Sau khi bọn Hàn Tiếu vào được Thanh Sơn Cốc, Hạ binh liền tăng cường cảnh giới trên các con đường ra vào cốc. Binh sĩ Mục gia nghe nói người tới Thanh Sơn cốc lần này là vị phúc tinh tiếng tăm lừng lẫy với đôi tay vàng ở Bách Kiều thành thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, quân kỳ của Mục gia được treo khắp các ngõ ngách trong cốc, quân số tăng lên, thỉnh thoảng lại hướng về hàng ngũ của Hạ quân mà hò hét thị uy, sĩ khí cao ngút trời. Cảnh tượng đó làm cho đám Hạ binh đang bao vây ngoài cốc cực kì tức giận, nhưng chúng cũng không có cách nào tấn công vào Thanh Sơn cốc, đối phương lại chỉ khiêu khích chứ không ra mặt, nên đành đứng phía ngoài phòng thủ.
Bên này Hàn Tiếu cùng Lỗ Trực chữa trị cho Mục lão tướng quân cũng vất vả như đánh trận. Loại chung trùng mà Mục lão tướng quân trúng phải lần này rất giống loại trùng độc năm xưa Mục Viễn từng trúng, xem ra dùng chung trùng là thủ đoạn quen thuộc của Hạ quốc. Đây vốn là loại một trùng nhỏ sinh trưởng sâu trong sa mạc, hễ gặp máu thịt là sẽ lập tức chui vào cơ thể của nạn nhân, người Hạ quốc bắt chúng về nuôi dùng làm vũ khí, thủ đoạn thật tàn ác. Phải nói rằng loại chung trùng này cực khó nuôi cho nên số người có thể nuôi dưỡng chúng rất ít, chỉ sợ là vài năm nay Hạ quốc đã cải tiến được phương pháp nên có thể tăng cường việc sử dụng trùng độc trên chiến trường.
Hàn Tiếu nhìn thương thế của Mục lão tướng quân, nghiêm trọng nhất là vết đao chém trước ngực, nhưng phiền toái lại ở mũi tên trúng vào đùi. Độc Lục sương được tẩm vào mũi tên, lại dẫn thêm chung trùng làm gốc, nếu kéo dài mấy tháng như Mục Viễn lần trước chỉ sợ cái chân này khó mà giữ được. May mà vết thương này của Mục lão tướng quân được Lỗ Trực đại phu có y thuật cao siêu chữa trị, may mắn hơn nữa là Hàn Tiếu chạy từ Yên Hồn quan đến đây cũng vừa kịp lúc.
Lúc Hàn Tiếu đang xem xét miệng vết thương thì lão gia tử tỉnh lại. Ông nhìn nàng một hồi lâu, thấy nàng đang bắt mạch cho mình liền biết nàng là đại phu, có thể làm Lỗ Trực cho phép chẩn bệnh cho mình thì hiểu ngay nàng không phải hạng người tầm thường, nên dù bộ dạng Hàn Tiếu chỉ là một tiểu cô nương, Mục lão tướng quân vẫn rất hợp tác. Chỉ đến khi Hàn Tiếu xem xét chân của ông, Mục lão tướng quân mới nói một câu: “Đừng phế bỏ chân ta”.
Hàn Tiếu liếc nhìn Lỗ Trực, Lỗ Trực nhìn lại nàng, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ. Ngay từ lúc bắt đầu xử lí vết thương, hắn đã nói với ông khả năng phải cắt bỏ chân, phản ứng của Mục lão gia tử cực kì dữ dội, nói dù cho có chết cũng không thể để mất tay chân. Hàn Tiếu đã từng chứng kiến chuyện cánh tay của Mục Viễn nên đã chuẩn bị sẵn tâm lí cho lần này, vì thế nàng gật gật đầu với Mục lão tướng quân: “Tạm thời vẫn chưa cần cắt bỏ chân đâu”.
Mục Dũng trừng mắt: “Vĩnh viễn cũng không cần”, vì bệnh nặng nên ông ấy không còn khí lực, giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn uy nghiêm. Đáng tiếc Hàn Tiếu không đáp ứng, nàng chỉ nói: “Lỗ đại phu cùng tôi sẽ cố gắng hết sức”, rồi không nói gì thêm, kéo Lỗ Trực ra ngoài.
Mục Dũng cau mày, ông không nghe được hai người bên ngoài đang nói gì, thêm nữa do bị thương nên ông thường cáu kỉnh, tính tình khá không tốt, thấy hai người dám bàn bạc sau lưng mình thì lập tức sai lính canh đang đứng cạnh giường ra ngoài gọi Hàn Tiếu và Lỗ Trực vào, bắt thảo luận phương pháp điều trị ngay trước mặt mình.
Lát sau, Hàn Tiếu trở lại, trên tay nàng cầm một que nhang, thản nhiên giơ ngay trước mặt Mục Dũng, nói: “Tướng quân cần phải nghỉ ngơi ngay bây giờ, ta với Lỗ đại phu đang bàn bạc cách chữa trị cho người, sợ người có nghe cũng không hiểu. Hay là người cứ ngủ một giấc trước đợi chúng ta bàn bạc xong xuôi rồi chắc chắn sẽ nói rõ cho tướng quân nghe”.
Mục Dũng ngửi được mùi hương thì cảm thấy hơi buồn ngủ, ông cũng không còn sức mà nói, từ từ mất dần ý thức. Ông nghe thấy tiếng thị vệ chạy vào quát Hàn Tiếu: “To gan, không phải ngươi đáp ứng vào nói rõ phương pháp điều trị cho tướng quân nghe, sao dám tự tiện hạ dược làm ngài ấy ngủ mất?”.
Tiếng quát của thị vệ vo ve bên tai Mục Dũng. Ngay sau đó ông nghe thấy Hàn Tiếu đáp: “Tôi là đại phu đương nhiên có chủ trương, nếu anh không hài lòng thì đánh thức ngài ấy dậy. Nhưng anh nên biết, loại hương này không có hại cho sức khỏe, lại có thuốc an thần, anh cố lay cho mạnh may ra ngài ấy mới tỉnh lại được”. Mục Dũng nghe được những lời này, nghĩ nha đầu kia thật to gan, chưa kịp nổi giận đã ngủ mất.
Người thị vệ trừng mắt, chỉ vào Hàn Tiếu: “Ngươi, ngươi, …”, nửa ngày cũng không nói nên lời. Từ xưa tới nay chỉ cần liên quan đến chuyện trị bệnh cứu người thì Hàn Tiếu cực kì cương quyết, lúc này nàng cũng ngang ngạnh trừng mắt, nói với thị vệ kia: “Tình hình của lão tướng quân hiện giờ rất nguy cấp, anh chớ cản trở việc của tôi cùng Lỗ đại phu, đó mới là tốt cho tướng quân”. Nói xong nàng xoay người bước thẳng ra ngoài. Lỗ Trực đứng ở ngoài cửa gãi gãi đầu, xem ra lá gan của nha đầu này còn lớn hơn của nam hán tử nữa.
Sau việc Hàn Tiếu làm vừa rồi, không ai dám đến gần quấy nhiễu nàng và Lỗ Trực nữa. Hai người ngồi trong căn phòng sát vách thương lượng hơn nửa ngày, Chung độc cùng độc Lục Sương phải được giải đồng thời, lúc trước Lỗ Trực sợ nếu động chạm vào chung trùng sẽ thêm rắc rối cho nên vẫn hạ dược để chúng ngủ say, đợi đến khi những loại dược hắn yêu cầu được đưa đến thì mới động thủ giải luôn đồng thời cả hai loại độc. Hàn Tiếu hoàn toàn đồng ý với cách làm của Lỗ Trực, lúc nàng bắt mạch cho Mục Dũng khi nãy, thấy Chung độc kết hợp với Lục Sương còn khó giải quyết hơn trường hợp của Lâm Chi và Mục Viễn ngày trước. Lỗ Trực không hành động khinh suất thực sự đã giúp Mục lão tướng quân giữ được một mạng.
Mặc dù Lỗ Trực đối với loại thương thế này đã có chẩn pháp, nhưng không chắc chắn mình có thể thành công, giờ đã có thêm Hàn Tiếu, hắn lại có thêm chút tự tin. Lúc ở Bách Kiều thành được chứng kiến một màn ra tay cứu người của nàng, hắn thực sự không quên, giờ được gặp lại, hắn không khỏi cảm thán: “Hồi trước ta đã nhiều lần đến tìm Hàn Tiếu cô nương muốn thỉnh giáo y thuật, đáng tiếc cô nương lại rời đi nơi khác, giờ không ngờ lại có cơ hội …”.
Hàn Tiếu nhíu mày: “Hàn Tiếu không có hứng thú tỷ thí cùng Lỗ đại phu, nhưng lần này lại có cơ hội cùng nhau cứu người, Hàn Tiếu có thua kém cũng lấy làm vinh hạnh”, nàng nói chuyện tuy khách khí nhưng trong giọng điệu lộ ý bất mãn. Lỗ Trực không hiểu vì sao, cảm thấy hình như mình đang bị giáo huấn, càng không dám nói thêm, thầm than thở trong lòng, lâu ngày không gặp Hàn cô nương càng ngày càng hung dữ.
Rốt cục hai người cũng bàn bạc xong, liệt kê ra một loạt những thứ cần thiết, như nước ấm, lều vải, khăn, mồi lửa, than, … rồi đưa cho mấy binh lính chuẩn bị giùm, lại kiểm tra dược liệu, dao kéo, ngân châm. Đầu tiên hai người dùng lò đốt dược thảo, lấy nước sôi sát trùng dụng cụ, hơ y phục qua lò dược rồi thay đồ đã được sát trùng, dùng cáng chuyển lão tướng quân đến.
Trước khi động thủ, Hàn Tiếu và Lỗ Trực đã giải thích phương pháp chữa trị cho Mục Dũng, hạ dao chỗ nào, châm kim vào đâu, khử trùng thế nào, giải độc ra sao đều nói qua một lượt. Phương pháp họ sử dụng rất mạo hiểm, Mục Dũng đã sống nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng thấy qua, nhưng ông nghe xong mặt vẫn không đổi sắc, chỉ cố gắng hỏi một câu: “Nha đầu, ngươi tên gì?”.
Hàn Tiếu ngẩn ra, nghĩ rằng lão tướng quân không tin tưởng mình, liền đáp: “Tôi tên Hàn Tiếu, đến từ Bách Kiều thành”.
Muc Dũng nghe xong, khẽ gật đầu: “Thì ra là ngươi”.
Hàn Tiếu không hiểu, trả lời: “Xin tướng quân yên tâm, Hàn Tiếu biết y thuật, cũng đã từng chữa trị cho nhiều người”.
Mục Dũng khẽ cười, lại nói: “Nha đầu, không biết ta còn cơ hội nói những lời này không, cho nên cứ nói trước với ngươi vậy. Làm cháu dâu ta được không?”.
Hàn Tiếu sửng sốt, quay đầu nhìn Lỗ Trực, thầm nghĩ có phải Lỗ Trực cũng sắp bị nhận làm cháu rể? Lỗ Trực cũng mờ mịt, nhìn Mục Dũng, lại nhìn Hàn Tiếu không hiểu chuyện gì xảy ra. Hàn Tiếu ngẫm nghĩ, đáp: “Xin tướng quân yên tâm, tôi cùng Lỗ đại phu nhất định sẽ cố gắng hết sức, tướng quân chắc chắn sẽ bình an vô sự. Hàn Tiếu tới đây để cứu người, không cần hồi đáp, tướng quân không cần phải mang tiểu tướng quân ra hứa”.
Mục Dũng nhíu mi, hình như rất không vui: “Ta mang cháu ruột ra hứa hôn với ngươi, ngươi không vui sao?”.
Hàn Tiếu lắc đầu: “Hàn Tiếu không xứng với tiểu tướng quân, xin tướng quân giữ chút sức lực để lát nữa động dao, thi dược”.
Mục Dũng không nghe, cũng không buông tha cho nàng: “Không xứng ư? Hừ, ngươi viện cớ”.
Hàn Tiếu không còn cách nào khác, đành thẳng thắn nói: “Hàn Tiếu một lòng muốn làm cháu dâu cho nhà người khác, lần này đến đại mạc cũng vì muốn tìm tổ phụ tương lai nhà chồng, cầu xin ông ấy chúc phúc. Mục tiểu tướng quân khôi ngô tuấn tú, lại là nhân tài, rường cột tương lai của nước nhà, không lo thiếu giai nhân. Người trong lòng Hàn Tiếu thân thể không tốt, tính tình cũng khó chịu, nhưng Hàn Tiếu nguyện chăm sóc cho huynh ấy suốt đời. Tướng quân có lòng ưu ái, nhưng thứ lỗi Hàn Tiếu không thể tiếp nhận”.
Mục Dũng nhìn Hàn Tiếu một lúc lâu, rốt cục thở dài, cũng không đề cập đến vấn đề này nữa. Hàn Tiếu và Lỗ Trực nhanh chóng cho ông uống thuốc, đốt hương, lại bôi thuốc mỡ lên chỗ động dao nhằm giảm bớt thống khổ khi chữa trị. Sắp xếp xong xuôi, Mục Dũng dần mất cảm giác, Hàn Tiếu, Lỗ Trực hít sâu một hơi, nhìn nhau gật đầu, hạ dao rạch một đường xuống người Mục Dũng.
Lúc Hàn Tiếu đang bận rộn chữa trị cho Mục lão tướng quân thì Long Tam ở bên này cũng chẳng nhàn rỗi. Sau khi dỗ được Phượng Ninh uống mê dược, đợi nàng ngủ say hắn liền đi tìm vài tên thuộc hạ của Mục Dũng cùng mấy vị đại tướng, hỏi han về tình hình hiện tại ở Thanh Sơn cốc. Hắn chạy từ Cố Sa thành đến Yên Hồn quan, rồi lại từ Yên Hồn quan đến Thanh Sơn cốc nên hắn nắm vững tình hình lúc này, nay thương nghị với mấy vị đại tướng là trong lòng Long Tam đã có toan tính. Hắn dẫn theo vài người đi xem xét các cửa khẩu, tìm cách phá vây. Chỉ khi phá được vòng vây giải nguy cho Thanh Sơn cốc, hắn mới có thể dẫn Phượng Ninh, Hàn Tiếu an toàn lẻn vào Hạ quốc gặp Nhiếp Thừa Nham.
Suốt một đêm không ngủ, Long Tam ghi chép lại tình trạng binh bố ở các cửa khẩu trên bản đồ địa hình. Bên cạnh, Phượng Ninh yên tâm ngủ ngon lành, phó mặc mọi chuyện cho tướng công nhà mình. Cả đêm hôm đó, Hàn Tiếu cùng Lỗ Trực không hề bước ra khỏi phòng của Mục Dũng nửa bước, các binh sĩ không cũng dám tùy tiện quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng canh phía ngoài, chờ đợi.
Buổi sáng, mặt trời lên cao. Hàn Tiếu vẻ mặt mệt mỏi, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Nàng giật mình khi thấy một đám người đứng chờ bên ngoài, nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, cười với những hán tử trung thành tận tâm đang vây quanh: “Tướng quân vẫn bình an vô sự, xin các tráng sĩ cứ yên tâm”. Mọi người vui mừng khôn xiết, nhưng không khỏi hoài nghi, ai cũng nghĩ tướng quân không qua khỏi. Ngay cả mấy tên Hạ binh đang bao vây ngoài kia cũng luôn miệng kêu gào Mục gia quân sắp mất chủ tướng, sớm sẽ đầu hàng, làm bọn họ nghe thế thì thấp thỏm lo âu, lúc ấy không biết tin cậy ai. Nay tiểu cô nương này vừa đến được một ngày, liền nói cứu được người?
Lỗ Trực tiêu sái bước ra, sảng khoái cười với mọi người, vung bàn tay to lớn: “Ổn rồi, ổn rồi, tướng quân chịu khó tĩnh dưỡng sẽ sớm khỏe lại. Hai đại thần y ra tay, các ngươi còn sợ đấu không lại Diêm La vương? Nhanh nhanh mang đến chút đồ ăn, lão tử đói sắp chết đây”. Bấy giờ binh sĩ mới chịu tin là thật, liền hoan hô, nhảy nhót vui mừng.
Hàn Tiếu thấy bọn họ cao hứng như vậy cũng cảm thấy vui lây, nàng nhanh chóng chạy đi tìm Long Tam, muốn hỏi hắn sao lại tới đây, Nhiếp Thừa Nham đang ở nơi nào? Không chờ nàng mở miệng Long Tam đã nói: “A Nham vẫn bình yên vô sự, ta đến đây để đón ngươi đi Hạ quốc gặp hắn. Chi tiết thì bàn bạc sau, giờ có việc gấp hơn. Ta hỏi, ngươi có thể chế độc diệt địch được không?”.
Hàn Tiếu sửng sốt: “Chế độc?”.
“Đúng, giống như cách Hạ quân vẫn làm, bọn họ tấn công bằng độc dược, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết. Tiếu Tiếu, ta đã cân nhắc tình hình trước mắt. Tuy Yên Hồn quan đã cử viện binh, nhưng để đến được Thanh Sơn cốc cần có thời gian, muốn giải vây lại vẫn phải khổ chiến. Ta nghĩ chúng ta nên ra ngoài, càng sớm càng tốt”.
Hàn Tiếu giật mình: “Chủ tử gặp phiền phức ở Hạ quốc?”.
“Cũng không phải phiền phức, ngươi đừng lo lắng quá, chỉ là Nhiếp Thừa Nham thực sự cần ngươi. Ngươi là người hiểu hắn, ta phải nhanh chóng đưa ngươi đến bên cạnh hắn”.
Hàn Tiếu nắm chặt tay, cái tên Tạ Cảnh Vân lại hiện ra trong đầu nàng. Nếu chủ tử gặp lại Tạ Cảnh Vân, liệu huynh ấy có còn cần nàng? Long Tam nói tiếp: “Dựa vào hướng gió thì từ Thanh Sơn cốc sẽ thích hợp để thi triển khói độc với Hạ quân, cho nên Hạ quân không thể dùng cách tấn công Yên Hồn quan mà đối phó với Thanh Sơn cốc. Nếu chúng ta có thể ăn miếng trả miếng, dùng độc làm suy yếu Hạ binh, sau dó đánh thẳng một mạch, mở đường từ Thanh Sơn cốc đến Yên Hồn quan. Một khi viện binh tới, chúng ta chiếm giữ hiểm địa, Hạ quân tất khó phá được vòng vây, lúc ấy quân ta thừa thắng xông tới. Tới đó chúng ta có thể ung dung đi tiếp ứng cho A Nham”.
Hàn Tiếu hơi nhíu mày, thận trọng cân nhắc, Long Tam thấy nàng im lặng thì nói: “Ta biết tính ngươi coi thường việc dùng độc hại người, nhưng chuyện này có liên quan tới an nguy xã tắc, cũng giúp chúng ta sớm gặp lại A Nham …”. Hắn còn chưa dứt lời, Hàn Tiếu đã khoát tay: “Long Tam gia, Hàn Tiếu đồng ý”.
Long Tam sửng sốt, không ngờ Hàn Tiếu lại sảng khoái đồng ý ngay như vậy. Hàn Tiếu lại nói: “Hôm qua tôi nhìn thấy Liên Kiều ở chiến trận”.
“Ta không biết nàng ta”, Long Tam hỏi: “Có liên quan đến chuyện hạ độc sao?”.
“Lúc trước nàng là một nô tỳ trên Vân Vụ sơn, lúc tôi đưa Nhạc Nhạc lên núi, nàng là người đã thay tôi chăm sóc Nhạc Nhạc. Sau khi Thần Y tiên sinh bỏ đi, chủ tử đã đuổi một số nô tỳ và thầy thuốc xuống núi, ngày đó Liên Kiều cũng tự nguyện rời đi. Tôi vốn xem nàng ta là tỷ muội, không ngờ đến khi gặp lại, nàng lại mặc xiêm y Hạ quốc, giương cung bắn tôi”.
Long Tam nhíu mày, đến từ núi Vân Vụ? Xem ra thần y Hạ quốc này có liên quan đến chuyện Nhiếp Thừa Nham bị hạ độc lúc trước, bọn họ phải nhanh chóng tìm ra Nhiếp Thừa Nham, tên kiêu ngạo này không biết có làm ra cái việc hồ đồ gì.
Hàn Tiếu lại nói: “Mục lão tướng quân trúng độc Lục Sương là do bị trúng tên, dạo trước độc Lục Tuyết ở Vân Vụ sơn bị trộm đánh tráo thành Lục Sương, sợ là có liên quan đến Liên Kiều. Hạ quân hạ khí độc ở Yên Hồn quan hãm hại rất nhiều binh sĩ, độc này tôi chưa từng gặp qua, cũng khác khi bọn họ sử dụng chung trùng hại Mục tiểu tướng quân ngày trước…”.
Long Tam dường như đã hiểu được ý của Hàn Tiếu, quả nhiên nàng nói: “Long Tam gia, Hàn Tiếu biết nặng biết nhẹ, việc chế độc để phản công, Hàn Tiếu nguyện ý làm. Chỉ sợ người chế độc bên đối phương không ít, chuyện nghiên cứu dùng độc trên chiến trường đã không phải chuyện ngày một ngày hai… ”.
“Ngươi không chắc là sẽ thắng được họ sao?”.
Hàn Tiếu trầm tư, rốt cục nói: “Chủ tử đang chờ tôi, tôi nhất định phải thử một lần”.
Long Tam nghe nói thế thì mừng rỡ, Hàn Tiếu thường xuyên gặp may mắn, hơn nữa chuyện nàng đã hạ quyết tâm làm hơn phân nửa sẽ thành công. Tình hình hiện giờ cũng chỉ còn cách trông chờ vào đôi tay phúc tinh của nàng thôi.
Hàn Tiếu ít ăn ít ngủ, ban ngày thì đi xem xét Thanh Sơn cốc, ban đêm thì tận lực suy nghĩ làm các thử nghiệm, qua hai ngày mà người đã gầy đi nhiều. Lỗ Trực phải chăm sóc thương thế của Mục lão tướng quân cùng các binh sĩ trong cốc, không có nhiều thời gian giúp đỡ nàng. Phượng Ninh, Long Tam, Hạ Tử Minh tuy võ nghệ cao cường nhưng cũng chỉ biết mấy loại độc đơn giản thường dùng trên giang hồ, bây giờ phải đối phó với Hạ quốc tinh thông độc thuật, bản lĩnh so với Vân Vụ sơn cũng không kém hơn, họ chỉ đành khoanh tay đứng nhìn. Mọi hy vọng đều dồn hết lên người Hàn Tiếu.
Hàn Tiếu cân nhắc, chế độc này thật không dễ. Thứ nhất, loại độc này phải được điều chế một cách đơn giản mới có thể làm xong trong thời gian ngắn để sử dụng. Thứ hai, phạm vi tác động phải lớn mới có thể hạ độc lên nhiều Hạ binh, hiệu quả diệt địch thắng lợi. Thứ ba, loại độc này phải khó giải, nếu đối phương dễ dàng phá giải thì có hạ độc cũng vô ích. Cuối cùng, Hàn Tiếu có chút không đành lòng, nếu có thể chế ra loại độc vừa có thể hủy đi sức chiến đấu, vừa không làm tổn thương đến tính mạng thì tốt nhất. Những binh lính của Hạ quân cũng có người thân, gia đình, họ cũng là bất đắc dĩ phải ra chiến trường. Hàn Tiếu tự vỗ vào má mình, làm được tất cả những yêu cầu trên thật không dễ, sợ là nàng đã mong muốn hão huyền. Chỉ cần tiêu diệt quân địch được là tốt rồi, còn nhiều chuyện dù nàng có muốn cũng không làm được.
Hàn Tiếu thực sự rất nhớ Nhiếp Thừa Nham, hận không thể đến bên hắn ngay, giờ nàng đang bị kẹt ở chỗ này, lòng như lửa đốt. Đến ngày thứ ba, nàng thực sự là ngủ cũng ngủ không được, ăn cũng ăn không vô. Phượng Ninh đau lòng mang cho nàng vài món ăn, ngồi ngay bên cạnh bồi tiếp, nàng cũng cố suy nghĩ, hy vọng có thể giúp đỡ cho Hàn Tiếu.
“Hay là bắt chước Hạ quốc, đốt dược thảo, hạ độc bằng khói”.
“Chúng ta không chuẩn bị trước, tìm đâu ra nhiều dược thảo như vậy?”, Long Tam trả lời thay Hàn Tiếu, Phượng Ninh bĩu môi, thực ra là nàng cũng biết, nàng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
“Hay là hạ độc vào nước uống, ta có thể lẻn vào quân doanh của họ hành động”, Phượng Ninh vừa nói xong đã bị Long Tam trừng mắt, nàng còn dám lẻn vào quân doanh của chúng sao? Vết thương trên cánh tay còn chưa khỏi hẳn kìa. Phượng Ninh quay mặt sang một bên, giả bộ không nhìn thấy, nàng chỉ đề nghị thế thôi mà.
“Hay là chém giết chúng bằng vũ khí tẩm độc, ta có thể …”, Phượng Ninh chưa nói dứt lời đã bị Long Tam dài giọng cảnh cáo, hắn gọi: “Phượng nhi …”, lần này có giả ngu cũng không được, Phượng Ninh quay sang lấy tay che mặt, kêu lên: “Ai da, bụi bay vào mắt, Long Tam, mắt ta đau”.
“Đau cái gì mà đau, ở trong phòng thì lấy đâu ra cát mà bay vào mắt, nàng đừng nghịch nữa, được không?”, Long Tam nhỏ giọng trách cứ nhưng vẫn cưng chiều nhẹ nhàng gỡ tay Phượng Ninh ra xem xét, sợ có gì bay vào mắt nàng thật.
Hàn Tiếu đang ngồi suy tư bên cạnh bỗng vui mừng nhảy dựng lên, ôm chầm Phượng Ninh, la lớn: “Phượng Phượng, cô thông minh quá”. Nói xong thì chạy vội ra ngoài.
Phượng Ninh không hiểu chuyện gì, quay sang hỏi tướng công nhà mình: “Thật sao?”.
“Nói xạo đó, nàng ngốc chết đi được”, Long Tam cũng không hiểu rốt cục là Hàn Tiếu đã nghĩ ra chuyện gì, lúc nãy Phượng Ninh nói đến vấn đề quan trọng nào đó sao?
Hai ngày sau quân doanh của Hạ binh cực kì hỗn loạn. Nhiều người ngủ dậy vừa mở mắt đã không nhìn rõ, cứ như có sương mù bao phủ chỉ thấy chút ánh sáng, việc này làm họ thất kinh. Trong lúc Hạ binh đang rối loạn thì từ Thanh Sơn cốc, trong tiếng trống trận, tiếng kèn vang vang, binh lính Mục gia giơ cao chiến kỳ tấn công thế như chẻ tre. Nhiều binh lính Hạ quốc không đợi khai chiến đã quỳ xuống xin hàng, mắt mờ như thế thì chiến đấu sao, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt*.
*Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt : kẻ hiểu rõ thời thế mới là người giỏi.
Một trận thắng vẻ vang, Long Tam dẫn theo Phượng Ninh, Hàn Tiếu cưỡi ngựa ra khỏi Thanh Sơn cốc theo đường lớn, hiên ngang chạy qua hàng loạt binh sĩ Hạ quốc không một mảnh vũ khí đang quỳ gối xin hàng. Tướng sĩ Mục gia quân lớn tiếng hô vang: “Không giết kẻ hàng, không muốn mù lòa cả đời thì mau buông vũ khí…”.
Hàn Tiếu ôm chặt thắt lưng Phượng Ninh, ngựa phi rất nhanh, lòng nàng đang hướng về Hạ quốc, tuy mệt mỏi nhưng tâm tình thật tốt, nàng đã làm được, nàng đã tranh thủ được thời gian, chế ra loại độc gây tổn thương thấp nhất. Nàng sắp gặp được chủ tử mà mình ngày nhớ đêm mong.