Đừng Ngủ Khi Nam Chính Còn Thức

Chương 7: Kẻ nọ thật lưu manh




"Anh là ai?!"

"Là ân nhân của cô!" Người đàn ông nửa đùa nửa thật nói.

Khoảnh khắc cơ thể được thả lỏng, Phùng Nghiên lập tức trở mình xoay ngược về sau, xem thử tên kia rốt cuộc là quỷ thần phương nào.

Ngay tức thì, nụ cười tràn ngập vẻ bông đùa của đối phương đập thẳng vào mắt cô... Hướng lên trên một chút, ánh nhìn của Phùng Nghiên lập tức bị thu hút bởi sống mũi cao thẳng, đôi con ngươi đen nhánh đầy mị hoặc, hàng mày lưỡi mác đậm nét cương nghị, dù là quan sát ở khoảng cách gần cũng không tài nào bới móc ra khuyết điểm, chỉ có thể khẳng định rằng, khuôn mặt đối diện quả thực có một loại sức hút vô cùng mãnh liệt đối với phái nữ.

Phùng Nghiên thoáng ngơ ngẩn, cô vốn dĩ cảm thấy giọng nói của hắn ta nghe rất hay, nhưng không ngờ vẻ ngoài cũng có thể xuất chúng đến nhường này!

Chỉ có điều...

"Người đẹp, vừa nãy cô ra tay nặng quá." Người nọ xoa xoa chỗ thắt lưng bị cô đánh trúng, chớp mắt tỏ vẻ đáng thương. "...Eo tôi chắc bầm tím hết cả rồi!"

Phùng Nghiên cảm giác hắn ta cứ lưu manh thế nào ấy!

"Xin lỗi, tôi nhận nhầm người. Nhưng là do anh không chịu lên tiếng sớm hơn đấy chứ!" Cô thả đôi giày cao gót xuống, thong thả mang lại vào chân.

"Từ lúc bắt đầu cô đã cho tôi cơ hội để nói tiếng nào đâu?" Mặc dù hắn vốn có ý định trêu chọc người ta thật, nhưng ai ngờ thân thủ của cô gái này lại nhanh nhẹn đến thế.

Phùng Nghiên không muốn tiếp tục đôi co, dù sao cũng là nhờ đối phương ra tay giúp đỡ, cô mới có thể thoát khỏi tình cảnh nguy ngập vừa rồi. "Cảm ơn anh, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp!"

Hắn vừa nghe cô nói câu này, vừa chứng kiến cảnh cô bước đến chỗ tên háo sắc, nhân cơ hội gã ngất mà đạp ở sau lưng vài cú, tiếp đến còn quay sang nhìn hắn, tỉnh bơ yêu cầu: "Giúp tôi kéo một tay với!"

May mắn là lúc nãy hắn đã chôm được tấm biển dọn dẹp của cô lao công, đặt ở trước khu hành lang nhà vệ sinh, thế nên những việc bọn họ làm đều không có người phát giác.

Sau khi xử lí xong xuôi, Phùng Nghiên định rời đi trước, nào ngờ bị "ân nhân" đuổi theo đến trước cửa quán bar.

Phùng Nghiên nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Người nào đó tự cho mình có lý nói: "Cô đi rồi, sau này tôi biết tìm đâu để đòi lại phần ân tình này đây?"

"Không phải anh cứ đến quán bar này là được rồi sao?"

Hắn phì cười.

"Muốn lừa tôi à? Đến rồi cũng chưa chắc sẽ gặp cô đâu nhỉ?"

Phùng Nghiên chột dạ, cô biết đối phương muốn trêu chọc mình, định tìm cách né tránh nhưng bản thân lại đuối lý: "Vậy anh muốn thế nào?"

"Tên của cô, số điện thoại, địa chỉ nhà, những thông tin cần thiết để liên lạc!"

"Anh điều tra hộ khẩu à?"

"Tại cô khiến tôi không yên tâm đấy chứ."

Phùng Nghiên không còn cách nào khác, đành tóm lấy chiếc điện thoại hắn đang huơ trước mặt cô từ nãy đến giờ, tự nhập số mình vào.

"Yên tâm, vừa đổi số, không rảnh làm lại cái mới." Cô trả lại điện thoại cho hắn, ý tứ rằng chỉ có thể bấy nhiêu đó thôi, việc cho người mới gặp mặt lần đầu biết số điện thoại căn bản đã không giống cô chút nào rồi.

"Được, vậy hẹn gặp lại!" Hắn đáp lại bằng giọng điệu thoải mái, cũng không đòi hỏi gì thêm.

Người đàn ông này rất có chừng mực, không khỏi khiến người ta nảy sinh hảo cảm, Phùng Nghiên mỉm cười khách khí, nói "tạm biệt", sau đó đón được một chiếc taxi, nhanh chóng lên xe rời đi.

Bóng dáng người nọ vẫn đứng ở ven đường nhìn theo hướng xe chạy. Một lúc sau, hắn mới cúi đầu xem xét dãy số cùng với dòng chữ vừa được lưu trong danh bạ điện thoại kia, thầm nghĩ không ngờ cô ta còn dám dùng tên giả để lừa mình.

Một nụ cười chợt xuất hiện trên khoé môi hắn, cực kì nhạt, hệt như muốn hoà vào đêm tối sâu thẳm.

...

Khoảng trưa hôm sau, Tống Tư gọi lại cho Phùng Nghiên.

Lúc ấy cô còn đang nằm dài giữa cái hồ bơi rộng hơn mười mét của nhà họ Bạch, lim dim ngủ. Dì Châu đem điện thoại đến gọi mấy tiếng mới khiến Phùng Nghiên sực tỉnh, lười nhác bơi vào bờ.

"A lô Thụy Hoan, hôm qua gọi tao có chuyện gì hả?"

"Không có gì, khi đó uống nhiều quá, tao cũng quên béng hết rồi." Phùng Nghiên trả lời qua loa, "Mày làm gì mà không gọi được thế?"

"Điện thoại hết pin nên sập nguồn, hôm qua tao cũng bị chuốc rượu nhiều, lúc tỉnh lại cắm sạc thấy vài cuộc gọi nhỡ, tao liền gọi ngay cho mày đây!" Tống Tư lẩm bẩm, giọng hơi khàn: "Làm bà đây hết hồn, tưởng mày gặp phải chuyện gì phiền phức!"

Phùng Nghiên chỉ cười không đáp.

"À, hôm qua mày về sớm nên không biết, tự nhiên trong quán bar của tao có một thằng biến thái ngủ trong nhà vệ sinh nữ! Lúc đó có vài chị em phát hiện ra, liền hợp sức tẩn cho thằng đấy một trận! Tới khi tao đến hiện trường giải quyết thì thấy gã thảm không chịu nổi, mặt mũi bầm dập đến độ hiện hết lên mấy vệt xanh đỏ tím vàng!" Tống Tư vừa kể vừa không nhịn được tiếng cười.

Cô thử tưởng tượng ra bộ dạng của tên dê sồm đó, cũng bất giác cười theo.

Tán chuyện một hồi rồi cúp máy, Phùng Nghiên chợt nhớ đến người đàn ông đã giúp cô tối hôm qua, thầm nghĩ không biết bao giờ hắn mới tìm đến bắt mình trả ơn.

Có điều, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cô. Dù sao Phùng Nghiên và hắn cũng giống như bèo nước gặp nhau, cô cho rằng con người này ngoài miệng thì nói thế, dăm ba bữa ắt sẽ quên sạch.

Thế nhưng Phùng Nghiên đã đánh giá thấp trí nhớ của người nào đó. Chưa đến nửa tuần, đối phương đã gọi tới, "mặt dày" yêu cầu cô dắt hắn đi ăn nhà hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.