Hàn Tiếu rất hiếm khi ốm. Hồi đó cõng Hàn Nhạc trèo đèo lội suối cầu y, bữa no bữa đói, trên đường lúc nắng như thiêu, khi lạnh như cắt, hai chân dầm nước, nàng vẫn không ngã bệnh. Những năm qua ở bên Nhiếp Thừa Nham, dù nàng có phải vất vả chăm sóc hắn, lại thức khuya lo học y, nàng cũng vẫn khỏe mạnh như thường. Lần này lâm bệnh, có vẻ như để bù cho nhiều năm trước.
Qua nửa đêm nàng sốt cao, mặt đỏ phừng phừng, người nóng bỏng tay mơ mơ màng màng không tỉnh. Nhiếp Thừa Nham thường ngày quen nhìn Hàn Tiếu khỏe mạnh hoạt bát, giờ thấy nàng bị bệnh nặng như vậy không khỏi cảm thấy lo lắng. Hắn đưa nàng về phòng mình rồi sai người hầu đi sắc thuốc. Nàng mãi vẫn không chịu tỉnh, một muỗng thuốc nhỏ vừa trôi qua cổ họng đã bị sặc dữ dội. Nhiếp Thừa Nham đau lòng, bèn chậm rãi dùng miệng mớm từng ngụm cho nàng. Kết quả một bát thuốc vừa uống xong lại bị nôn ra hết. Hắn không hề tức giận, sai người tiếp tục đi sắc thuốc. Giằng co đến ba bát thuốc mới tạm xong. Mớm thuốc như vậy, Nhiếp Thừa Nham cảm thấy mình còn uống nhiều hơn cả nàng.
Uống thuốc xong thì trời cũng vừa sáng, Hàn Tiếu vẫn chưa tỉnh, Nhiếp Thừa Nham để nàng nghỉ ngơi thêm chút nữa. Hắn thấy nàng chưa hạ sốt liền cởi y phục của nàng để châm cứu. Hắn dùng xe lăn không tiện đành leo lên giường, ngồi bên người nàng. Châm hạ xuống làm nàng đang mơ mơ màng màng liền cử động, định trở mình, Nhiếp Thừa Nham đành phải đè mạnh nàng xuống. Hàn Tiếu bắt đầu khóc, tuy mắt vẫn nhắm nhưng nước mắt chảy lã chã không ngừng. Nhiếp Thừa Nham tay đang châm cứu, đành nghiêng người, đem trán ghì xuống trán nàng, nhẹ giọng dỗ dành. Nàng vẫn khóc không ngừng nghỉ, hắn liên tục hôn vào má nàng dỗ cho nàng ngoan, dịu đi một chút.
Châm cứu xong, Hàn Tiếu mệt quá thiếp đi, Nhiếp Thừa Nham cả đêm vất vả mồ hôi đầy người. Hắn thu dọn xong kim châm, định xuống giường đi lấy khăn nóng lau mặt cho nàng. Hắn đưa tay với lấy xe lăn, chống cả người lên đó. Nào ngờ xe bị trượt một cái, Nhiếp Thừa Nham không bám được, bộp một tiếng, ngã mạnh xuống sàn.
Hắn đau đớn hít mạnh một hơi, nhìn Hàn Tiếu mặt đầy nước mắt đang rúc người trong chăn, dáng vẻ đáng thương nhắm nghiền hai mắt. Nhiếp Thừa Nham khẽ cắn răng, quả nhiên nàng sinh ra để khắc hắn. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hoắc Khởi Dương khẽ giọng gọi: “Chủ tử?”.
“Không sao!”, Nhiếp Thừa Nham không muốn cho người khác thấy dáng vẻ chật vật của mình. Ngoài cửa đã yên lặng, hắn quay đầu tìm xe lăn, cú ngã ban nãy đã đẩy xe ra khá xa, hắn chống người bò mấy bước, cuối cùng gắng gượng tự mình ngồi lên. Hắn đẩy xe lăn tới góc phòng, ở đó có bình nước nóng đang đặt trên một bếp lò nhỏ, hắn dấp nước, vắt chiếc khăn rồi quay xe, nhưng lại bị đập vào cái tủ thấp bên cạnh, đồ đạc trên tủ đều rơi loảng xoảng xuống đất.
Bên ngoài Hoắc Khởi Dương lại gõ cửa: “Chủ tử?”
“Không sao!”. Lần này Nhiếp Thừa Nham không kiềm chế được, hét to: “Mặc kệ ta!”. Ngoài cửa lại trở nên yên tĩnh, Nhiếp Thừa Nham nổi giận đùng đùng đẩy xe lăn đến bên giường, nhoài người ra, vừa lau mặt cho Hàn Tiếu vừa dữ tợn nói: “Đợi nàng khỏi bệnh, xem ta sẽ xử lí nàng thế nào”. Miệng thì nói lời hung dữ nhưng tay vẫn nhẹ nhàng sợ quấy nhiễu nàng.
Hàn Tiếu không có phản ứng gì, mi tâm nàng vẫn nhíu chặt, khuôn mặt tiều tụy. Nhiếp Thừa Nham vuốt ve trán nàng, thở dài một hơi, không nhịn được hôn nhẹ lên khuôn mặt ấy, dịu dàng nói: “Nàng mau khỏe lại đi”.
Bên ngoài cửa Hoắc Khởi Dương cũng đang thở dài, vị chủ tử này di chuyển không tiện mà còn muốn tự mình chăm sóc Hàn cô nương. Hắn nghe thấy tiếng “binh binh bốp bốp” trong phòng biết ngay là lắm chuyện phiền toái, nhưng mấy người bọn hắn đều là đại nam nhân, muốn đến gần Hàn cô nương thì chắc chủ tử trăm ngàn lần không muốn, vẫn là nên đi tìm cứu binh thì hơn.
Hoắc Khởi Dương đi tìm Long Tam, Long Tam lề mề đến nửa ngày mới mở cửa, trông thấy Hoắc Khởi Dương liền nói ngay: “May quá ngươi tới rồi, giúp ta mời Hàn cô nương tới một chuyến, Phượng nhi không được khỏe”.
Hoắc Khởi Dương ngớ ra, xem ra cứu binh này không dùng được rồi. Hắn kể chuyện Hàn Tiếu bị bệnh, Nhiếp Thừa Nham cố chấp, Long Tam chỉ phán một câu: “Đừng để ý tới hắn, đáng đời”, rõ ràng không có chút thông cảm nào.
Hoắc Khởi Dương cũng đành bó tay, ỉu xìu quay về. Long Tam đóng cửa quay vào phòng, Phượng Ninh đêm qua nôn hai trận, giờ cũng nằm yếu ớt trên giường. Long Tam lại bón cho nàng ít nước ấm, kể chuyện hồi nãy cho nàng nghe. Phượng Ninh nhăn mũi: “Y thuật của Nhiếp thành chủ có ổn không? Đừng để hắn làm Tiếu Tiếu bệnh thêm”.
Long Tam bị nàng chọc cười, ôm nàng vào lòng: “Nàng không cần lo lắng, người ta y thuật giỏi lắm đó”.
Phượng Ninh vẫn rất lo lắng, nói: “Long Tam, ta nghỉ ngơi một chút là được rồi, chàng đừng nhờ Nhiếp thành chủ chữa bệnh cho ta, nhỡ đâu hắn bụng dạ hẹp hòi nhân cơ hội này chỉnh ta thì sao.”
“Nàng không cần lo, đúng là hắn bụng dạ hẹp hòi, nhưng bệnh của nàng đâu có nghiêm trọng, có cần cứu mạng đâu, xin hắn chưa chắc hắn đã chữa cho nàng”.
“Vậy thì tốt rồi”. Phượng Ninh hài lòng, ôm Long Tam nhắm hai mắt lại: “Ta không sao, ngủ thêm tí nữa là khỏe, chàng bảo bọn họ nấu cho ta nồi cháo thịt, phải ninh nhuyễn, tỉnh dậy ta sẽ ăn”.
“Vẫn còn nhớ tới ăn?”, Long Tam thật bội phục nàng.
Phượng Ninh không mở mắt: “Đau dạ dày cần ăn thường xuyên mà, đói lại càng đau. Ta không ăn cái khác, cho chút cháo là được”.
“Nương tử à”. Long Tam thở dài: “Tiếu Tiếu người ta bệnh mệt, còn nàng là bệnh ăn, nàng xấu hổ hay là không đây?”.
“Không xấu hổ”. Phượng Ninh hùng hồn nói: “Đừng nói nữa, không được làm phiền ta, ta nghỉ một lát, tĩnh dưỡng tinh thần rồi còn phải giúp Tiếu Tiếu đánh kẻ xấu”.
Kẻ xấu? Long Tam cười khổ, những việc mất mặt bọn họ không dám làm, thì Phượng Ninh thật sự lại chẳng ngán. Hắn cúi đầu nhìn, thấy nàng đã nhắm mắt chuẩn bị ngủ, liền chỉnh lại tư thế để nàng nằm thoải mái trong lòng mình. Đợi sau khi giải quyết xong chuyện phiền phức của Nhiếp Thừa Nham là tới lúc giải quyết việc của chính mình.
Phượng Ninh nói là làm, ngủ một mạch tới chiều, lúc tỉnh dậy húp bát cháo xong tinh thần liền tốt hẳn. Nàng lắc lắc tay Long Tam đòi đến chỗ Nhiếp Thừa Nham để thăm Hàn Tiếu. Hàn Tiếu vẫn chưa khỏi sốt hẳn, lúc mơ lúc tỉnh, đầu óc choáng váng nặng nề, khóc lóc rầm rĩ không chịu uống thuốc, so với Hàn Tiếu ngoan ngoãn nghe lời khi xưa cứ như đã đổi thành người khác.
Nhiếp Thừa Nham ngồi bên giường cầm bát thuốc dùng mọi cách dỗ dành, Hàn Tiếu lại la hét than đau đầu, kêu thuốc đắng, nước mắt giàn giụa không chịu uống. Mấy người hầu cầm khay đứng bên, im lặng không dám can thiệp. Phượng Ninh thấy Hàn Tiếu bệnh nặng như vậy vốn định qua giúp, ai ngờ Hàn Tiếu kích động đẩy bát thuốc Nhiếp Thừa Nham đang đưa tới, Nhiếp Thừa Nham không giữ được, bị cả bát thuốc hắt lên người.
Mặt hắn vô cùng khó coi, trừng mắt nhìn chỗ thuốc giây trên người, mấy người hầu vội cúi đầu giả bộ không nhìn thấy. Phượng Ninh thấy hắn đầu tóc rối bù, người thì nhếch nhác đâu còn cái vẻ chải chuốt hào nhoáng như xưa, thế mà vẫn kiên nhẫn tiếp tục bón lại bát thuốc khác. Phượng Ninh không khách khí cười ha ha, cười xong không đợi Nhiếp Thừa Nham đuổi mà kéo Long Tam nghênh ngang đi về.
Nhiếp Thừa Nham đen mặt, tiếc là Hàn Tiếu đâu để mắt tới, nàng khóc tới mức thở không ra hơi. Nhiếp Thừa Nham đành tạm quên đi chuyện uống thuốc, ấn huyệt vị cho nàng thuận khí tĩnh tâm, day qua day lại mãi nàng mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Lúc bấy giờ hắn mới dỗ dành nàng uống được ít thuốc.
Đám hạ nhân hầu hạ xong đều lui hết ra ngoài, Nhiếp Thừa Nham thay bộ quần áo sạch, đắp cho Hàn Tiếu hai cái chăn dày để xuất mồ hôi. Hàn Tiếu an ổn ngủ được một lúc bỗng nhiên lại khóc thút thít, Nhiếp Thừa Nhan ngồi dựa trên giường, ôm nàng vào lòng dỗ dành.
“Cha…”, Hàn Tiếu như trút ra đau thương trong lòng, Nhiếp Thừa Nham chỉ mơ hồ nghe thấy thanh âm nàng khàn khàn, thì thào đầy ủy khuất.
“Cha nàng đã mất, nhưng nàng còn ta đây”. Nhiếp Thừa Nham chẳng còn muốn giả vờ làm cha nàng nữa, hắn rõ ràng cũng là người vô cùng thân thiết với nàng mà.
Hàn Tiếu kêu: “Cha…”, Nhiếp Thừa Nham nằm xuống, ôm chặt lấy nàng, áp sát tai nghe nàng nói. Hàn Tiếu lại gọi: “Mẹ…”, Nhiếp Thừa Nham nổi cáu, tức giận nói: “Bọn họ đều không còn, nàng chỉ còn mình ta”.
“Ta đau lòng lắm…”. Giọng nói đứt đoạn của nàng làm hắn cũng cảm thấy khổ sở theo. Hắn đặt đầu nàng dựa vào bờ vai mình: “Ngoan, trong lòng ta không có Vân nhi, ta cam đoan. Tiếu Tiếu, hai chúng ta thật giống nhau, không có Vân nhi nào hết, chỉ có hai chúng ta. Đừng buồn nữa, nàng đã có ta đây”.
Hàn Tiếu khóc hu hu, nói: “Cha, con bị ốm rồi… Con khó chịu….” Nhiếp Thừa Nham hít thở sâu mấy cái, cố giữ bình tĩnh, nàng rốt cuộc khó chịu ở đâu? Nếu nàng là người bệnh chỉ vô cớ gây sự thì hắn cứ mặc kệ là được, nhưng Hàn Tiếu ngủ không yên, mê sảng nói năng lộn xộn không rõ ràng, chỉ mơ hồ nghe thấy mấy tiếng như “Nhạc Nhạc”. Nhiếp Thừa Nham cuối cùng cũng không nhịn được lay nàng: “Không có cha, không có mẹ, không có Nhạc Nhạc, Vân Nhi nào hết, nàng chỉ có ta, biết không?”
Chân mày Hàn Tiếu nhíu lại, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ lại bị lắc một hồi, nàng theo bản năng xoay người, co quắp lại, miệng lẩm bẩm: “Đáng ghét!”. Hai chữ này nghe rõ mồn một, Nhiếp Thừa Nham sửng sốt một hồi, suýt chút nữa thì không nhịn được mà đánh vào mông nàng. Hắn nghiêm mặt gườm gườm, trong khi đó nàng đã dần dần chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên.
Nhiếp Thừa Nham lại ôm nàng vào lòng, nghiến răng nghiến lợi: “Chờ nàng khỏi bệnh xem ta trừng trị nàng thế nào!”.
Nhưng Nhiếp Thừa Nham nói được mà không làm được. Hai ngày sau, Hàn Tiếu hạ sốt, thần trí tỉnh táo, tinh thần trở lại nên đã chịu uống thuốc, ăn cơm, ngủ cũng ngoan ngoãn hơn, thêm vài ngày là khỏi hẳn. Nhiếp Thừa Nham đã quên sạch mấy câu dọa dẫm của mình, nhìn thấy nàng ngày càng khỏe lại tất nhiên là vui mừng không hết, nào đâu nhớ đến chuyện trừng trị hay không trừng trị. Nhưng Hàn Tiếu sau khi khỏi bệnh lại chẳng còn sinh khí như lúc trước, không chịu thân thiết với Nhiếp Thừa Nham. Khi hắn ôm nàng, cơ thể nàng liền cứng ngắc, hắn hôn nàng, nàng lại nhắm nghiền hai mắt, ban đêm ôm nàng ngủ nàng cũng sẽ len lén dịch ra. Tới lúc xuống giường đi lại được nàng liền tìm Phượng Ninh bàn chuyện chuyển đến ở cùng phòng, kết quả đương nhiên là nhận được sự phản đối kịch liệt của Long Tam.
Nhiếp Thừa Nham nghe tin ấy liền tự mình đẩy xe đi tìm người, bắt Hàn Tiếu về phòng, khóa cửa trừng mắt, cuối cùng nhớ ra kế hoạch trừng trị nàng của mình còn chưa thực hiện. Hàn Tiếu cúi đầu vân vê vạt áo không nói gì, sau lần bị bệnh này nàng gầy đi rất nhiều, gió thổi cũng bay, trông thật đáng thương.
“Nàng nói đi, rốt cuộc là nàng làm sao?”, Nhiếp Thừa Nham đợi hồi lâu cũng không thấy nàng mở miệng, đành lên giọng chất vấn.
Hàn Tiếu bình tĩnh, dứt khoát không nói gì.
“Không phải ta đã giải thích với nàng, Vân nhi không hề ảnh hưởng gì đến chúng ta rồi sao. Chuyện này ta cần thêm một chút thời gian để giải quyết, sau đó ta sẽ không gặp Vân nhi nữa, chúng ta sẽ lại như trước kia.”
“Sao có thể không gặp nàng ấy? Vậy người chàng vừa gặp là ai?”, Hàn Tiếu cuối cùng hét lên: “Ta không phải là kẻ ngốc, cũng không phải là người không hiểu chuyện, chàng muốn giải quyết thì lập tức có thể giải quyết được rồi. Ta không vui, ta trốn tránh không được sao?”. Hàn Tiếu sao có thể thoải mái, hắn năm lần bảy lượt gặp gỡ người tình cũ, chẳng lẽ nàng còn phải giả vờ như không có chuyện gì?
“Không cho nàng trốn tránh ta”. Nhiếp Thừa Nham nãy giờ kìm nén cơn giận, hiện tại cảm thấy không nhịn được nữa, đập vào thành ghế phát tiết.
Hàn Tiếu nghiến răng không nói, hắn nói gì nàng cũng phải nghe theo chắc?
“Nàng nghe thấy chưa? Nói đi!”. Nàng không nói gì làm hắn càng tức giận. Hàn Tiếu lấy tay chùi mạnh lên đôi mắt đang bị nhòe đi. Nhiếp Thừa Nham mím chặt môi, nhìn nàng khóc, hắn phát tiết không nổi, trong lòng thấy luống cuống, đành cứng giọng quát: “Không được khóc!”. Hàn Tiếu không nói gì, nhưng nước mắt cứ thành dòng lã chã rơi, Nhiếp Thừa Nham khẽ cắn răng, nàng cố ý chọc tức hắn phải không? Hắn bị mắc kẹt hết lần này đến lần khác, chẳng còn cách nào với nàng.
“Nàng qua đây!”. Mệnh lệnh này của Nhiếp Thừa Nham làm Hàn Tiếu dứt khoát quay lưng không buồn nhìn lại. Đang định thi gan với hắn, bỗng bên hông bị thít chặt, cúi đầu nhìn hóa ra là roi của Nhiếp Thừa Nham. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một lực phía sau kéo bay vọt lên. Hàn Tiếu sợ hãi hét to, rơi vào trong lòng Nhiếp Thừa Nham.
“Ức hiếp ta què chân đúng không?”. Hắn cắn vào má nàng.
“Ức hiếp ta không biết võ đúng không?”. Nàng dùng tay lau sạch mặt, trừng mắt nhìn hắn.
“Đúng, là ta ức hiếp nàng không biết võ công. Vốn đã hay làm người ta lo lắng, lại có chút bản lĩnh cứ nhấp nhổm đòi bay, may mà không biết võ”. Hắn híp mắt, thấy nàng lau đi dấu vết hắn để lại trên má, cảm thấy rất bất mãn, liền ôm chặt rồi cắn vào cổ nàng.
Nàng giãy giụa vùng vẫy nhưng làm sao chống lại được sức hắn, bị ghìm chặt, cổ bị cắn đau, sợ đến mức kêu ầm lên. Nhiếp Thừa Nham bắt nạt nàng đủ rồi thì nới lỏng một chút, nhìn thấy trên lông mi nàng đọng mấy giọt nước mắt trông vô cùng đáng thương, mềm lòng thở dài hôn lên đó, nhẹ giọng nói: “Đừng giận ta nữa, lời ta nói lẽ nào nàng không tin? Nàng ấy không phải là Vân nhi”.
“Thế nàng ta là ma sao?”. Hàn Tiếu ngoẹo đầu, người sống sờ sờ xuất hiện ngay trước mặt, nàng cũng tận mắt nhìn thấy hắn còn dám nói là không phải.
“Không phải ma, là người, nhưng không phải Vân nhi”. Hắn thở dài, vuốt ve khuôn mặt Hàn Tiếu: “Vân nhi đã không còn, thực sự không còn nữa rồi”.
Hàn Tiếu nhìn vào đôi mắt hắn, kinh hoàng: “Ý chàng là nàng ta đã thay đổi? Hay là chết thật rồi?”.
“Tiếu Tiếu, tuy y thuật của ta không bằng nàng nhưng ta không thể không biết phân biệt người sống hay đã chết. Hơn nữa năm đó, khi Vân nhi ở Bách Kiều thành chữa bệnh, ta thường bắt mạch cho nàng ấy. Bây giờ mạch tượng không hoàn toàn giống nhau, cho dù tướng mạo, giọng nói đều giống, nhưng thể chất thì khác. Nàng ấy không phải Vân nhi, Tiếu Tiếu, ta không thể nhận lầm.”
Hàn Tiếu ngồi thẳng dậy: “Nàng ấy là giả mạo? Nàng ấy muốn lừa chàng sao?”
“Hôm nay rốt cuộc ta đã tra ra chân tướng, Vân nhi có một chị em sinh đôi, nhà nàng chịu sự điều khiển của Trì Nghiên Hưng. Lão đầu nhà ta đến đây liền mất tung tích, nhưng Trì Nghiên Hưng nhất định đang ở trong thành ngồi đợi ta cắn câu. Việc Vân nhi đã chết lại hồi sinh đúng là một màn kịch hay. Chỉ có điều hắn có bẫy của hắn, ta có suy tính của ta. Bây giờ ta sẽ ngồi đợi chúng lộ ra bộ mặt thật. Nàng đừng giận dỗi ta nữa, được không?”. Những lời này của hắn làm nàng cảm thấy áy náy, nhưng nghĩ lại không phục: “Tại chàng không nói rõ ràng với ta!”.
“Lúc ốm nàng cáu kỉnh, khỏi ốm rồi lại làm loạn lên, nàng bảo ta làm sao có thể nói rõ ràng cho nàng?”
Hàn Tiếu bĩu môi: “Vậy như lần này chẳng phải đã nói rõ hết rồi sao? Chỉ có không muốn nói, chứ làm gì có kiểu nói không rõ ràng”.
Nhiếp Thừa Nham véo má nàng: “Nàng đúng là ngày càng miệng lưỡi càng sắc bén. Nàng tự nói đi, không nghe lời chủ tử là tội gì?”
“Đuổi ra khỏi phủ!”. Hàn Tiếu ốm một trận xong, lá gan cũng to lên không ít: “Phượng Phượng đã nói nếu như ta muốn rời khỏi nhà, nàng ấy nhất định thu nhận ta”. Nàng nói xong liền né ra xa, đoán chừng Nhiếp Thừa Nham sắp mắng người.
Nhưng Nhiếp Thừa Nham không quát tháo, hắn chỉ nheo mắt nhìn Hàn Tiếu chằm chằm, nhìn lâu thật lâu làm Hàn Tiêu sợ sởn gai ốc. Nàng chờ đến nửa ngày mới quyết định chuyển chủ đề: “Chủ tử, chàng còn tra ra được gì nói cho ta, ta muốn chuẩn bị tâm lí”.
Nhiếp Thừa Nham nhìn chòng chọc rồi nói: “Ta mệt rồi, nàng đỡ ta lên giường nghỉ”.
Hàn Tiếu thận trọng quan sát, thấy hắn không có vẻ gì là không vui liền tới giúp hắn đến bên giường, lấy vai nâng hắn ngồi qua giường, cởi giày, rồi đặt hai chân hắn lên.
Nhiếp Thừa Nham nhìn chằm chằm động tác của nàng, Hàn Tiếu không biết sao, cảm thấy ánh mắt của hắn nóng rực, nàng cúi đầu không dám nhìn, chỉ nhỏ giọng nói: “Được rồi, chàng nghỉ ngơi thật tốt đi!”.
“Không cởi áo thì ngủ thế nào?”, giọng điệu hắn mang theo ý chọc ghẹo, làm tai Hàn Tiếu nóng lên. Nàng đưa tay định cởi nút thắt áo thì lại thấy ánh mắt hắn, mặt nàng nóng bừng, lắp bắp: “Chủ tử, ta sai rồi!”.
Nhiếp Thừa Nham không nói, cười mà như không cười, nhìn nàng, Hàn Tiếu mặt đỏ gay, quay đầu chạy về phía cửa: “Ta đi nói với Phượng Phượng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ nhà đi”. Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị roi quấn tới, Hàn Tiếu chỉ vừa thấy hoa mắt, cả người đã ngã xuống giường. Nhiếp Thừa Nham đè lên người nàng, đôi con ngươi đen long lanh, ánh mắt rát bỏng làm Hàn Tiếu cảm thấy hô hấp khó khăn.
“Ta sai rồi, chủ tử, ta sẽ không cáu kỉnh, không làm loạn, chàng nói gì ta cũng sẽ tin, có gì không hiểu rõ nhất định từ từ hỏi chàng, ta không dám bệnh nữa, cũng sẽ không bỏ nhà đi nữa…”. Nàng nói năng lộn xộn, cuối cùng Nhiếp Thừa Nham cúi xuống dùng đôi môi chặn lời nói của nàng lại.
Hàn Tiếu bị hôn đến đầu óc mụ mị, nghe thấy Nhiếp Thừa Nham lẩm bẩm: “Tùy nàng cáu kỉnh, tùy nàng làm loạn, giở tính trẻ con với tướng công, ta đều cho phép”. Hàn Tiếu trong lòng vừa ngọt ngào vừa hoang mang, rất muốn phản bác lại cái tên tính tình xấu xa này, đến lúc nàng làm loạn thật hắn cho phép mới lạ. Nhưng nàng không nói được lời nào vì tay của Nhiếp Thừa Nham đã thăm dò trong xiêm y của nàng, hắn liếm vành tai nàng, nói nhẹ nhàng như thổi bên tai: “Bỏ nhà đi? Nàng cứ thử xem?”.
Nàng nào dám thử? Hắn cắn vành tai nàng, nàng rụt cổ lại, cũng không dám kêu, chỉ cảm thấy người mình nóng ran, chắc là lại bị bệnh rồi, nhưng lần này hắn tuyệt đối không thể trách nàng.
Nhiếp Thừa Nham đẩy vạt áo nàng ra, in một dấu hồng hồng trên xương quai xanh nàng: “Nàng là của ta, Tiếu Tiếu, không cho nàng đi đâu hết”.