“Ngày mai?”.
Quyết định đột ngột này khiến Hàn Tiếu kinh ngạc. Ngày mai là ngày bảy tháng năm, là sinh nhật tuổi mười lăm của nàng. Ngày này năm ngoái, nàng còn đang cõng đệ đệ tới thành Bách Kiều. Chỉ trong nháy mắt, một năm đã qua, nàng cũng đã đến tuổi cập kê. Mặc dù đã nhiều năm rồi nàng chưa trải qua lễ sinh nhật, nhưng sinh nhật mười lăm tuổi này, nàng vốn nghĩ có thể âm thầm kỷ niệm ở thành Bách Kiều.
Nhưng nếu Nhiếp Thừa Nham đã nói như vậy, nàng đương nhiên không có dị nghị. Có điều nói đi là đi, một đống chuyện rắc rối này biết phải giải quyết ra sao?
Nhiếp Thừa Nham đã dùng hành động để chứng minh cho phong cách đã nói là làm, tuyệt không do dự của mình. Hắn thực sự bỏ mặc vị Như Ý công chúa luôn luôn mong ngóng mình kia, bỏ rơi những đại phu xếp hàng chờ phúc tinh tới nhà, bỏ rơi đống hồ sơ chồng chất cao ngập đầu trên bàn, cứ như một người nhàn rỗi vô sự mang theo tỷ đệ Hàn Tiếu trở lại núi Vân Vụ.
Trước khi đi, hắn còn làm một chuyện khiến Hàn Tiếu vừa cảm động vừa bất ngờ. Hắn sai phòng bếp làm một bát mì trường thọ, nấu trứng gà lòng đào, trước lúc lên xe ngựa, hắn đưa Hàn Nhạc tới viện của mình, cho nàng ăn một bữa tiệc sinh nhật đơn giản.
Hàn Tiếu ăn sạch bát mì lớn, không hề quản cái bụng của mình có chứa nổi hay không. Còn trứng gà lòng đào, nàng vất vả lắm mới đoạt lại được từ trong tay Hàn Nhạc, dùng khăn vải gói lại thật kỹ, giấu đi. Nàng không kìm được mà luôn cười, nàng muốn lúc nào cũng cười, cha mẹ cho nàng một cái tên rất hay, bất luận gặp phải chuyện gì, nàng cũng có thể mỉm cười đối mặt.
Ngày bảy tháng năm, Hàn Tiếu và đệ đệ theo chủ tử Nhiếp Thừa Nham trở về núi Vân Vụ.
Rời đi hơn ba tháng, quang cảnh trên núi Vân Vụ chẳng khác tẹo nào, trong viện hoa nở rực rỡ, cây cối xanh tốt, suối nước nóng ở hậu viện phủ làn khói nhẹ, cách bài trí trong gian phòng giống hệt như lúc đi.
Nhưng Hàn Tiếu có cảm giác ngọn núi này có chút không giống với lúc trước. Trong lòng nàng vẫn thích Nhiếp phủ ở thành Bách Kiều hơn. Ở đó, nàng có y quán, có thể hành y, có bệnh nhân muốn nàng xem bệnh. Chủ tử tự tại, chúng bộc khiêm nhường, ngay cả Hàn Nhạc mỗi ngày đều vui vẻ chơi đùa; trở lại núi Vân Vụ rồi, bọn họ giống như lại bị nhốt vào trong một chiến trường không có chém giết, máu chảy, nàng tất phải lên tinh thần để chiến đấu.
Ba ngày sau khi lên núi, mùng mười, Vân Vụ lão nhân theo lệ khám bệnh, đúng như Nhiếp Thừa Nham bảo đảm, nàng vẫn được mang hòm thuốc cho thần y tiên sinh.
Lần này Hàn Tiếu không nơm nớp lo sợ như lần đầu tiên, mọi việc đều làm quy củ rõ ràng. Nàng chăm chú nghe mấy vị đại phu nói về bệnh trạng của bệnh nhân, thảo luận phản ứng khi dùng thuốc. Nàng phát hiện ra ba tháng không ở trên núi vừa rồi thực sự không uổng công khổ cực, nàng giờ đây nghe họ nói có thể hiểu được bảy tám phần, tên thuốc chứng bệnh khi vào đầu cũng đã nhận thức được, không mù mịt như trước kia nữa.
Lần này bốn vị đại phu cùng chẩn bệnh, tất cả bệnh nhân đều có triệu chứng nặng, bệnh lý có chút phức tạp; âm dương, mạch tượng, nóng lạnh, độc khí, ngăn, thông, tiết, châm gì gì đó, họ nói cực nhanh, Vân Vụ lão nhân đáp lại đơn giản, hơn nữa khi kê thuốc còn nói ra một loạt những loại thuốc, một chuỗi rất dài, nếu như không có chút bản lĩnh, quả thực không thể nghe ra được. Tốc độ như vậy, nàng nghĩ nếu chỉ học bằng cách nhớ thì không hiệu quả. Hàn Tiếu vừa gắng học vừa cảm kích Nhiếp Thừa Nham, nếu không nhờ có sự an bài, sự đốc thúc dạy bảo của hắn, nàng lúc này có lẽ sẽ trở thành một nha đầu cu li. Nhưng bây giờ, nàng đang tiếp thu bản lĩnh y thuật diệu kỳ thiên hạ khó gặp.
Hôm nay chẩn bệnh nhân thứ ba, là một vị đại phu tên Đỗ Quế chẩn bệnh. Cả một ngày tâm tình của ông ta dường như không tốt, ánh mắt nhìn Hàn Tiếu cũng rất khinh thường. Lúc Vân Vụ lão nhân bắt mạch, Hàn Tiếu đứng bên cạnh cẩn thận quan sát bệnh nhân, bị Đỗ đại phu này mắng: “Đứng ra kia, ngươi biết cái gì!”.
Hàn Tiếu cúi đầu lui về phía sau, đợi đến lúc Vân Vụ lão nhân và Đỗ đại phu kia thảo luận với nhau thì lại tiến đến quan sát. Ngôn Sam đại phu, người đã gặp trong lần chẩn trước thì ôn hòa hơn, nhỏ giọng an ủi Hàn Tiếu đừng để ý. Hàn Tiếu cảm kích cười cười. Nàng không thèm để ý, sắc mặt đại phu mấy năm nay nàng đã thấy nhiều, cái nàng quan tâm là muốn học được thêm nhiều kiến thức hơn. Thừa dịp đại phu định đi ra ngoài, nàng vội vàng cầm tay bệnh nhân bắt mạch, Ngôn Sam quay đầu lại nhìn thấy, khẽ mỉm cười với nàng.
Ngày hôm ấy trở về viện, Hàn Tiếu bẩm báo với Nhiếp Thừa Nham những điều tâm đắc mà mình học được trong suốt một ngày, những điều không rõ nàng lại thỉnh giáo hắn, sau đó lại hỏi thăm ba mươi tám đệ tử của thần y tiên sinh.
Nhiếp Thừa Nham đáp lại từng câu hỏi của nàng, cũng không hỏi vì sao nàng cảm thấy hứng thú với những đại phu ấy. Hắn chỉ là nhìn Hàn Tiếu thật lâu, ánh mắt theo thân ảnh nàng mà đảo quanh trong phòng.
Hàn Tiếu cảm mình rất hiểu chủ tử. Nàng cẩn thận nghĩ rằng, thật ra thì từ rất lâu chủ tử đã nói hắn muốn gì, hắn nói hắn muốn biết chân tướng. Hàn Tiếu cảm thấy Nhiếp Thừa Nham cũng rất hiểu ý tưởng của nàng, thế nên giữa hai người, có chuyện không cần hỏi, không cần đáp, nàng nhất định sẽ giúp hắn tìm ra chân tướng.
Lên núi vừa được mấy ngày, nàng gặp Thạch Nhĩ. Thạch Nhĩ nói với nàng mọi chuyện đều nằm trong dự liệu, người trên núi đều biết chuyện nàng học y trong thành, cũng biết chuyện nàng thi triển bàn tay tinh diệu cứu một quan lại quyền quý ở ngoại ô. Tất cả mọi người suy đoán, thần y tiên sinh và công tử có chung ý nghĩ, muốn để Hàn Tiếu làm thiếp, bồi dưỡng y thuật, ngày sau giúp công tử tiếp quản núi Vân Vụ.
“Thiếp?”, Hàn Tiếu nhíu chân mày.
“Chẳng lẽ lại là chính thất?”, Thạch Nhĩ nhổ cọng cỏ xanh trong miệng ra, “Thần y tiên sinh muốn để cô tới xung hỷ, sau lại ký giấy để ngươi làm nha đầu là vì gì chứ? Nhưng cô cùng lắm cũng chỉ có thể làm thiếp thôi”. Hắn thần thần bí bí xem xét ánh mắt Hàn Tiếu, “Nha đầu, cô cùng công tử ăn ngủ cùng nơi, nghe nói hắn đối với cô cũng phá lệ tốt, cô nên chuẩn bị tâm lý đi”.
Hàn Tiếu nhặt một cành cây khô nhỏ lên, vô thức chọc chọc xuống mặt đất, “Trong lòng tôi tất nhiên biết, nhưng suy nghĩ của tôi khác với suy nghĩ của các người”.
Thạch Nhĩ cười ha ha: “Cô đúng là thú vị. Đối với tiểu cô nương khác, nếu không khổ sở thì là mừng thầm, sợ hãi cũng là bình thường. Nhìn cô xem, rất thong dong”.
“Không nghĩ nhiều, không tò mò, đương nhiên sẽ thong dong”.
“Cũng đừng quá vô tâm, Tố Y quán oán hận cô lắm. Trước kia cô mang hòm thuốc cho thần y tiên sinh, nghe nói toàn là nhờ vào Tiết đại phu ở bên chỉ điểm che chở. Sau khi cô xuống núi, mọi người đều nghĩ cô không đảm nhận nổi nữa, ai nấy đều chuẩn bị tâm lý xem kịch vui. Nào ngờ xuống núi rồi, công tử lại cho cô học y thuật, lên núi rồi vẫn được mang hòm thuốc cho thần y tiên sinh. Trên núi này đồn nhiều lời khó nghe lắm. Sợ là những nữ nhân trong Tố Y quán sẽ tiểu nhân, lén đâm thọc sau lưng cô”.
Hàn Tiếu buông rèm mắt, “Đâm thì đâm, tay các nàng không mệt tôi cũng sẽ không đau”.
Thạch Nhĩ suy nghĩ một lát, nhún vai: “Ừ đúng”.
“Thạch đại ca, chuyện huynh bị rắn cắn lần trước, đã tra ra hung thủ chưa?”.
“Tra ra rồi, mà cũng chưa ra”.
“Ý là sao?”.
“Người giữ phòng nói ngày đó mê rượu uống say thế nên mới khóa cửa. Tôi đã tra xét, ngày đó hắn thực sự uống rượu say, sau khi chúng ta gặp chuyện không may, hắn vẫn ngáy to ngủ. Còn có một y bộc khác tên Thần Sa, trước kia từng bị tôi đánh hai lần, chính là người đã khóa tôi bên trong phòng kho. Nhưng sau khi bị bắt hắn lại nói không biết bên trong phòng có rắn, chỉ muốn trả thù, trêu tôi chút thôi”.
“Trùng hợp như vậy?”.
“Chính là quá trùng hợp khiến cho người ta khó có thể tin, nhưng tôi không tra được đầu mối khác”, Thạch Nhĩ sờ đầu, “Hai người này phạm tội, đã bị đuổi xuống núi, không điều tra được gì nữa”.
Hàn Tiếu không nói, Thạch Nhĩ lại nói: “Những ngày cô xuống núi, ngoại trừ tin đồn tương đối nhiều thì không có động tĩnh gì nữa. Từ sau ngày tôi gặp chuyện không may, mọi người dường như cũng cố kỵ nhiều hơn, không ai dám tìm tôi gây phiền toái. Hiện giờ cô trở lại rồi, e là nguy hiểm sẽ tới”.
Nguy hiểm sắp tới rồi ư? Sẽ là chuyện gì đây? Hàn Tiếu mỗi ngày đều chuẩn bị tinh thần cho mình, nhưng ngoại trừ mắt lạnh, thử dò xét, xa cách, nịnh bợ một chút thì nàng không gặp phải chuyện lớn gì.
Mặt khác, Nhiếp Thừa Nham dường như càng ngày càng quan tâm đến nàng. Phàm là nàng ra khỏi cửa, hắn luôn hỏi nàng đi đâu, đi bao lâu, nếu về muộn hắn sẽ không vui.
Vẫn có người mỗi ngày len lén tới bẩm báo tin tức sự vụ với Nhiếp Thừa Nham. Hàn Tiếu rốt cuộc biết được đó là Hoắc Khởi Dương và Hạ Tử Minh. Nhiếp Thừa Nham cho nàng đứng nghe, không còn giống như lúc ở thành Bách Kiều nữa. Có điều, khi Hoắc Khởi Dương tới, nàng phải ra ngoài hoặc được sai đi làm gì đó. Lúc đầu Hàn Tiếu không rõ, nhưng sau một thời gian dài, nàng phát giác ra mọi người trên núi đều nghiên cứu tìm tòi hướng đi, địa vị của nàng. Nàng hiểu, Nhiếp Thừa Nham làm như vậy là để phô trương thanh thế, khiến người ta đoán không ra trong Trúc Nham rốt cuộc có những gì, cũng như nàng và chủ tử có quan hệ thế nào, xa hay gần. Nghĩ như vậy, lòng nàng dễ chịu hơn nhiều.
Thứ gọi là nguy hiểm mãi vẫn không xuất hiện. Hàn Tiếu trải nghiệm cuộc sống phong phú khác thường. Cách hai tháng Nhiếp Thừa Nham sẽ mang tỷ đệ nàng xuống núi ở, sau đó lại quay về núi. Học y, xem chẩn, hầu hạ chủ tử, chăm sóc đệ đệ là toàn bộ những sinh hoạt trong cuộc sống của Hàn Tiếu. Y thuật của nàng ngày càng tiến bộ, đã có chút ít thanh danh dưới núi, mà ở trên núi thì toàn bắt gặp những ánh mắt lạnh. Dù sao phía trước hai chữ diệu thủ lúc nào cũng đeo theo hai chữ phúc tinh, người trên núi không thích kẻ rơm rác gặp may như nàng, cũng có những người tin. Cứ như vậy, chớp mắt đã qua một năm.
Bệnh của Hàn Nhạc không có tiến triển thực chất gì, hai chân hơi có lực rồi, nhưng vừa đi được mấy bước đã lảo đảo. Thể chất thì ngày càng tốt, không cần lo lắng tới tính mạng nữa, điều này khiến Hàn Tiếu vô cùng vui vẻ.
Nhiếp Thừa Nham cũng vậy, thân thể ngày càng khang phục, đáng tiếc hai chân không bao giờ có thể đứng dậy được nữa. Hàn Tiếu càng thân cận với hắn hơn, có những khi không cần phải nói, chỉ cần một ánh mắt, nàng liền hiểu được ý hắn. Những tin đồn mà Thạch Nhĩ nhắc tới, Hàn Tiếu cũng chính tai nghe thấy, mọi người truyền rằng nàng sẽ sớm thành nha đầu thông phòng, chờ thời cơ chín muồi, thần y tiên sinh gật đầu đồng ý, sẽ trở thành thiếp. Cũng có lời đồn rằng thần y tiên sinh trước sẽ cưới chính thất cho công tử rồi mới lập Hàn Tiếu, thậm chí còn đưa sách vẽ các cô nương cho công tử xem. Đây là lời Thạch Nhĩ nói cho Hàn Tiếu biết, nhưng nàng chưa từng thấy cái gì giống như sách, cũng không nghe Nhiếp Thừa Nham đề cập tới, dĩ nhiên, nàng càng không dám hỏi.
Ngày hôm đó Hàn Tiếu xuống núi một chuyến. Dụng cụ châm cứu của nàng dùng không tốt, phải thay bộ mới, đúng lúc hôm nay có bệnh nhân muốn xuống núi, Hàn Tiếu thuận đường theo xe ngựa vào thành, đến cửa hàng thủ công lấy châm. Vừa vặn gặp một nữ bệnh nhân quen biết, mỗi tháng đến kỳ quỳ thủy* đều bị đau bụng, Hàn Tiếu liền chẩn cho nàng.
*Qùy thủy: kinh nguyệt
Chuyện này làm Hàn Tiếu nhớ tới chính mình mấy ngày hôm trước. Nàng mỗi lần quỳ thủy tới đều vừa đau vừa lạnh, lại thêm bản thân ngày ngày trầm mê nghiên cứu y thuật, nên thân thể không được tốt cho lắm. Đêm đó nàng đau tới không ngủ được, khiến Nhiếp Thừa Nham tức giận. Hắn mắng nàng thậm tệ một trận, thét lệnh nàng cút tới gần hắn. Nàng ôm bụng lẩm bẩm, khom người tới bên cạnh hắn, bị hắn một tay ôm tới.
Hắn vận nội lực, bàn tay vừa lớn vừa ấm đặt trước bụng nàng, để nàng cuộn tròn trong lòng hắn. Hắn trách cứ: “Đừng cho là ta thương xót ngươi. Nửa đêm rồi còn không ngủ cứ rên rỉ kêu đau, ta cũng không ngủ được. Ngươi lần sau mà còn như vậy, ta nhất định sẽ đánh ngươi”.
Hàn Tiếu rất muốn cãi lại rằng nàng vẫn cắn răng không kêu lên tiếng, nhưng hắn mắng nàng như vậy, nàng lại cảm thấy rất vui vẻ, cộng thêm bản thân thực sự không còn sức lực, cho nên nàng im lặng không nói lời nào, mắt cũng nhắm lại, mặc cho hắn mắng chán thì thôi. Ngực hắn thật ấm áp, bàn tay cũng thế, nàng nằm đó, bị hơi thở của hắn vây quanh, bụng ấm lên, đã không còn cảm giác đau, mí mắt rất nặng, sắp ngủ đến nơi. Nàng trộm lười, không quay về giường của mình, mà hắn cũng không đuổi nàng.
Hàn Tiếu nghĩ tới tình cảnh đêm đó, không khỏi đỏ mặt. Mặt trời đang ngả dần về tây, nàng đeo hòm thuốc nhanh chân đi về phía Nham Trúc, đột nhiên rất muốn nhìn thấy hắn. Nàng ra ngoài hơn nửa ngày, hắn chắc sẽ không vui. Nàng không kìm được mỉm cười, chủ tử của nàng sao có thể hung hăng mắng người mà lại khiến cho người ta có cảm giác rất ấm áp chứ?
Con đường phía trước, chỉ cần rẽ hai lần là có thể nhìn thấy Nham Trúc, nhưng bỗng nhiên nàng thấy Ngôn Sam đại phu vội vã chạy từ phía sau tới, vẻ mặt lo lắng, vừa thấy Hàn Tiếu liền vội vàng chào hỏi: “Hàn cô nương, mau, tôi đang lo không tìm được người. Phía sau núi có y bộc ngã bị thương rồi, tình huống nguy cấp, mau cùng tôi đi cứu người”.