Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác

Chương 33




Tú bấm cái nút ngay vách tường đó, hai cánh cửa dần mở ra, một gian phòng nhỏ mở ra, xung quanh thì treo toàn đồ. Hết ngỡ ngàng lại thấy sự ngạc nhiên đó là dư thừa và chỉ kết luận một câu “ Nhà giàu mà lại....”

Tú bước vào, đi quanh một vòng xem xét. Cả hàng tá đồ, nhìn cứ như gian hàng quần áo lé cả mắt, biết cái loại nào thì mới thoải mái đây!

Tú lại đảo một vòng nhưng nhìn kĩ hơn, sau đó đang lấy bộ đồ mình xem là khá thoải mái ra. Thắng giục.

- Em làm gì lâu vậy? Lấy đại đi.

Tú hét lên.

- Ra đây!

Tú đi ra, nhấn cái nút, cánh cửa đóng lại, Tú tiến sang. Thắng lại cứ như thế bảo.

- Em sang treo đồ vào nhà vệ sinh giúp anh rồi mở cả nước nóng nhé.

Tú thấy Thắng thì cứ thoải mái sai bảo mình, khó chịu nhưng đâu thể làm gì ngoài thở dài, đi vào phòng tắm làm theo. Nhìn phòng tắm mà cũng cứ nguy nga như một cung điện. Tú treo đồ lên, mở máy nước nóng, đi ra.

- Xong rồi, anh đi tắm đi.

Rồi liếc mắt sang cái ghế sofa bên góc, phóng nhanh ngã nhào vào nó. Thắng ngồi dậy thì thấy vẻ mặt thoải mái của Tú ngồi dựa vào ghế sofa cực kì thoả mãn, chân duỗi thẳng ra. Thắng nhíu mày.

- Em không đỡ anh vào sao?

Tú vừa mới thoả mãn nhắm mắt nằm sải trên cái sofa, cau mày nói.

- Anh gần đó cố lếch vào đi. Nhờ vả gì nữa. Đi cho quen đi.

Rồi lại thả lõng hưởng thụ cái ấm áp, êm ái của cái ghế. Thắng cạn lời, không biết nói gì hơn, đanh tự thân đi vào nhà tắm đóng cửa lại. Tú ngóc đầu lên nhếch mép cười một cái rồi lại nằm xuống. Một lúc thì chợt nhớ.

Không biết ông Lưu có đi đón mình rồi không thấy xong tìm khắp nơi không? Nhưng lại không thấy gọi!

Tú mở mắt ra, suy nghĩ đắn đo một chút.

Tối nay chắc mình cũng về hơi trễ, hay gọi cho mẹ báo tình hình vậy.

Tú đứng dậy, đi sang cặp mình, lục lọi cứ như mình có điện thoại vậy, không thấy đâu mới hơi hốt hoảng lên.

- Ủa?!

Lục nhanh hơn, xong mới trấn tỉnh. Mất rồi còn đâu! Tú la lên hỏi Thắng, sợ anh ta trong đó mà nói nhỏ quá chắc không nghe.

- Thắng, điện thoại anh đâu? Cho tôi mượn một chút.

Thắng đang nằm trong bồn, nghe thấy Tú hỏi, cũng sợ nói nhỏ quá thì ngoài đó không nghe, mở volume cổ họng to.

- Trong áo khoác vừa nãy.

Tú nhìn sang cái tủ áo khoác, cẩn thận kéo cặp đi sang. Lấy điện thoại trong túi ra, đi sang nhảy lên cái ghế sofa kia, bấm số mẹ gọi.

Tiếng chuông reo lên vài đợt rồi giọng mẹ Tú phát ra đang hốt hoảng.

- Ai vậy?

Tú biết chắc là đang lo rồi mới nói đùa giỡn

- Con đây mẹ ơi. Con gái yêu của mẹ đấy!

Giọng mẹ Tú gắt lên, qua cái loa khủng của điện thoại Thắng xông vào muốn nát cái màng nhĩ của Tú, Tú phản ứng nhanh đưa điện thoại ra xa tai một chút.

- Đi đâu thế hả? Số này là số ai sao lạ thế? Mà giờ này mới gọi, biết ở nhà lo không?

Tú cười hì hì.

- Dạ con xin lỗi. Giờ mới nhớ mà gọi cho mẹ.

Mẹ Tú lại hét lên.

- Còn cười sao?

Tú mặt vẫn trơ trơ.

- Con hôm nay đến nhà bạn, về hơi trễ mẹ đừng lo, con sẽ an toàn.

Vừa nói đến nhà bạn xong, thì Thắng trong nhà tắm không thấy Tú lấy sịp cho mình la lên.

- Tú quần lót anh đâu?

Tú bất ngờ, hốt hoảng. Bên đầu dây kia mẹ Tú cũng bất ngờ không kém.

- Tú con đang làm gì vậy hả?

Tú luống cuống, gấp gáp nói.

- Mẹ à con tắt máy đây, bạn con trêu đùa đó mẹ đừng nghĩ lung tung. Con tắt máy nhé, tối gặp. Bai bai.

- Tú, Tú.

Tú liền bấm tắt máy. Thở dài một cái, thật sự tình hình vừa rồi là muốn giết Tú mà. Tú gắt lên.

- Nãy tôi không có lấy đâu. Tôi đã nói mà anh không nghe.

Thắng la lên.

- Rồi giờ sao anh ra.

Tú đáp.

- Thì anh mặc quần kia đở đi rồi ra mà mặc thêm bạch tuột vào. Chứ tôi nhất quyết không lấy cho anh đâu.

END CHAP


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.