Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 24




Lúc gặp chú Ngô, tôi vẫn như thường lệ thăm hỏi chút chuyện nhà của chú, từ chuyện sức khoẻ mẹ chú ấy cho đến thành tích học tập của đứa con gái nhỏ, nghe nói chú ấy muốn cho con gái vào học ở một trường trung học tốt hơn trường địa phương, tôi lập tức vỗ ngực cam đoan chút chuyện nhỏ ấy tôi có thể giúp được.

Chú Ngô vẫn luôn là người biết trước biết sau, nghe tôi nói nói vậy thì liên tục xua tay: “Sao có thể làm phiền cô Trâu như thế“.

“Chút chuyện nhỏ, sao có thể cho là làm phiền, chẳng qua giúp chú gọi một cuộc điện thoại, chi phí tài trợ cho trường học kia còn không phải do chính chú đóng góp ư“. Tôi cười mỉm chi nói: “Nếu không phải vừa vặn tôi có quen biết người bên đó, tôi cũng không ôm đồm thêm chuyện vào người“.

Chú Ngô đương nhiên rất cảm kích, lại nói tôi và Triệu Vân một không có kinh doanh qua lại, hai không có quan hệ ích lợi gì, thứ ba chú Ngô cũng biết tôi và Triệu Vân là bạn bè tốt, mấy chuyện quan hệ nam nữ hoàn toàn không có, cực kỳ trong sáng, hẳn cũng không cần lo sợ nợ tôi chút ân tình cỏn con này.

Tôi cũng không hỏi thêm chú Ngô chuyện gì, dù sao giao tình hai bên đã tốt đẹp, nếu thật sự có chuyện chú ấy hẳn sẽ nói cho tôi nghe. Vì thế tôi giao lại bật lửa cho chú Ngô, đột nhiên nhớ đến, từ dưới bàn làm việc lấy ra chiếc túi giấy nói: “Hôm đó gặp được tiểu Xán, tôi có mua cho thằng bé mấy bộ đồ, vốn tôi có gọi điện thoại báo với Triệu Vân nhưng lại không tiện đưa qua, mấy hôm nay bận rộn nhất thời quên mất, hôm nay vừa vặn gặp dịp, nhờ chú mang về giúp luôn“.

Chú Ngô nói chuyện với tôi rất vui vẻ, nhất thời buột miệng thốt lên: “Sao cô không bảo tiểu Hứa đem qua cho?”

Lời vừa ra khỏi miệng, có lẽ cảm thấy như mình nói sai rồi, chú Ngô tỏ vẻ xấu hổ nhìn tôi, tôi bình thản nói: “Chuyện này để Tô tiên sinh biết thì cũng không hay“.

Tuy rằng người người đều biết mối quan hệ giữa tôi và Tô Duyệt Sinh, nhưng thời gian này, anh ta quả thực không thích lắm việc tôi lui tới với bạn bè của anh ta, chú Ngô cũng thuận miệng khen tặng tôi hai câu: “Cô Trâu thật là chu đáo, mấy lần nói chuyện với tiểu Hứa, tôi có nghe cậu ta nói cô Trâu đối xử với mọi người rất tốt, Tô tiên sinh nhiều bạn như vậy, cũng chỉ có cô là đối xử tốt nhất với đám người dưới chúng tôi thôi“.

Cái gọi là đối xử tốt, còn không phải bởi vì không có tư cách cáu giận.

Nhưng không thể khiến người cấp dưới khó xử, cũng là nguyên tắc làm việc trước giờ của tôi, tôi nghĩ lời tiểu Hứa nói, nhất định là Tô tiên sinh có nhiều bạn gái như vậy, cũng chỉ có cô Trâu là người tính khí cáu bẳn tốt nhất.

Đáng tiếc lời này tiểu Hứa không thể nói trước mặt tôi, chú Ngô cũng không thể khen tôi như vậy.

Tôi tự giễu cười cười, chú Ngô dường như cảm nhận được thần sắc kỳ quái của tôi, có lẽ cũng đoán được tôi đang cười cái gì, ông có vài phần xấu hổ nói: “Cô Trâu, cô là người tốt, mọi việc chắc cũng đã nhìn ra được một ít“.

Tôi vốn không nhận ra điều gì cả, nhưng nghe chú Ngô nói vậy, lập tức khôi phục lại tinh thần, nhất định Tô Duyệt Sinh đang giấu tôi chuyện gì, hơn nữa chín phần là anh ta đang qua lại với người phụ nữ khác, cho nên chú Ngô mới buột miệng nói một câu như vậy. Mới đầu tôi không để ý, nhưng không biết sao khi nghe chú Ngô nói lời an ủi như vậy, cảm giác khó chịu bất giác ùn ùn kéo tới.

Làm bộ để ý một người rất khó, làm bộ không thèm để ý một người lại càng khó hơn.

Nhưng trước mắt tôi chỉ có thể giả vờ như bản thân không thèm để ý, đây là cái thế giới chó má gì.

Điểm chết người là tôi cũng không biết bản thân vì sao lại thấy khó khăn như vậy. Có lẽ vì những chuyện phiền nhiễu đã có từ trước, dù tôi không nổi giận, nhưng không có nghĩa là tôi thật sự không để ý. Cho dù tôi có là đầu đất cũng còn chút khôn lanh của đất chứ.

Tôi vẫn cho mình sẽ không ngốc như thế, giờ mới nhận ra bản thân là đồ ngốc.

Tô Duyệt Sinh là loại người nào, ngay từ đầu tôi đã không ứng phó lại anh ta rồi.

Chú Ngô vừa đi, tôi tựa vào cửa văn phòng, cả người mềm nhũn, chỉ thiếu chút không ngồi phịch xuống đất. Trong tai còn ong ong vang vang, tựa như có hàng trăm con ong đang vo ve. Tôi cảm thấy đau đớn, loại đau đớn này không thể dùng từ ngữ nào để hình dung được, thật giống như vạn tiễn xuyên tim, đau đến mức muốn nôn, sau đó tôi cũng chạy vào toilet nôn thật, đầu đau ghê gớm, hẳn là do di chứng của vụ tai nạn xe cộ gây ra.

Tôi đang thoi thóp thì được Trần Quy phát hiện, anh ta thất kinh muốn gọi bác sĩ, cả xe cứu thương nữa, tôi không muốn gây ra chuyện cười lớn đến vậy, chịu đựng đau đầu ngăn cản Trần Quy, nói với anh ta chỉ là di chứng của vụ tai nạn xe, tôi run run bắt đầu tìm thuốc giảm đau, nuốt xuống hai viên thuốc, Trần Quy nhìn tôi nằm lọt trong chiếc ghế dựa to, nhịn không được khuyên tôi: “Hay là đi bệnh viện đi! Thần sắc cô thật sự rất khó coi“.

Tôi ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có, chỉ có thể vẫy tay ngăn cản anh ta. Trần Quy thấy không còn cách nào, đành phải đông xả tây kéo nói chuyện với tôi, muốn ở cạnh tôi. tôi chịu đựng đến mức nước mắt sắp rớt xuống đến nơi, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa nói: “Tôi muốn ở một mình“.

Trần Quy chớp chớp mắt nhìn tôi một lúc: “Vậy được rồi“.

Anh ta đi rồi, cả người tôi như bị rút gân, xương cốt như muốn gãy đứt từng đoạn. Tôi buông mình ngồi phịch trong chiếc ghế xoay, ngẩn người cả đêm, mất hồn mất vía. A Man vào vào ra ra, cũng không nói chuyện với tôi. Đến nửa đêm giờ tan tầm, Trần Quý mới vào tha tôi lên: “Đi, đi ăn khuya!“.

Tôi hữu khí vô lực nói muốn về nhà.

“Về cái gì mà về!” Trần Quy dường như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Xem dáng vẻ cô kìa, người không biết còn tưởng cô đang thất tình nữa đó!”

Tôi cười khổ, tôi không có tư cách nhất chính là làm người thất tình, bởi vì tôi ngay cả lời yêu đương cũng chưa từng nói tới.

Tôi bị Trần Quy cứng rắn tha ra ngoài ăn khuya, cũng không biết Trần Quy từ nơi nào tìm được một gian hàng, nửa đêm không người, chỉ có một bàn của chúng tôi, nhưng ông chủ nấu món canh cá hoa vàng cực kỳ ngon, đến nỗi một người đang không thèm ăn như tôi còn cảm thấy khẩu vị dâng trào.

Trần Quy thấy tôi vùi đầu ăn cá thì rất vui mừng: “Thế này mới đúng, trời sập xuống còn có thân người to khoẻ chống đỡ, cô quản nhiều như vậy làm chi“.

Tôi mặt không đổi sắc gọi ông chủ đem một bình rượu Hoa Điêu lên.

Trần Quy khuyên tôi vài câu xong bỗng nhiên thở dài: “Thất Xảo, là bạn bè mới nói một câu, cô cũng lớn rồi, xem tình trạng cô với Tô tiên sinh thế kia, không phải là kế sách dài lâu. Một mình cô, vẫn nên tính toán cho bản thân một chút đi“.Ai mà không hiểu đạo lý này, từ trước tới giờ tôi vẫn mơ mơ hồ hồ sống cho qua ngày, được ngày nào hay ngày ấy, còn bây giờ... Bây giờ tôi còn được chọn lựa nữa sao?

Đầu đau như muốn nứt ra, vừa uống rượu Hoa Điêu vừa nói với Trần Quy: “Chuyện này anh cứ mặc kệ tôi đi, trong lòng tôi tự có tính toán“.

“Cô đó, nhìn thì có da có thịt, kỳ thực chỉ là con hổ giấy, động tác võ thuật đẹp mắt rồi thôi. Bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, lúc nào nên thả, lúc nào nên thu, chẳng lẽ còn không rõ sao? Người chồng dù có tốt, cũng phải coi lại bản thân thật sự có duyên phận với người ta hay không chứ?”

Tôi và Tô Duyệt Sinh, có lẽ chỉ có thể dùng hai chữ 'nghiệt duyên' để hình dung. Hồi nhỏ xem tiểu thuyết kiếm hiệp, cầm kiếm giang hồ, khoái ý ân cừu(*), lúc đó hâm mộ muốn chết. Đến lúc vào trung học, thời điểm đó đang thịnh hành phong trào tập tành làm người cổ đại bước chân ra giang hồ, người người đều cảm thấy bản thân là nữ tử chốn giang hồ, nhiệt huyết sôi trào đương đầu với cừu địch. Nhưng thế giới này nào có sảng khoái, ân cùng oán có bao giờ rõ ràng như vậy?

(*) Ân oán phân minh.

Trần Quy còn đang nói liên miên, tôi một bên ăn cá hoa vàng uống rượu vừa nghe anh ta giáo huấn, cuối cùng rượu ngấm dần dần có tác dụng, tôi choáng váng mơ hồ, cứ thế được Trần Quy cùng với tài xế lái xe đưa về nhà. Bọn họ đặt tôi lên giường rồi bỏ đi, tôi say lợi hại, ngủ đến tận nửa đêm mới tỉnh.

Lúc tỉnh dậy rèm cửa sổ còn chưa kéo lên, ánh trăng khuyết toả ánh sáng màu bạc lên thảm tựa như một tầng sương mỏng, mọi âm thanh đều im lặng, toàn bộ thế giới phảng phất như đang ngủ, tôi ngẫm nghĩ bản thân mới ngu ngốc làm sao, tự mình không làm nên chuyện thì không nên cưỡng cầu, cũng đã đến thời điểm phải kết thúc rồi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, dũng khí của tôi dường như rơi xuống một nửa, hận không thể như con đà điểu vùi đầu trong cát. Tôi bắt tay vào xử lý chút công việc, sau đó thì Tô Duyệt Sinh gọi điện thoại tới.

Trước kia anh ta chưa từng gọi điện thoại tới, cuối cùng tôi vẫn lo lắng, lúc này nghe điện thoại lại có chút sợ hãi, giống như có chuyện xấu gì đó sắp xảy ra, nhưng sau đó cũng chưa có chuyện xấu xảy ra, anh ta đang ở nước ngoài, buổi chiều máy bay sẽ về tới, nói là buổi tối muốn ăn nhẹ với chút canh.

Tôi bình tĩnh nói: “Em sẽ gọi đầu bếp chuẩn bị một chút“.

Buổi tối có lẽ tôi nên ngã bài với anh ta, một ngày như thế này kỳ thực cũng đã từng trải qua trong quá khứ, tôi lại khó nhọc không vực dậy nổi bản thân.

Tôi lề mề ở trong văn phòng đến hơn chín giờ mới về nhà, đem theo món canh đầu bếp nấu, Tô Duyệt Sinh đương nhiên đã về nhà, anh ta rõ ràng đã tắm rửa thay quần áo xong xuôi rồi, thấy tôi về, cũng không nói chuyện, chỉ liếc mắt đánh giá tôi một cái. Tôi có chút không khống chế được cảm xúc của bản thân, vội vàng giơ hộp giữ nhiệt trong tay ra: “Ngại quá, buổi tối xảy ra chút chuyện cho nên về trễ...”

“Anh ăn rồi“. Tô Duyệt Sinh vẫn như cũ bày ra dáng vẻ lãnh đạm, nhìn không ra vui hay giận, tôi biết chuyến bay của anh ta hẳn là khoảng năm giờ chiều thì đáp mặt đất, cho nên mới cố ý về trễ như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ anh ta giống như không hề tức giận.

Đối với đối thủ bí hiểm, tôi cho tới bây giờ đều không có cách nào đoán được. Vì thế tôi cũng lười phí sức động não, tôi buông hộp canh xuống, cười nói: “Em vẫn chưa ăn, vừa vặn lấy canh này nấu mì luôn“.

Tôi ở trong bếp bận rộn, Tô Duyệt Sinh ở ngoài phòng khách hút thuốc, chờ tôi nấu mì xong, tôi hỏi anh ta: “Anh muốn ăn thêm một chút không?”

“Thất Xảo.”

“Ừm?”

“Không phải em có chuyện muốn nới với anh sao?”

Kỳ thực đó là một cái bậc thềm rất tốt, tôi chỉ cần theo bậc thềm đó bước xuống, nhưng tôi cứng họng, lời nói tựa như nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng thốt không nên lời.

Chẳng lẽ tôi nói, Tô Duyệt Sinh anh là một tên hỗn đản, hãy cút thật xa đi, bà cô tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa!

Hay là nói, mẹ tôi vì sao chết, nếu thật sự do anh làm thì chúng ta liền dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra.

Cuối cùng tôi cười tít mắt nói: “Có chuyện, sắp đến cuối năm rồi, em muốn bắt tay giải quyết hết tất cả công chuyện, có một vài Club muốn tách ra kinh doanh riêng“.

Tô Duyệt Sinh nhìn tôi có chút đăm chiêu, trong lòng tôi trống ngực đập dồn dập, tôi làm như không có chuyện gì ngồi xuống ăn mì, ăn được hai miếng tôi liền nhịn không được, đặt cái thìa xuống nói với anh ta: “Kỳ thực, em muốn đi chơi một chuyến“. Lời này vừa ra khỏi miệng, vấn đề còn lại xem như ổn rồi.

“Anh đi với em nhé... Chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng lại rất ít đi chơi với nhau. Vốn cũng không biết anh có thời gian hay không, nhưng em muốn đi chơi với anh, ra biển hoặc đi đâu đó“. Tôi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Em muốn chúng mình đi chơi với nhau, cho dù sẽ mất mấy ngày thời gian, nhưng chỉ có hai chúng ta“.

Chén canh này không biết Tô Duyệt Sinh có muốn ăn hay không, anh ta không cho ý kiến, có lẽ qua nhiều năm như vậy lời ngon tiếng ngọt đã nói nhiều lắm rồi, chén canh này không nhất thiết phải uống, cũng có thể lúc này tâm tư anh ta hoàn toàn không đặt vào lời nói của tôi. Dù sao anh ta không tỏ vẻ gì, chỉ có bản thân tôi tự tìm lối thoát, yên lặng ăn xong chén mì.

Tôi đã nghĩ chuyện này cứ thế cho qua, ai biết qua hai ngày sau, anh ta bảo thư ký đưa cho tôi xem hai kế hoạch hành trình để chọn lựa, một hiển nhiên là Địa Trung Hải, nơi khác là Maldives.

Tôi gửi tin nhắn làm nũng với anh ta: “Không thể đi cả hai nơi sao?”

Anh ta xưa nay không bao giờ hồi âm tin nhắn của tôi, đương nhiên càng không có câu trả lời. Tôi sợ đêm dài lắm mộng, đành nhanh chóng chọn Maldives.

Mùa này chỉ có đi Maldives mới mặc bikini được thôi.

Thứ vũ khí duy nhất tôi có để ứng đối với Tô Duyệt Sinh, chính là sắc tướng mà.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.