Nhiếp Thừa Nham rốt cuộc cũng được như ý nguyện đưa Hàn Tiếu từ kinh thành trở về Bách Kiều thành, trong lòng vui đến không nói nên lời. Hai người xa cách đã lâu, lúc gặp lại chỉ thấy tình cảm càng sâu hơn trước.
Nhiếp Thừa Nham quả thực như những gì hắn đã nói, cái nết đánh chết không chừa, tính tình bá đạo ương ngạnh lúc hai người ở riêng với nhau rất nhanh đã lộ ra. Nhiếp Thừa Nham nghĩ, ở kinh thành có bệnh nhân giành mất Tiếu Tiếu, mà trở lại Bách Kiều thành lại càng có nhiều bệnh nhân giành Tiếu Tiếu hơn nữa. Kẻ đáng thương vừa là chủ tử kiêm người kề gối này nếu không nhân lúc đi trên đường độc chiếm sự chú ý của Hàn Tiếu, vậy hắn chính là một kẻ quá ngu ngốc rồi.
“Tiếu Tiếu, ta đói bụng, ta muốn nàng làm cơm”.
Rõ ràng đã có mỹ vị do đầu bếp tửu lâu làm, hắn vẫn muốn Hàn Tiếu vì hắn làm một vài món ăn gia đình bình thường, có thể độc chiếm bàn ăn, ai cũng không nhường.
“Tiếu Tiếu, ta khát, ta muốn nàng rót nước cho ta”.
Nước do người nào đó rót có thực sự có mùi vị khác hay sao?
“Tiếu Tiếu, đã hai năm rồi một giọt trà, một giọt rượu ta cũng chưa từng uống, nàng còn không khen ta?”.
Rõ ràng là chuyện hắn nên làm, còn có mặt mũi đòi khen.
“Khen bằng lời vẫn chưa đủ, chi bằng nàng hôn ta, ta sẽ được khích lệ hơn nhiều”.
Cái gì gọi là được voi đòi tiên, chính là cái này đây.
“Tiếu Tiếu, hôm nay nàng mới đấm bóp cho ta một lần. Đấm bóp nhiều lần nhanh làm thân thể khỏe lại, lại đây, ấn cho ta lần nữa”. Không đấm bóp cho hắn cũng nói, đấm bóp một lần cũng nói, đấm bóp vài lần nữa chắc chắn sẽ lại nói.
“Tiếu Tiếu, nàng có mệt không, nghỉ ngơi một lát, đến ngồi cạnh ta đi”.
Nhìn xem, quả nhiên là lại nói.
“Tiếu Tiếu, thời tiết hôm nay dường như không tệ. Ta không muốn dậy, nàng cũng đừng ngồi dậy, nằm với ta một lát”.
Nằm trên giường, lại nằm trên giường, thế thì liên quan gì đến thời tiết tốt? Hơn nữa, nằm trên giường sao có thể thấy thời tiết tốt được?
“Tiếu Tiếu, xe ngựa lắc lư làm ta thấy choáng váng, nàng ôm ta một cái đi”.
Hàn Tiếu biết Nhiếp Thừa Nham lâu như vậy, không hề biết hắn ngồi xe ngựa sẽ thấy choáng váng, học y lâu như vậy cũng không biết ôm một cái có thể làm cho hết choáng váng, nhưng nàng vẫn bước qua ôm. Nhiếp Thừa Nham dựa vào nằm trong lòng nàng, không thấy ngại ngùng chút nào, thậm chí trên mặt còn lộ ra một nụ cười thật đắc ý, nào có vẻ choáng váng. Hắn nắm lấy tay của Hàn Tiếu, vuốt nhẹ trên mặt mình, bỗng nhiên lại nghĩ, chà, có lẽ trên đường đi không nên ăn quá nhiều, nghỉ ngơi quá tốt, nếu không sẽ béo lên mất? Hắn không muốn lúc trở về cả người đều thêm da thêm thịt, Hàn Tiếu sẽ không đau lòng vì hắn.
Hàn Tiếu cũng đang nghĩ đến một chuyện khác, thực ra việc Trình Lượng đại phu có thể chữa được gân đứt kia, bởi đó là vết thương nhẹ, lại còn mới nên hoàn toàn có thể trị khỏi, nhưng vết thương đã lâu thì có thể có cách nào không? Tuy khả năng trị khỏi loại thương tích như của Nhiếp Thừa Nham không sao, nhưng nó cũng là một loại bệnh, không chừng vẫn còn cơ hội.
Bọn họ ở lại quán trọ thêm vài ngày, bởi vì có chuyện làm ăn cần phải trao đổi, cuối cùng Nhiếp Thừa Nham cũng không quấn chặt lấy Hàn Tiếu nữa, đi làm chuyện của mình. Hàn Tiếu nhân lúc rảnh rỗi này, bắt đầu nghiên cứu thêm mạch thuật nối gân, nàng một khi đã chìm đắm sẽ rất khó dứt ra, mà chuyện làm ăn so với nghiên cứu y thuật luôn đơn giản hơn, cho nên đợi tới lúc Nhiếp Thừa Nham nhàn rỗi quay lại, Hàn Tiếu vẫn còn đang nghiên cứu suy nghĩ.
Vì vậy không thể tránh khỏi có phần lạnh nhạt, Nhiếp Thừa Nham trải qua một ngày tốt lành thư thái, bây giờ lại đụng phải việc này, đương nhiên cảm thấy bất mãn. Nhất là khi hắn biết Hàn Tiếu vì lý thuyết chữa bệnh của Trình Lượng mà lạnh nhạt với hắn, hắn lại càng đố kị.
Đôi chân tàn tật này là thứ trong lòng hắn để ý nhất, kỳ thực nói trắng ra là hắn sợ bị Hàn Tiếu ghét bỏ, bây giờ Hàn Tiếu lại nghiên cứu cái này, trong lòng hắn lại càng lo lắng. Vì vậy sắp xếp lên đường, muốn dời sự chú ý của nàng đi.
Nhưng không ngờ mấy ngày tiếp theo thời tiết không tốt, chân Nhiếp Thừa Nham cực kỳ đau đớn, nhưng miệng hắn không hề muốn nói với Hàn Tiếu về chuyện này, thái độ của hắn lúc lạnh lúc nóng làm Hàn Tiếu mất hứng, không nhịn được nói với hắn vài câu.
Nhiếp Thừa Nham bị người trong lòng giáo huấn, vốn đã cực kì không thoải mái, hơn nữa lại đau chân không chịu được, sắc mặt lại càng đen sì, Hàn Tiếu cũng không nói gì nữa. Đúng lúc không khí trong xe ngột ngạt, ngoài trời cũng đổ mưa to. Cơn mưa này rất to, xe không thể đi nhanh, phu xe và hộ vệ cưỡi ngựa bên ngoài đều chịu khổ. Nhiếp Thừa Nham đau chân đến mức mặt mũi trắng bệch, lúc này Hàn Tiếu mới phát hiện bệnh cũ của hắn tái phát, lúc trước trời mưa hắn cũng bị đau, nhưng nếu để mắc bệnh lại càng phiền phức, hơn nữa hắn vội vàng khởi hành, thuốc cũng không chuẩn bị đủ. Vì vậy, Hàn Tiếu nhanh chóng phân phó Hoắc Khởi Dương đội mưa đi mua thuốc, bảo xa phu Hắc Tử tìm một quán trọ dừng chân.
Tìm được quán trọ rồi, Hàn Tiếu bật dù nhảy xuống xe, Hắc Tử nhanh tay lẹ chân đặt tấm ván gỗ nghiêng ở cửa xe đẩy Nhiếp Thừa Nham xuống. Hàn Tiếu đem dù che cho Nhiếp Thừa Nham, Nhiếp Thừa Nham lại nổi giận, vừa lên tiếng đã trách mắng Hàn Tiếu: “Nàng, nữ nhân ngu ngốc này, che dù lại không che hết, nàng xem người nàng đã ướt cả, nàng dám sinh bệnh thử xem…”
Hàn Tiếu đành chịu, rõ ràng người sinh bệnh là hắn, hắn lại vẫn còn có sức nhắc nhở nàng không được bệnh. Hắc Tử đẩy Nhiếp Thừa Nham vào quán trọ, nhanh chóng chạy đến chỗ chưởng quỹ thuê phòng. Hàn Tiếu xếp dù xong, tiện tay đem dù nhét vào tay Nhiếp Thừa Nham, nói: “Được rồi, vậy thì giao cho chàng che được chưa?”. Làm Nhiếp Thừa Nham nghẹn lại, ôm dù ngoan ngoãn không nói gì.
Quán trọ này không lớn, chỉ có phòng khách trên lầu, ghế của Nhiếp Thừa Nham di chuyển không tiện, nhưng tạm thời không có cách nào khác. Hàn Tiếu thấy hắn đang cực kì đau đớn, cũng có chút căng thẳng, nên sai Hắc Tử trước tiên đi đến nhà bếp tìm gừng và hành, rồi đun nước nóng, muốn trước tiên làm giảm cơn đau. Bản thân nàng và hai tiểu nhị cố gắng đưa cái ghế và Nhiếp Thừa Nham lên lầu.
Nhưng cầu thang ở quán trọ này rất hẹp, không thể đủ chỗ cho hai người đứng song song khiêng ghế, vì vậy Hàn Tiếu đành phải tránh ra, để hai tiểu nhị một trước một sau khiêng lên. Cầu thang vừa hẹp vừa dốc, tiểu nhị không có sức, khó khăn bước từng bậc, làm Nhiếp Thừa Nham ngồi trên ghế lắc lư đến không thở được.
Hàn Tiếu sốt ruột bảo tiểu nhị cẩn thận. Nhiếp Thừa Nham không chịu được, tức giận lớn tiếng mắng: “Cái quán trọ tồi tàn này, đi lên lầu một lần khó như gặp quỷ”. Mắng hai câu lại phải hít hơi nén đau. Hàn Tiếu không thấy mặt hắn, nghe giọng nói đã thấy đau lòng không chịu được, đành dỗ hắn: “Chủ tử, người tiết kiệm khí lực một chút, không lại sẽ thấy khó chịu”.
Nhưng lời này như đụng vào chỗ đau của Nhiếp Thừa Nham, hắn gắng sức quay đầu, nhìn không thấy Hàn Tiếu sau lưng tiểu nhị, chỉ đành vỗ vào cái tay vị ghế kêu lên: “Nàng ghét bỏ ta, nàng lại ghét bỏ ta, nàng qua đây, qua đây…”. Hàn Tiếu không thể qua được, chỉ có thể ở phía sau khổ sở xoa xoa cánh tay: “Người đừng nóng giận, đừng nôn nóng…”, hai tiểu nhị dùng hết sức bình sinh hơn nửa ngày cũng chỉ khiêng được ba bốn bậc, nôn nóng đến không chịu được.
Lúc này một thanh niên mày rậm mắt to lao tới, hắn đẩy Hàn Tiếu ra, bắt lấy đầu xe lăn phía sau đẩy thay tiểu nhị, chỉ dùng một tay đã chống được xe lăn. Tiểu nhị phía trên đang gắng sức kéo xe lăn nhìn thấy động tác đó của hắn thì lấy làm kinh hãi, người trẻ tuổi kia hất đầu, ra hiệu với hắn: “Ngươi nhanh đi sang một bên, đừng cản trở”. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, dọa tiểu nhị kia sợ tới mức không dám tiến tới, khẽ buông tay, nép người vào lan can cầu thang xoay người đi khỏi.
Hàn Tiếu còn chưa kịp phản ứng, người trẻ tuổi kia đã một mạch đem cả ghế cả người Nhiếp Thừa Nham lên lầu. Hàn Tiếu vội đuổi theo, nói cảm ơn. Nhiếp Thừa Nham trong lòng lại cảm thấy không thoải mái, hắn không chỉ giống một phế nhân, mà tay so với hán tử trẻ tuổi này lại càng không bằng. Hắn khẽ đưa mắt nhìn Hàn Tiếu, bây giờ cũng không dám nổi giận với nàng, chỉ đành xụ mặt không nói lời nào.
Người trẻ tuổi kia không để ý chút nào tới vẻ mặt đen sì của Nhiếp Thừa Nham, cũng không chú ý chút nào tới Hàn Tiếu, chỉ vội vàng gật đầu một cái, lại bắt lấy tiểu nhị đi theo nói: “Ngươi đừng theo ta nói lời vô dụng nữa, mau đi giúp ta thỉnh một đại phu thật giỏi đến đây”.
Nghe thấy thỉnh đại phu, hàn bút giật mình, Nhiếp Thừa Nham nắm lấy tay nàng lôi kéo sự chú ý, Hàn Tiếu vội vàng đem hắn đẩy vào phòng. Tiểu nhị bị hán tử trẻ tuổi bắt lấy vẻ mặt cầu xin xin tha: “Vị gia này, đại phu đều đã được thỉnh đi nơi khác chữa bệnh cả rồi, mưa lớn như vậy lại không tiện chạy xa thỉnh về, không thỉnh được đâu. Đại phu vừa rồi tuy không được cao tay nhưng bệnh thương hàn nhẹ vẫn có thể trị, trước hết ngài xem thử đơn thuốc của hắn, tiểu nhân đi lấy thuốc, ngày mai trời vừa sáng, tiểu nhân sẽ lập tức tìm cho ngài một đại phu thật tốt”.
Hàn Tiếu nghe thấy lời này của tiểu nhị, vội vàng đi từ trong phòng ra nói với người trẻ tuổi kia: “Đa tạ công tử đã tương trợ, tiểu nữ có biết y thuật, chẳng là chủ tử nhà ta có bệnh nặng, cần lập tức chữa trước. Nếu công tử tin ta, nửa canh giờ nữa ta sẽ chẩn bệnh cho bệnh nhân của công tử”.
Người trẻ tuổi kia nghe thấy vậy quan sát Hàn Tiếu một lượt từ trên xuống dưới, như đang suy nghĩ có nên tin nàng hay không, cuối cùng gật đầu một cái: “Vậy làm phiền cô nương, người bị bệnh là vợ ta, chúng ta ở Thiên tự phòng số một”. Lúc này Hắc tử và tiểu nhị ôm một đống lớn những thứ mà Hàn Tiếu cần chạy tới, Hàn Tiếu vội vội vàng vàng gật đầu với người trẻ tuổi kia một cái, đi vào phòng.
Nhiếp Thừa Nham ở trong phòng cực kì không vui: “Tiếu Tiếu, ta thấy khó chịu, nàng nhìn nam nhân khác nhiều hơn ta”.
Hàn Tiếu lấy bình phong che trước giường, để Hắc Tử và tiểu nhị cho gừng và hành vào chậu nước nóng ở trong phòng, tự mình cởi y phục của Nhiếp Thừa Nham xoa bóp, nghe lời này của hắn liền nổi nóng: “Chàng nói bậy cái gì thế, không nghe người ta nói sao, là vợ hắn mắc bệnh”.
“Có vợ rồi cũng phải đề phòng”. Nhiếp Thừa Nham ôm lấy Hàn Tiếu: “Ta mặc kệ, cho dù thế nào nàng cũng phải yêu ta nhất, quan tâm ta nhất, bệnh nhân khác xếp sau, thân nhân bệnh nhân xếp sau sau nữa, tốt nhất là không cần xếp”.
Hắn đang làm nũng, giọng nói so với người vừa nãy nổi cơn tam bành bên ngoài giống như của hai người khác nhau, bỗng nghe thấy bên ngoài bình phòng “coong” một tiếng, giống như tiếng bình nước rơi xuống đất, sau đó là tiếng tiểu nhị hoảng hốt xin lỗi: “Xin thứ lỗi, sẩy tay, sẩy tay”.
Hàn Tiếu phì cười, dùng khẩu hình nói: “Chàng dọa người khác rồi kìa”. Vẻ mặt Nhiếp Thừa Nham cứng nhắc, đang định mở miệng mắng tên ngoài kia sát phong cảnh, Hàn Tiếu đã cúi đầu khẽ hôn lên môi hắn một cái, hắn ngẩn người, vẻ mặt như phát tài, nhanh chóng kéo Hàn Tiếu lại, hôn thật sâu.
Bên ngoài Hắc Tử nói đã chuẩn bị xong mọi thứ, kéo tiểu nhị ra ngoài. Hàn Tiếu tránh khỏi Nhiếp Thừa Nham, nói: “Nhanh lên, đi ngâm nước đi, sau đó ta châm cho chàng”.
“Không cần, hôn ta một lát, nàng còn tốt hơn thuốc kia”.
Hàn Tiếu không chịu vỗ hắn một cái, rồi tránh người, đẩy bình phong ra, Nhiếp Thừa Nham đẩy xe đến cạnh bồn nước lớn, Nhiếp Thừa Nham chật vật ngâm trong bồn, lấy một tay sờ lát gừng, trong lòng thở dài, việc này thực hại thân.
Hàn Tiếu lấy tay ấn huyệt cho hắn, cúi đầu hôn lên mi tâm hắn một cái: “Đừng xụ mặt, sẽ hết đau nhanh thôi, đừng để ta lo lắng”.
Nhiếp Thừa Nham giương mặt lên, bĩu môi, Hàn Tiếu bị tính tình tiểu hài tử của hắn chọc cười, Hàn Tiếu thỏa mãn tâm nguyện của hắn, hôn lên. Nhiếp Thừa Nham hài lòng, thầm nghĩ: “Cường tráng hơn ta thì sao, đi đứng tốt thì sao, cho dù thế nào Hàn Tiếu cũng là của ta, ai cũng không thể cướp”.