Đừng Nên Gặp Lại

Chương 59




Doãn Ước lần đầu tiên cưỡi ngựa, chính là Kỷ Tùy Châu dẫn cô đi.

Khi đó mấy đứa bạn cùng phòng đều cười cô, nói sau này cô đi theo người giàu có Kỷ Tùy Châu này, sẽ được thơm lây không ít. Hở tí là đi đánh golf, xem đua ngựa, nếu không thì đi lặn biển. Kỷ Tùy Châu còn từng nói muốn đưa cô đi săn thú, sau đó trời còn chưa chuyển lạnh, hai người đã cãi nhau trở mặt, chuyện này cũng chưa thực hiện được.

Lúc đó Doãn Ước rất kiêu ngạo, bạn cùng phòng nói gì cũng chấp nhận, còn thường xuyên cố ý khoe khoang, hay mời cả ba cô bạn đi ăn. Đó là thời gian đẹp nhất trong đời cô.

Sau khi cô trở mặt với Kỷ Tùy Châu, có thể do trong tiềm thức sợ hãi gặp lại bạn cùng phòng, dù sao các cô ấy cũng là những nhân chứng cho chuyện tình yêu tồi tệ này. Cho nên sau khi bỏ học, cô và các bạn cũng dần dần cắt đứt liên lạc.

Đôi khi cô cũng sẽ nhớ đến họ, nhưng lại không dám gặp. Con người chính là sinh vật mâu thuẫn thế đấy.

Nhưng cô của lúc đó quả thật được Kỷ Tùy Châu dẫn đi chơi không ít trò thú vị. Nói về lần đầu tiên cưỡi ngựa đi, thật sự cô không có chút tâm lý sợ hãi nào đối với ngựa. Nhưng trước khi ra ngoài bạn cùng giường với cô còn nghiêm túc vịn vai cô rồi nói:

– Doãn Ước, cậu không cần tỏ vẻ dũng cảm đâu, cậu phải biểu lộ sợ sệt một chút, để anh ấy bảo vệ cậu.

Bạn cùng bàn thì chồm tới thêm củi:

– Đúng đúng, nếu không giá trị của bọn đàn ông không thể hiện được đâu. Bạn trai mình ăn thịt nướng xiên còn thay mình cầm xiên tre nữa kìa, sợ mình bị đâm đau tay.

Màn ân ái thắm thiết như vậy, kết quả cuối cùng bị mọi người xúi dại mà rắc rối.

Doãn Ước nhớ rõ nhờ chủ ý sứt sẹo này, sau khi đến trang trại ngựa Doãn Ước liền giả yếu đuối. Mới đầu Kỷ Tùy Châu không nói gì, chỉ dạy cô bồi dưỡng tình cảm với ngựa thế nào, còn nói với cô nguồn gốc của con ngựa này.

Đó là ngựa do Kỷ Tùy Châu nuôi, xuất thân thuần huyết cao quý còn chưa tính, nghe nói con ngựa đó còn có một câu chuyện truyền kỳ về nó.

Nhưng Doãn Ước không nghe nghiêm túc, cô chăm chăm giả bộ yếu đuối. Đến cuối cùng Kỷ Tùy Châu nghi hoặc nhìn cô, hỏi một câu:

– Em chưa ăn sáng à?

– Ăn rồi.

– Anh thấy bộ dạng như sắp ngã khỏi ngựa của em, hay là đưa em đếm bệnh viện kiểm tra, đo đường huyết nhé?

Vừa nghe nói phải tiêm, Doãn Ước lập tức tỉnh táo. Sau đó vô tình nhìn thấy Kỷ Tùy Châu đắc ý cười cười, cô biết sách lược nhỏ của mình đã bị người ta nhìn thấu.

Không nên nghe hai đứa bạn không có tiền đồ ra chủ ý, sao có thể qua mắt được dân kinh doanh lươn lẹo chứ?

Kỷ Tùy Châu tìm huấn luyện viên cho Doãn Ước, đỡ cô lên ngựa rồi chậm rãi dắt ngựa phi nước kiệu. Vừa mới bắt đầu Doãn Ước cảm thấy rất mới mẻ, phi nước kiệu chậm rãi còn có chút nhàm chán.

Cô ao ước mình có thể như trên phim, phóng ngựa rong ruổi, tư thế oai hùng hiên ngang.

Kỷ Tùy Châu nói không thành vấn đề, lập tức nhảy lên ngựa của cô, cùng cô cưỡi chung một con. Khoảnh khắc đó Doãn Ước cảm thấy mình thật sự quá lắm mồm, cô thế này có gì khác biệt với mấy nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình chứ.

Chẳng qua nữ chính trong tiểu thuyết đến cuối cùng luôn được hoàng tử nâng niu trong tay, còn cô thì, không nói tới thì hơn.

Kỷ Tùy Châu con người này không có lợi lộc thì không làm, thúc ngựa mang theo Doãn Ước chạy ra khỏi phạm vi rào chắn, sau khi để cô tận hưởng lạc thú phóng ngựa, lại thu về rất nhiều lợi tức từ cô.

Ngày đó sau khi cô trở về, bạn cùng phòng lôi kéo cô hỏi cưỡi ngựa thế nào, Doãn Ước mệt mỏi cả nửa ngày chỉ nói đại một câu:

– Quá mệt mỏi, còn mệt hơn ở trên giường với anh ấy nữa.

Tên đàn ông chết tiệt này, suýt nữa ở trên lưng ngựa muốn mạng của cô rồi.

Hiện giờ quay trở về trang trại ngựa tràn ngập kỷ niệm bạo lực, Doãn Ước không khỏi rùng mình. Cô cảm thấy thật may mắn khi Kỷ Tùy Châu bây giờ là người mù, nhưng lại tưởng tượng, người mù thì sao, làm chuyện này cho dù không nhìn thấy, thì ảnh hưởng cũng không lớn mà.

Cô oán thán quay đầu nhìn Kỷ Tùy Châu, đúng lúc đối phương chồm đến nói chuyện với cô, nụ hôn của anh lại ập đến. Kỷ Tùy Châu hiện giờ của hời càng chiếm càng có thứ tự, nếu đã hôn rồi thì dứt khoát hôn lâu thêm một chút, cũng không quan tâm xung quanh có ai nhìn không.

Doãn Ước không vùng ra được, chỉ có thể cùng anh diễn màn ân ái. Sau đó hết hơi thả ra, cô nhỏ giọng oán giận:

– Người ta thấy hết rồi.

– Không hề gì, dù sao anh cũng không nhìn thấy.

Doãn Ước rất muốn liếc anh.

Người huấn luyện ngựa dẫn họ đi chọn ngựa, con được chọn vẫn là con ngựa thuần huyết tên Truy Phong của Kỷ Tùy Châu. Năm đó anh còn trẻ ở trên ngựa xem như tràn trề thanh xuân, hiện giờ gặp lại phong thái vẫn như xưa, nhưng tuổi tác thì đã lớn hơn.

Kỷ Tùy Châu rất thích con ngựa này, cho dù nó đã già, không còn tham gia mấy trận thi đấu đua ngựa nữa, nhưng anh vẫn xem nó là bạn tốt như xưa. Đôi khi Doãn Ước nhìn họ tiếp xúc, cũng không có cảm giác nó là ngựa.

Kỷ Tùy Châu người này, đôi khi cũng rất niệm tình bạn cũ.

Cũng giống như lần trước, ban đầu chỉ chạy loanh quanh trong phạm vi nhỏ của trang trại. Kỷ Tùy Châu mắt không tiện, không thể đưa Doãn Ước ra ngoài phi những khúc quanh, chỉ có thể để huấn luyện viên đi theo, chút chút lại tăng tốc cho cô, riết rồi cô sinh nghiện.

Huấn luyện viên là chàng trai trẻ, trên người mặc đồ cưỡi ngựa rất đẹp trai và khí phách, toàn thân lộ ra vẻ giỏi giang và oai hùng. Doãn Ước thấy cậu ta tay nghề thành thạo khí thế bức người, liền nổi lên suy nghĩ muốn bắt chuyện với cậu ta.

Anh chàng biết cô là khách quý của chủ tịch Kỷ, cũng liền lịch sự nói vài câu với cô. Lúc đầu chỉ có ý ứng phó, có lẽ đã thấy rất nhiều đàn ông có tiền đưa phụ nữ đến chỗ này tiêu khiển, nên cũng xem Doãn Ước là loại phụ nữ như vậy.

Nhưng nói chuyện nhiều hơn cảm giác không giống vậy, một người từ lời nói cử chỉ rất dễ dàng nhìn ra có phải loại thực dụng hay không, huống hồ Tiểu Lục lại là người thông minh, thật có thể nhìn ra người đó là tốt hay xấu.

Cậu ta liền nhanh chóng phát hiện Doãn Ước là một người nói chuyện rất vui vẻ.

Doãn Ước cũng biết con người anh chàng này không tệ, hơn nữa còn rất có lý tưởng và khát vọng. Năm nay cậu ta chưa đến hai mươi, lại có kinh nghiêm gần mười năm với ngựa. Ước mơ lớn nhất chính là dẫn theo ngựa của cậu ta, đi tham gia các trận đua ngựa đẳng cấp quốc tế ở Hồng Kông hoặc tranh World Cup.

Trong lời nói của cậu ta như là mở ra một cánh cửa thể giới mới cho Doãn Ước, hóa ra ngoại trừ đi làm công hay kinh doanh, trên đời này còn có những công việc rất thú vị khác.

Cô và anh chàng càng nói càng hợp ý, dắt ngựa ngược lại trở thành thứ yếu. Sau đó cô dứt khoát xuống ngựa, ngồi xuống bên cạnh cùng cậu ta nói về lý tưởng cuộc đời.

Không biết nói bao lâu, Doãn Ước nói đến khô miệng, nhận lấy chai nước đối phương đưa liền ngửa đầu uống. Vừa ngẩng lên lại nhìn thấy Kỷ Tùy Châu đang đứng cùng với một cô gái khá đẹp ở đối diện, dường như đang nói chuyện.

Nhìn kỹ, cô gái nọ là Hạ Tịch, bên cạnh cô ấy cũng có một con ngựa cao to toàn thân màu đen, càng thêm tôn lên vẻ xinh đẹp long lanh và làn da trắng trẻo của cô.

Cô vừa nói vừa cười, nụ cười nọ thanh lịch lại tự nhiên, trên người mặc bộ đồ cưỡi ngựa, khiến toàn thân cô ấy oai phong bừng bừng, lại đặc biệt lại có vẻ quyến rũ của phụ nữ.

Doãn Ước cảm thấy Hạ Tịch rất xinh đẹp.

Tiểu Lục bên cạnh cũng đang uống nước, thấy hồi lâu Doãn Ước không nói gì, theo tầm mắt cô nhìn qua. Cậu ta cũng nhìn thấy Hạ Tịch, dường như sợ Doãn Ước hiểu lầm, liền chủ động giải thích:

– Đó là Hạ Tịch của tập đoàn Nhất Phẩm.

Cậu ta không gọi là “cô Hạ”, mà gọi thẳng tên họ. Doãn Ước nhớ đến cậu cũng gọi Kỷ Tùy Châu cả tên lẫn họ, không giống người khác xưng hô anh là “chủ tịch Kỷ”.

Cậu ta có vẻ bướng bỉnh của thanh niên, loại khí chất này thật hấp dẫn.

– Ừm, tôi biết, có gặp mấy lần rồi- Doãn Ước liền cười.

– Trước kia Kỷ Tùy Châu cũng cùng chị ấy đến đây vài lần.

Doãn Ước quay sang nhìn anh ra, không rõ cậu ta nói chuyện này với mình để làm gì. Theo lý mà nói, người bình thường thấy quan hệ giữa cô và Kỷ Tùy Châu, chắc chắn biết không phải tầm thường rồi. Dưới loại tình huống này hoặc là giải thích, hoặc là không nên nói gì.

Dù sao hai người kia thoạt nhìn cũng là trai tài gái sắc, thật dễ khiến người ta hiểu lầm.

– Chỉ là đến vài lần, không có gì khác- Anh chàng cười cười.

– Cậu muốn nói điều gì?

– Dù sao tôi cũng chưa từng thấy Kỷ Tùy Châu hôn chị ấy.

Doãn Ước đỏ mặt, nhớ đến chiếc hôn vừa rồi. Thật là, thằng nhóc này không biết đã đủ tuổi vị thành niên chưa nữa, nếu chưa đủ mười tám tuổi, hai người họ chẳng phải đã ở trước mặt mọi người dạy hư thằng nhỏ rồi hay sao?

Trở về nhất định phải nói chuyện với Kỷ Tùy Châu mới được, không thể ở nơi công cộng làm chuyện này nữa.

Nhưng hình như đóng cửa lại cũng không nên làm mà.

Tiểu Lục hỏi cô có muốn cưỡi ngựa thêm vài vòng không, Doãn Ước nói thôi thấy mệt, cứ như vậy ngồi đó nói chuyện cùng nhau. Hai người kia người thì không nhìn thấy, người thì giả bộ không thấy cô, nói chuyện thật khí thế. Anh chàng này cũng không đi, cứ như vậy ngồi cùng với Doãn Ước.

Lúc cậu ta im lặng có một loại khí chất chín chắn và trầm ổn, có cậu ta ở bên cạnh, Doãn Ước lại cảm thấy vô cùng yên tâm. Cậu ta cũng không nói nhiều, rất hiểu hai người ngồi chung thì nên có chừng mực.

Doãn Ước phát hiện mình càng ngày càng có hứng thú với anh chàng này.

Cứ như vậy uống hết nửa chai nước, cậu trai hình như cũng cảm thấy ngồi nhiều nên mệt, đứng lên hoạt động gân cốt, dắt ngựa của Kỷ Tùy Châu đi.

Bộ dáng cậu ta xoay người nhảy lên ngựa thật đẹp mắt, Doãn Ước so với anh chàng tài giỏi  trong trang trại ngựa này quả thật như là kẻ mù chữ. Cậu ta nhanh chóng phi vài vòng, sau vó ngựa thốc lên một lớp bụi mờ. Doãn Ước phát hiện con ngựa già trong tay cậu ta, lại lần nữa bừng lên sức sống mới.

Phi vài vòng xong cậu ta thả chậm tốc độ, cuối cùng dừng lại trước mặt Hạ Tịch. Cậu ta nhảy xuống ngựa, đứng trước mặt đối phương nói gì đó. Kỷ Tùy Châu theo bản năng ngẩng đầu, dường như nhìn về hướng Doãn Ước đang ngồi.

Sau đó anh vẫy tay với cô, ý bảo cô qua chỗ anh.

Hạ Tịch thì lên ngựa của mình, mau chóng được Tiểu Lục dẫn đi.

Doãn Ước đi đến trước mặt Kỷ Tùy Châu, ra vẻ thoải mái nói:

– Nói chuyện vui không?

– Mùi dấm nồng quá, ở tít đằng xa cũng có thể ngửi thấy- Đối phương đáp.

Doãn Ước biết giọng của mình cũng có hơi chua thật. Nhưng nghĩ đến Kỷ Tùy Châu và Hạ Tịch rất môn đăng hộ đối, cô có chút khó chịu. Rõ ràng hai người họ vẫn chưa xác định điều gì. Phụ nữ sao đều là như vậy nhỉ?

– Ngại quá, lần tới nhất định em sẽ chuyên tâm ngắm trai trẻ, chỗ nào cũng không nhìn.

– Xem ra Tiểu Lục biểu hiện không tồi, em rất thích cậu ta.

– Đâu chỉ là thích, em quả thật sùng bái cậu ta. Tuổi còn nhỏ mà sao lại lão luyện như vậy, khí chất cũng tốt. Em nghe cậu ta nói về lý tưởng và khát vọng của bản thân, đúng là nhiệt huyết sôi trào. Kỷ Tùy Châu, anh nói xem có phải em nên tìm công việc gì đó để làm không.

Thời gian này quả thật cô rất lười, ngày nào cũng ngây ngô không biết mình đang làm gì. Đi theo Kỷ Tùy Châu lại càng lười hơn, lại rơi vào trạng thái yên ổn, cô hiện giờ không còn lòng nhiệt tình như khi làm với ông nội nữa rồi.

Cô không nên sống như vậy cả đời.

Kỷ Tùy Châu nhíu mày, đột nhiên hối hận khi đưa cô đến đây. Không ngờ tên Tiểu Lục này lại có tác dụng đến vậy, đây hoàn toàn tương phản với kiểu “nuôi nhốt” Doãn Ước của anh.

– Cậu ta với em không giống nhau.

– Sao không giống?

– Cậu ta cố gắng phấn đấu, không riêng vì lý tưởng của mình, mà còn vì cái khác nữa.

Doãn Ước có hơi tò mò, thằng nhóc họ Lục này thật sự là người rất cuốn hút.

Kỷ Tùy Châu ôm lấy Doãn Ước, kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Doãn Ước rất tự giác đảm đương “chó dẫn người mù” của anh.

Hai người ngồi xuống, Kỷ Tùy Châu mới nói:

– Thằng nhóc đó có người trong lòng rồi, đáng tiếc trăng sáng tuy tốt, nhưng không qua được sức hấp dẫn của tiền tài.

Nghe có vẻ là một câu chuyện bi thương.

Kỷ Tùy Châu lại chuyển đề tài, biểu cảm nhìn Doãn Ước có vẻ đương nhiên:

– Em cũng có sự nghiệp của mình, không cần tự ti.

– Em có cái gì?

– Em có anh, vậy là đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.