Đến cửa tiểu khu Trương Nhiên ở, chợt An Lạc lưỡng lự: “Đây là đâu vậy?”
Trương Nhiên giờ mới dần thả lỏng lực đỡ cô, “Nhà tôi.”
Chân An Lạc đau nhức, đầu càng đi càng nặng, bèn dứt khoát ngồi xuống đất: “Đi không nổi nữa rồi, tôi mệt quá.”
Trương Nhiên đã có thể hờ hững làm lơ trước thói ngang ngược của cô, từ trên cao nhìn xuống: “Vậy cô cứ nằm đó mà ngủ đi.”
Dứt lời, An Lạc thật sự như muốn nằm xuống, Trương Nhiên xoa mày, cũng ngồi xổm xuống: “Có đi không hả? Nếu cô ngủ ở đây, mai sẽ được lên báo đấy.”
An Lạc nhắm chặt hai mắt.
Trương Nhiên im lặng, dời ánh mắt bất đắc dĩ về nơi xa mấy giây, rồi xoay người đặt An Lạc lên lưng.
Chị chủ quán đẫy đà ở cửa hàng tiện lợi gần đó quen Trương Nhiên, cứ tưởng anh không có bạn gái, nào ngờ lại trông thấy một cảnh vỡ tim như thế, nhưng trong lòng cảm thấy Trương Nhiên đúng là người đàn ông ấm áp, vừa hạnh phúc mà đau lòng nhìn anh.
Trương Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua chị chủ, rồi lại nhìn chiếc vali bên cạnh: “Bà chủ à, phiền chị đưa nó vào cửa hàng giùm tôi với, sáng mai tôi đến lấy.”
Chị chủ quán nước mắt vòng quanh vẫn vui mừng gật đầu.
Trên đường từ tiểu khu lên phòng trọ, An Lạc như ngủ say sưa, trong đêm khuya vắng Trương Nhiên cất bước đi dưới tàng cây, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô.
An Lạc nằm trên lưng Trương Nhiên thấy rất thoải mái, hai tay bất giác ôm chặt lấy cổ anh, vùi đầu vào hõm vai anh. Trương Nhiên cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô, từng luồng khí phả đến sau tai anh, yếu ớt, lại ngứa ngáy.
Như có sợi lông chim nhẹ nhàng gãi sau tai, không có thị giác với thính giác can nhiễu, xúc giác càng lúc gia tăng phóng đại...
Anh khẽ nhúc nhích bả vai để điều chỉnh lại tư thế của cô, nhưng lại đổi lấy một tiếng hừ nhẹ, trong vô thức, tiếng ưm khẽ trong vô ý, không mang theo sự phòng ngừa, bên tai anh nhẹ nhàng mềm mại.
Đêm thanh vắng giữa trời đông giá rét tháng mười hai, anh lại thấy nóng.
Quay về nhà trọ, Trương Nhiên đặt An Lạc lên ghế sa lon, xoay người nhìn cô, trong mơ màng An Lạc chỉ cảm thấy mất trọng tâm, cảm giác an toàn được lấp đầy đột nhiên biến mất.
Theo bản năng cô muốn giữ lại cái ôn tồn ban nãy, nửa dựa vào ghế ôm lấy eo Trương Nhiên, mặt dán vào lồng ngực anh.
Sự mềm mại bất chợt ùa đến, cánh tay cô ôm lấy quanh người Trương Nhiên.
Cô ôm anh như thế, khiến anh nhớ lại những ngày ấu thơ, như đứa trẻ đòi được vuốt ve, là động tác tìm kiếm cảm giác an toàn.
Không khỏi nhớ đến những lời ban nãy khi cô uống say, trong thành phố này, cô đưa mắt nhìn không thấy ai thân thuộc, chỉ một thân một mình.
Cánh tay đang rũ của anh dần dần đưa lên, một tay phủ lên lưng cô, tay kia nhẹ nhàng đặt sau gáy cô.
Vẻ bất an của An Lạc dần dần biến mất, động tác cũng nới lỏng ra, Trương Nhiên buông cô, nhìn vẻ mặt thiếp ngủ an nhàn của cô, hơi ngẩn người.
***
Một đêm ngủ ngon, khi An Lạc tỉnh lại thì ánh nắng rắc đầy ban công, trên tường chồng chất bóng lá cây mảng sáng mảng tối, nhẹ theo gió lung lay, trên tường là mảng màu xanh lơ, nhạt đến độ gần như trong suốt.
An Lạc như quay lại những ngày trước, dường như lập tức có thể nghe thấy tiếng mẹ gọi mình rời giường, và cả mùi thơm hơi nước của lồng bánh bao. Là yên tâm tuyệt đối, một khoảng thời gian xa xưa dài lâu.
Nhưng An Lạc rất nhanh phản ứng lại, đây là một nơi xa lạ, phòng ngủ rất lớn, trang trí theo phong cách đơn giản hiện đại, giường vừa mềm vừa rộng, là giường đôi.
Khách sạn ư? Không giống lắm!
Chẳng lẽ xuyên không rồi? Cô bị ý nghĩ này làm cho hoảng hốt, nhưng rồi phát hiện mình vẫn mặc áo khoác đi ngủ, ngay đến quần bò cũng chưa thay.
Đợi đã, hôm qua có phải cô gặp huấn luyện viên Trương không nhỉ?... Sau đó thì sao?
Cô gãi đầu đi ra khỏi phòng, là căn nhà ba phòng hai sảnh, chỉnh trag đơn giản mà trang nhã, không giống nhà của phụ nữ, không lẽ...
”Cô mất trí nhớ à?”
Trương Nhiên nhìn An Lạc đang đứng trong phòng khách cau mày lo lắng nhìn khắp bốn phía xung quanh.
An Lạc quay đầu nhìn Trương Nhiên đi ra từ phòng bếp, chỉ mặc một chiếc áo len Angora xám lông xù, để lộ xương quai xanh, nửa thân dưới là quần đen thường ngày, dép lê màu trắng, dáng người cao to.
Còn cầm cốc nước gốm mark không biết là đựng yến mạch hay cà phê, uống một hớp, giương mắt nhìn cô.
Nhất thời An Lạc không tiếp nhận được mọi chuyện, sững sờ ngẩn người nhìn Trương Nhiên, không thốt ra được câu nào.
Trương Nhiên đi đến, “Hôm qua cô uống rượu, mà tôi không biết cô ở chỗ nào.”
Nguyên thần của An Lạc từ từ về lại, tầm nhìn thu lại, nhưng vẫn không biết nói gì, một lúc lâu chỉ có mỗi câu “cám ơn“.
Mái tóc đen của Trương Nhiên hơi ướt, ngồi lên ghế sa lon mở tivi, rồi nhìn sang An Lạc: “Trong tủ lạnh có bữa sáng, tùy cô chọn, tốt nhất là cho vào lò vi sóng hâm lại.”
An Lạc như muốn hóa đá vỡ từng mảnh, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Ý là: cô uống rượu, rồi không biết được huấn luyện viên Trương đưa về nhà như thế nào, sau đó cô ngủ một đêm ở nhà anh.
Cô còn chưa biết tên của huấn luyện viên Trương là gì đấy biết chưa? Sao lại có thể ngủ ở nhà anh ta chứ? Còn nữa, anh ta ăn mặc tùy tiện trong nhà như thế là có ý gì? Không lẽ tối qua...
An Lạc nhanh chóng sờ khắp toàn thân, may mà áo trong vẫn còn, không có khả năng xảy ra loại chuyện đó!
Trương Nhiên nhìn sang cô gái đang đứng ở kia, chốc thì nhíu mày khi lại thở ra hồi thì sờ khắp người, trong lòng thấy buồn cười, cô ấy nghĩ mình đã làm gì cô ấy à ư?
”Cô đang tập dưỡng sinh đấy à?” Trương Nhiên thu lại nụ cười, nhìn An Lạc.
An Lạc đang còn sờ đầu, nhanh chóng dừng động tác, tỉnh táo lại.
Vừa nãy anh ta gọi cô làm gì nhỉ? À đúng rồi, ăn sáng!
Cô ngồi trước bàn ăn, cầm sandwich không biết là vị gì mà cắn, vừa nhấp một hớp sữa, dừng một chút, mở miệng: “Huấn luyện viên Trương, hôm qua tôi uống say không làm chuyện gì đó chứ?”
Hễ An Lạc uống say là lại có chuyện xảy ra.
Trương Nhiên nghĩ ngợi: “Không làm gì cả.”
An Lạc thở phào một hơi.
”Chỉ vừa đi vừa hát trên đường, rồi đòi nằm ì ra đường không đi mà thôi.” Trương Nhiên uống một ngụm cà phê, bình tĩnh bổ sung.
An Lạc sặc sữa trong yết hầu, ho khan kịch liệt.
Quả thực An Lạc không dám nghĩ, sau cơn ho thì không đủ sức mà tỉnh táo lại, nhìn Trương Nhiên bình tĩnh như đá, trong lòng “trăm mối bận lòng”, do dự một hồi: “Thế... thế thì tôi đã làm phiền anh rồi!”
”Không phiền.”
An Lạc lại khẽ thở ra.
”Tôi cũng chỉ vừa kéo dắt cõng cô về mà thôi.” Trương Nhiên bình tĩnh chuyển kênh.
An Lạc:...
Kì thật đôi khi nói dối mà lại là thiện ý, thật đấy.
An Lạc bất an ăn sáng, chần chừ đi ra phòng khách, trời ạ, nói chô cô biết nên làm gì bây giờ?
”Thế, vali của tôi đâu?” An Lạc nhìn xung quanh.
”Ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu rồi.” Trương Nhiên nhìn An Lạc: “Ngủ có ngon không?”
An Lạc ngồi xuống, cách Trương Nhiên gần một mét, gật đầu: “Cũng được.” Rồi bắt đầu nói năng lung tung: “Thế, anh vừa mới gội đầu à?”
”Đi tắm.” Trương Nhiên nói.
Trí tưởng tượng phong phú của An Lạc khiến cô nghe câu trả lời mà đỏ cả mặt, cắn cắn môi dưới, nói tiếp: “Thế, anh mặc như thế không lạnh à? Mặc ít như vậy?”
Chợt Trương Nhiên đứng dậy cầm lấy chiếc điều khiển, “Cô thấy lạnh à? Thế thì tăng thêm mười độ vậy.”
”À, không có!” An Lạc thấy nóng, bản thân còn mặc áo khoác ngủ, nhiệt độ ở đây chí ít cũng là hai mươi độ, “Thế không cần chỉnh nữa, thế này vừa rồi.”
”Tôi không phải tên là "thế".” Trương Nhiên không chịu nổi chữ “thế” ở mỗi câu mở đầu của cô.
”À, huấn luyện viên Trương...” An Lạc sửa lại.
“...” Trương Nhiên không muốn nói chuyện với cô nữa.
An Lạc cũng biết quen đã lâu thế rồi mà vẫn không biết tên huấn luyện viên thì có vẻ hờ hững, nên bèn hỏi: “Thật ngại quá, tôi còn chưa biết tên anh là gì?”
Trương Nhiên: “Hôm qua tôi nói cô biết rồi.”
”Có phải lúc ấy tôi say không? Tôi không nhớ nữa.”
”Thôi quên đi.” Trương Nhiên không có diễn cảm gì.
Không phải tức giận đấy chứ? An Lạc nhìn anh, chẳng biết phải làm sao cả.
Đột nhiên im lặng.
An Lạc như thấy ngồi trên bàn chông, muốn rời khỏi đây, bèn phá vỡ im lặng: “Hôm nay tôi còn phải đi làm, đi trước đây.”
”Không muộn chứ?” Trương Nhiên hỏi.
Sắp đến mười giờ rồi, nếu là bình thường thì sẽ muộn, nhưng hôm nay cô không muốn đi làm, cũng không định đi. Chỉ là lấy cớ rời khỏi đây.
”Ừ... trừ chút tiền lương cũng không sao ấy mà.” An Lạc tiếp tục thêu dệt.
”Cô hòa thuận với cấp trên lắm à?” Trương Nhiên quay đầu nhìn cô, hỏi không cảm xúc.
An Lạc khiếp sợ, đêm qua cô uống say đã nói bao nhiêu chuyện với anh ta chứ?!
”Hả? Đâu có, tôi chỉ đến công ty nhìn xem thôi.” An Lạc giả vờ trấn định.
”Cô tìm chỗ ở trước vẫn tốt hơn.” Trương Nhiên nói.
Quả nhiên cái gì cũng biết!
”Ừm, hôm qua thật sự cám ơn anh, không ngờ tửu lượng của tôi ngày càng yếu, trước kia tôi ba ly mới say, hôm qua mới hai ly...” An Lạc nói xong cười cười.
Trương Nhiên nhìn cô mỉm cười chẳng hiểu đâu vào đâu, lại nhớ đến cái ôm ngày hôm qua, mỏng manh như thế khiến người ta thương, không có bất kì che dấu giả tạo nà.
Sắc màu trong mắt anh chợt buồn.
An Lạc đứng lên, muốn đi nhà vệ sinh, nên hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Trương Nhiên chỉ vào một căn phòng, An Lạc đi đến đẩy cửa ra, nháy mắt khiếp sợ, đủ loại trang bị ghi âm, đặt tùy tiện.
Dụng cụ này có thể nói là hàng chuyên nghiệp.
”Bên cạnh mới là nhà vệ sinh.” Trương Nhiên nhắc nhở.
An Lạc quên mất chuyện mình muốn đi nhà vệ sinh, kinh ngạc quay đầu lại: “Mấy thứ này để làm gì vậy?”
”Ghi âm.” Không nhìn ra được à?
”Anh là người dẫn chương trình online?” An Lạc không tin nổi.
Trương Nhiên cười cười: “Không phải.”
”Thế...”
”Dùng để thu nhạc.”
”Hát hả?” An Lạc càng khiếp sợ.
”Ừ.”
”Cao cấp quá đấy, anh hát Karaoke còn dùng đến mấy thứ này?!” An Lạc chỉ đơn giản cảm thấy anh có tiền.
Trương Nhiên hơi chần chừ, cô hoàn toàn không liên hệ được anh với Walker đúng không?
Anh không định giải thích tiếp, An Lạc vẫn còn đang sợ hãi thầm than, nghĩ nếu Trà Trà nhìn thấy chắc hẳn sẽ vô cùng kích động.
Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu vài giây, An Lạc nhớ mình với Trà Trà đã lật mặt, trong chốc lát tâm tình như rơi xuống.
Trước khi đi, An Lạc còn nghĩ đến chú chó nhà anh, từ sáng đến giờ cô chưa gặp lại, nhịn không được hỏi: “Cookie nhà anh đâu rồi?”
”Ở cửa hàng thú cưng.” Trương Nhiên thuận miệng đáp.
An Lạc không khỏi nhíu mày: “Anh nên đón nó về đi, nó sẽ nhớ anh lắm đấy.”
Trương Nhiên ngẩn ra: “Tôi thường xuyên phải ra ngoài, không có thời gian chăm sóc nó.”
”Cũng đâu cần chăm sóc gì đặc biệt chứ, chó khi ở nhà với đợi ngoài tiệm không có cảm giác giống nhau đâu, cũng như đứa trẻ ngồi nhà đợi hay đứng đợi ở trường vậy, sẽ có ảnh hưởng đến sự phát triển sau này.” An Lạc nghiêm túc giải thích.
Trương Nhiên nhìn cô, cười nửa thật nửa giả: “Vậy giờ đi đón nó về vậy.”
”Ừ!” An Lạc nói xong cầm điện thoại lên, “Tôi cũng đi với anh.”