này, kỳ vọng Dịch Hoài Xuyên vì cô ấy mà nói một lời.

Chỉ là..

- Quay đi.

Chỉ như vậy, ánh mắt của Dịch Hoài Xuyên dời khỏi cô ấy, giống như nhìn thấy một diễn viên không liên quan, không có bất kỳ cảm xúc nào trả lời đạo diễn.

Trái tim bị quấy nát, lại bị ném xuống đất, máu thịt mơ hồ.

- Dịch tổng, anh đến rồi.

Lương Tâm Thiên bên cạnh triệt để cười tươi, đi qua bên đó.

- Thế thân, cô đến đây, tôi nói với cô kịch bản.

Những người xung quanh biết điều nhường chỗ cho họ, đạo diễn hướng về phía cô vẫy tay.

Ánh mắt của Lương Tư Tư còn đang nhìn về 2 người phía không xa.

Lương Tâm Thiên cười tươi như hoa, nhỏ giọng nói gì đó, Dịch Hoài Xuyên lâu lâu gật đầu, lâu lâu trả lời một câu, mặc dù không giống người yêu tình nồng ý đậm, đến cuối cùng vẫn tốt hơn cô vị hôn thê người ngoài giường ra đều không thể gặp mặt anh ta một vạn lần.

- Thế thân!

Đạo diện lại gọi một tiếng nữa, Lương Tư Tư mới phát hiện vừa nãy là đang gọi cô.

Đúng rồi, cô chỉ là thế thân.

Tròn 4 năm, cô cuối cùng nhận rõ.

- Cô vì người trong lòng vứt bỏ mọi thứ, ở đây đợi anh ta mang cô dời đi, nhưng lại đợi đến một nhóm người xấu, họ thấy sắc nổi ý, quấy rối cô. Cô hy vọng người trong lòng đến cứu cô, cuối cùng anh ta đến rồi, nhưng nói với cô những người này là do anh ta sắp xếp, trơ mắt nhìn cô bị bắt nạt.

Bởi vì là thế thân, đạo diễn đến vai diễn cũng không giới thiệu, chỉ qua loa nói qua tình tiết.

Vì để diễn rống như thật, đạo diễn để cô trong lúc vùng vẫy có cả biểu cảm trên mặt. Đồng thời cũng nói rõ, thành phim sẽ không dùng đến mặt cô, chủ yếu là đồ sau khi bị xé rách, cơ thể của cô, để cô đừng có gánh nặng.

Lương Tư Tư đứng yên tại vị trí chỉ định, theo sau câu "Action", cô và nhóm người đều bắt đầu diễn.

Rõ ràng có cách tốt hơn để diễn giải cốt truyện này, nhưng vào lúc này cô cảm thấy bản thân chính là người trong vở kịch này, áp dụng phương pháp biểu diễn nhập vai nguy hiểm.

Sự sự sợ hãi hoảng loạn khi nhìn thấy kẻ xấu, sự vui mừng chờ đợi khi thấy người mình yêu, sự tuyệt vọng đau lòng khi nghe thấy chân tướng.

Đó không phải là cô ấy vào lúc này sao.

Xoạc – Lương Tư Tư nghe thấy âm thanh vải bị xé, làn da lộ ra, rất lạnh, nhưng không lạnh bằng tim của cô.

Cô ấy nhìn về phía không xa nơi Dịch Hoài Xuyên đang ngồi dưới tán cây, anh ta yên lặng quan sát trường quay, đáy mắt không chút gợn sóng, dường như màn biểu diễn kịch liệt ở đây kém xa so với cảm xúc mà một bản quảng cáo mang lại cho anh ta.

Lương Tư Tư đáy mắt cay cay, những giọt lệ nóng hổi tràn ra.

Giống như cảm nhận được ánh nhìn của cô, ánh mắt của Dịch Hoài Xuyên dừng lại giây lát với ánh mắt cô, Lương Tâm Thiên bên cạnh cùng anh ta xem kịch gọi anh ta một tiếng, anh ta liền chuyển dời tầm mắt.

Lương Tư Tư vẫn nhìn anh ta, giống như nhìn thấy người trong tim của cô gái trong kịch bản, cô dừng lại vùng vẩy và phản kháng, tùy ý để đám người xấu xé rách y phục của cô từ phía sau, sau đó ôm chặt lấy cô.

Giọt lệ đọng lại trong hốc mắt, long lanh, đôi mắt kia từ ban đầu xuất thần biến thành đồi bại, mất đi màu sắc.

Hình như thế giới này, không còn gì có thể điểm sáng nó.

Hoa mai vàng sau lưng nở rộ, tôn lên bộ váy đỏ bị ném trên mắt đất, thân thể nữ nhân trắng nõn mịn màng, thuần khiết như ngọc bích, nhưng ngay giờ phút này lại đang bị chà đạp.

Từ gần tới xa, cận cảnh đến viễn cảnh, vẻ đẹp bị hành hạ, thê thảm, vở nát được thể hiện hoàn hảo trong ống kính.

- Qua.

Đáng ra đạo diễn phải cho dừng lại từ lâu, đợi đến khi kết thúc toàn bộ cảnh quay mới lấy lại tinh thần.

Khi Lương Tư Tư quay về phòng thay đồ, những giọt lệ đọng lại nơi đáy mắt bây giờ mới trào ra.

Mặc dù cái gọi là lõa thể thế thân tiêu chuẩn diễn không phải quá lớn, nhưng sự khác biệt đối đãi của Dịch Hoài Xuyên vẫn làm tâm cô trở nên lạnh lẽo.

- Chị gái, diễn xuất không tồi, em đặc biệt rất thích cái biểu cảm tuyệt vọng đó.

Lương Tâm Thiên đi vào phòng, ân cần giúp cô đóng cửa lại.

Lương Tư Tư làm như không nghe thấy, xoay người, thay đồ, đi ra.

- Chị gái, lần sau lại hợp tác tiếp nhé,

Âm thanh ngọt ngào nhỏ nhẹ phát ra từ phía sau.

- Cô cũng biết đó là nợ, không phải ơn. Ơn thì trả không hết, nhưng nợ sớm muộn gì cũng trả xong.

Lương Tư Tư dừng bước, quay người lại, đôi mắt vừa khóc xong như mặt trăng vừa được mưa gột rửa, trong sáng mà lạnh lẽo.

Số tiền năm đó Lương gia dùng cho anh trai, trước đây không lâu cô đã kiếm đủ, chỉ đợi cô đi một chuyến đến Lương gia, thì có thể triệt để hết nợ.

Ra khỏi cửa, Lương Tư Tư mới phát hiện, Dịch Hoài Xuyên không biết đã rời đi từ khi nào, cô rơi rất thoải mái, quay về nơi ở Dịch Hoài Xuyên sắp xếp cho cô – biệt thự giữa núi.

Biệt thự cao quý sa hoa, nhưng lại lạnh lẽo, không có pháo hoa càng không có tình người.

Bình thường cô phải đi diễn kịch nói, không hay ở nhà, mà Dịch Hoài Xuyên..

Có lẽ anh ta chỉ xem đây là một cái khách sạn để lên giường.

Lương Tư Tư vừa đem hoa cúc họa mi cô mới mua cắm vào bình hoa, cửa chính truyền đến một tiếng "cụp", một giây sau, Dịch Hoài Xuyên biến mất ở trường quay xuất hiện tại phòng khách.

Bên ngoài cửa sổ, sắc trời nhập nhoạng tối, trong phòng chỉ có ánh đèn vàng nơi cửa phòng đang sáng.

Phòng khách rộng lớn vừa trống vắng vừa tĩnh lặng, một động tác của Dịch Hoài Xuyên hiện ra rất rõ ràng.

Anh ta vẫn mặc bộ đồ đen trắng kết hợp như khi ở trường quay, chỉnh tề cấm dục, giống như mang theo gió vào cửa, trên cơ thể mang theo ý lạnh lẽo.

Anh ta từng bước đi vào phòng khách, tiếng dày da đập vào sàn nhà phát ra âm thanh nhỏ, giống như ánh mắt mà anh ta nhìn trên người Lương Tư Tư mặc dù nhẹ nhưng mang khí thế bức người.

Vì do ánh sáng đèn, bóng của mắt kính gọng bạc trên mũi anh ta, đôi mắt sâu cất giấu đàng sau giống như biển sâu, bề mặt bình lặng, nhìn không thấy đáy nhưng cất giấu bên trong là cảm xúc mảnh liệt.

Nếu như thường ngày, Lương Tư Tư nhất định đi đến, nhưng hôm nay cô chỉ nhìn quét qua anh một cái, liền tiếp tục cuối đầu cắm sửa lại cúc họa mi trong bình.

Khi này, trước bắt bị một cái bóng che lại, ngay sau đó, tay đang cắm hoa của cô bị giữ chặt.

Đúng ngay vào chỗ những diễn viên kia nắm khi ở phim trường, 2 lần bị đè vào cổ tay trở nên đau đớn.

- Bỏ ra.

Lương Tư Tư cau mày, không ngẩng đầu, thử vùng vẫy.

Phía sau chuyền đến nhiệt độ ấm nóng, là một cái ôm không hề nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo nghĩa trừng phạt.

Lời của cô không có tác dụng, nơi bị nắm ở cổ tay càng đau, cơ thể Dịch Hoài Xuyên đặc biệt có mùi mát lạnh, như nguy hiểm lúc này đem cô ấy triệt để gói lại.

Nhiệt độ phía sau giống như biết truyền nhiễm, làm cho trái trim bị đóng băng của cô ấy có dấu hiệu tỉnh lại.

Dịch Hoài Xuyên để cằm lên hỏm nhỏ trên vai cô, cơ thể 2 người dính chặt vào nhau. Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào tai cô, cái tay vốn dĩ đang nắm cổ tay cô, lúc này dâng từ từ nhẹ nhàng chà sát vào eo cô.

Ký ức của bản thân đột nhiên thức tỉnh, cảm giác tê da và rùng mình chạy tới.

Đầu có của Lương Tư Tư trống rỗng, sau đó phần rái tai của cô liền truyền đến cái liếm ấm nóng ướt át.

- Thích làm thế thân như thế sao, hả?

Cơ thể đang bị ôm lấy dần dần trở nên mềm nhũn, Dịch Hoài Xuyên có một tư thế hoàn toàn chiếm hữu, hoàn toàn khống chế cô, sau đó ở bên tai cô, nhẹ giọng hỏi.

Âm thanh rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại giống như cái búa tạ đập thẳng vào tim Lương Tư Tư.

Cách dùng từ của anh ta, rõ ràng là một sự xúc phạm trắng trợn với cô!

Tất cả ái muội đều mất hết, Lương Tư Tư lập tức tỉnh táo, cô dùng lực dời khỏi vòng tay Dịch Hoài Xuyên, nhanh chóng dời đi.

Đi quá vội, động tác quá lớn, động đến bình hoa cúc họa mi vô tội, cả bình hoa rơi xuống đất, mặt đất rơi đầy các mảnh sứ và hoa.

Lương Tư Tư đứng bên khác bàn ăn, ngẩng đầu nhìn về hướng Dịch Hoài Xuyên, trong đôi mắt sáng trong có chứa lửa phẫn nộ cũng có ý lạnh tuyệt vọng.

- Em không thích làm thế thân cho nên Dịch Hoài Xuyên chúng ta chia tay đi.

Cô từng từ từng từ trong vắt và kiên định nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.