Đừng Ngủ Khi Nam Chính Còn Thức

Chương 11: Uất Kim Hương




"Nói như vậy, lẽ ra tôi còn phải cảm ơn cậu?"

Thôi Tử Ngạn thấy thái độ của cô không đúng lắm, bèn chọn cách giữ im lặng.

Mục đích ban đầu vốn dĩ giống như lời cậu nói, song giờ đây, sâu trong tiềm thức cậu cho biết mình cần phải dùng loại lí do này mới có thể quang minh chính đại gặp gỡ Bạch Thụy Hoan. Nếu không, Thôi Tử Ngạn nhất định sẽ hoài nghi đầu óc mình có bệnh!

Rõ ràng người phụ nữ trước mặt đã khiến Chu Anh phải chịu khổ hết lần này đến lần khác, theo lí mà nói Thôi Tử Ngạn nên thay người cậu thích mà bất bình, mà nảy sinh hận ý với Bạch Thụy Hoan.

Nhưng cậu làm không được. Ngay từ lần đầu gặp cô, cậu đã biết mình làm không được...

"Thôi Tử Ngạn, đây là lần cuối cùng tôi nhắc lại với cậu, tôi và Ám Dạ Minh đã ly hôn!" Một khi Thôi Tử Ngạn đã không cần cô chừa lại chút mặt mũi cho cậu ta, thì cách tốt nhất chính là phải tỏ rõ thái độ, "Cậu cũng đừng nghi ngờ có khuất tất gì ở đây, tất cả đều là do tôi tự nguyện. Vậy nên, chuyện tranh giành tình nhân giữa các người sau này không cần phải kéo theo tôi, tôi không quan tâm, cũng chẳng có nhu cầu rước thêm phiền phức! Nếu cậu tiếp cận tôi chỉ vì loại lí do này, thì tốt nhất là chúng ta đừng nên giao du nữa!"

Chẳng lẽ cứ để mọi chuyện kết thúc như thế này sao?

Thôi Tử Ngạn bồn chồn, trước khi kịp suy nghĩ thêm bất cứ điều gì, cậu đã nhanh chóng cất giọng: "Thụy Hoan, tôi xin lỗi!"

Phùng Nghiên ngẩn người. Tuy rằng trước đó nam phụ có rất nhiều hành động cô không thể lí giải được, nhưng chuyện cậu ta xin lỗi Bạch Thụy Hoan quả thật khiến cô hết hồn hết vía.

Sau giây phút sững sờ, Phùng Nghiên mới lúng túng quay mặt đi, cục tức ấm ách trong bụng mấy bữa nay hệt như quả bóng bị xì hơi, cô giả vờ ho khan nói, "Có biết phép tắc không hả? Ai cho cậu gọi tên tôi?"

Thôi Tử Ngạn mím môi: "Tên hay như vậy, sao lại không cho người ta gọi?"

"Đừng đánh trống lảng nữa, hôm đó tôi nghe thấy cậu gọi Chu Anh bằng chị rồi, rõ ràng là cậu nhỏ tuổi hơn tôi!" Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, Phùng Nghiên cũng không dám nghĩ rằng cái tên to xác này cư nhiên lại kém tuổi mình.

Thôi Tử Ngạn vừa nghe cô nói xong, đôi con ngươi khẽ động, cuối cùng lảng tránh ánh mắt.

"Thì... Từ nay tôi đổi cách xưng hô là được. Chị đừng giận!"

Ôi trời ơi, lực sát thương quá mạnh!!

Phùng Nghiên thừa nhận cô đã có chút mủi lòng, nhất là khi trông thấy khuôn mặt đẹp trai kia tựa như chú cún đang cụp tai ủ rũ vì bị phạt. Từ trước đến nay cô vốn là người ăn mềm không ăn cứng, bất kể có nổi giận đến mấy, chỉ cần đối phương chịu nhượng bộ đôi ba lần, bày tỏ ý muốn làm lành với cô, nếu là chuyện không nghiêm trọng lắm thì cô cũng sẵn sàng cho qua.

Quả nhiên, cách làm của Thôi Tử Ngạn đã đánh trúng tâm lí của Phùng Nghiên.

"Tôi muốn chúng ta bắt đầu lại từ đầu, tôi chỉ đơn thuần muốn kết bạn với chị, mà chị cũng không cần phải đề phòng, dùng tên giả để lừa tôi." Thôi Tử Ngạn chớp mắt, nhìn cô đầy vẻ mong đợi.

Phùng Nghiên không cho là đúng, "Tôi dùng tên giả lừa cậu lúc nào?"

"Lúc chị lưu số vào điện thoại của tôi, tên người liên lạc không phải của chị mà..."

Nói đến đây cô mới sực nhớ, cái tên hôm đó cô dùng để lưu vào máy của Thôi Tử Ngạn chính là: Phùng Nghiên.

Lúc ấy cô cũng chẳng hiểu mình bị gì, chỉ nghĩ nếu có người nào đó ở thế giới này biết được tên thật của cô, vậy thì tốt biết mấy! Thế nên cô đã bất tri bất giác, đổi từ tên ba chữ thành hai chữ... Một phần cũng là do cô không muốn để người lạ biết được thân phận Bạch Thụy Hoan này của mình, danh tiếng của nữ phụ phản diện vốn dĩ đã không tốt, tránh được phiền phức chừng nào hay chừng đấy. Tuy nhiên nghĩ kĩ lại thì, những việc bản thân cô đã làm hôm đó vẫn là có chút xốc nổi...

"Thôi, không nhắc chuyện cũ nữa, chỉ cần sau này chị đừng xua đuổi tôi là được!" Thôi Tử Ngạn tránh nặng tìm nhẹ, cậu đột nhiên bắt lấy tay cô, đặt lên ngực mình: "Mấy bữa nay tôi tổn thương dữ lắm!"

Phùng Nghiên bị chọc cười, cô thuận tay đẩy cậu ra một chút: "Tốt nhất là giống như những gì cậu vừa nói, nếu để chị đây biết cậu vẫn chứng nào tật nấy..." Cô ngưng giọng, sau đó làm động tác cứa cổ, ánh mắt hàm chứa đầy ý cảnh cáo.

Thôi Tử Ngạn cúi người, để khuôn mặt mình ngang tầm với Phùng Nghiên, sau đó khẽ nghiên đầu nhìn cô: "Vậy, có phải tôi vẫn được phép đến tìm chị không?"

"Chân ở trên người cậu, muốn đến đâu thì đến!"

"Xem như chị đồng ý rồi đấy nhé!" Thôi Tử Ngạn nhân lúc Phùng Nghiên không để ý, hôn chụt lên má cô một cái.

"Thôi Tử Ngạn! Cái tên lưu manh này!!!"

Sau giây phút kinh ngạc, cuối cùng Phùng Nghiên cũng kịp phản ứng, cô tháo dép ném về phía cái bóng vừa vụt chạy đi, tiếc là bị đối phương tránh được. Cho đến khi tiếng cười khanh khách vọng lại từ đằng xa hoàn toàn biến mất, Phùng Nghiên mới nhảy lò cò lấy lại chiếc dép bị ném xa vài mét, âm thầm ghi nợ ở trong lòng.

Sớm muộn gì cô cũng phải tính hết cả vốn lẫn lãi với cái tên vô sỉ này!

...

Ngày 9 tháng 6 năm 20XX

Hôm nay là một ngày rất đặc biệt...

Mọi năm vào đúng thời điểm này, Lan Dực Tước sẽ ghé vào tiệm hoa quen thuộc, mua loại hoa mà người yêu anh thích, chuẩn bị một món quà nho nhỏ, đặt trước nhà hàng để cùng cô đón mừng thời khắc quan trọng của đời người này.

Chỉ đối với riêng anh, cái ngày cô được sinh ra quả thật có ý nghĩa vô cùng lớn lao, cơ hồ tất cả những gì liên quan đến cô đều khiến anh trân quý đến như vậy.

Ôm bó uất kim hương đỏ tươi trong lồng ngực, Lan Dực Tước mở ra cánh cửa của một căn phòng nhỏ ở cuối dãy hành lang.

"Anh về rồi đây!" Giọng nói kia trầm thấp ưu nhã, ánh mắt nhìn về phía trước cũng rất đỗi dịu dàng.

Nhưng không có ai đáp lại cả.

Phải rồi, giờ đây anh không thể nào nghe thấy giọng nói của cô được nữa.

Thân hình Lan Dực Tước nặng nề gục xuống trước bàn thờ, sau đó nhìn chằm chằm vào di ảnh của người con gái anh yêu, tựa như vĩnh viễn sẽ không rời mắt.

"Sao em có thể đi như vậy mà không có anh?"

Cầm di vật cuối cùng cô còn để lại trên thế gian này, đôi mắt người đàn ông dần đỏ lên, gần như sắp nhỏ máu. Lan Dực Tước vuốt ve vật trên tay, cảnh tượng cô mỉm cười đem quyển sách mới mua ra khoe trước mặt anh lại hiện lên, dường như là của vị tác giả mà cô yêu thích lúc bấy giờ. Khi đó Lan Dực Tước đang bận vùi đầu vào máy tính để nghiên cứu dự án, không để tâm đến những gì cô nói, thế là bị cô giận dỗi suốt hai ngày liền.

Cứ ngỡ thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành và làm nguôi ngoai tất cả, nhưng đối với bản thân Lan Dực Tước, ý nghĩa của nó không khác gì sự tra tấn kéo dài. Kể từ khi cô không còn trên thế gian này, nỗi thống khổ vẫn cứ từng ngày một giằng xé trái tim anh, từng thời từng khắc khiến lồng ngực anh nghẹn khuất đến tưởng chừng như không thở được.

Chấp niệm quá lớn sẽ đẩy bản thân vào bước đường cùng. Thế nhưng có người thà rằng dấn sâu vào trong đó cũng không muốn buông bỏ dù chỉ một chút.

Lan Dực Tước biết, mình không thể chịu đựng nỗi giày vò này thêm một phút một giây nào nữa.

Sự điên cuồng thoáng hiện nơi đáy mắt của người đàn ông hệt như đốm lửa rực lên trong phút chốc, đến cuối cùng, sâu thẳm trong đôi đồng tử ấy chỉ còn sót lại một mảnh thanh tỉnh hoang vắng tựa như cõi chết.

Nếu đã như vậy...

Một mồi lửa thật sự bùng lên, nhanh chóng bén vào trang giấy, sau đó từng chút một lan rộng ra. Nó tham lam muốn nuốt chửng hết tất cả mọi thứ, cho đến khi những gì còn sót lại đều bị thiêu rụi trở thành một đống tro tàn...

"Đợi anh, Phùng Nghiên."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.