Đừng Nên Gặp Lại

Chương 39-2: Phòng trộm 2 (2)




Ngày hôm sau, mọi người chính thức đi trượt tuyết.

Bởi vì đang mùa du lịch, khu trượt tuyết đông nghịt người. Người nhiều sẽ ít cháo, mười mấy huấn luyện viên bị nhanh tay cướp mất, mau đến nỗi cả người dự bị cũng không còn. Đám Doãn Ước ra trễ chậm tay, cái gì cũng không giật được.

Doãn Ước không phải lần đầu tiên trượt tuyết, trước kia có đi chơi cùng Kỷ Tùy Châu vài lần, học được sơ sơ, so đại đa số bọn con gái ngay cả ván trượt cũng chưa từng chạm qua mà nói, cô có thể tính là người có kinh nghiệm.

Không có huấn luyện viên chỉ đạo, cô liền tự suy nghĩ, nhớ lại những điểm quan trọng trước kia Kỷ Tùy Châu từng dạy cô. Mới bắt đầu không dám trượt quá nhanh, chỉ quanh quẩn ở trong khuôn viên nhỏ. Vài lần trượt quen tìm được chút cảm giác, cô liền nóng lòng muốn thử.

Nghe sau lưng có liên tiếp tiếng nũng nịu của những cô gái khác, Doãn Ước thử điều chỉnh tư thế, rất tự tin trượt qua một khúc quanh, sau đó vững vàng dừng lại.

Đáng tiếc không có tiếng vỗ tay tán thưởng.

Cô quay đầu lại nhìn, phát hiện đa số mọi người đều vây quanh lấy Trịnh Đạc. Kỹ thuật của anh không tệ, quan trọng là đẹp trai tính tình lại tốt, vốn có cô gái hâm mộ anh, mượn cơ hội này chấm mút, anh cũng không tức giận, cũng không làm người ta bẽ mặt.

Doãn Ước không thích xem náo nhiệt, nhìn thấy Hà Mỹ Hi cách đó không xa dựa vào thân cây nghỉ ngơi, bèn trượt qua đó. Hà Mỹ Hi thấy cô đến khẽ giương mắt, vẻ mặt bơ phờ.

Doãn Ước liền hỏi cô:

– Sao vậy, tối qua ngủ không ngon à?

Hà Mỹ Hi oán giận:

– Đừng nói nữa, Phương Thành Tựu ngáy to, ồn chết đi được.

Xưng hô cũng thay đổi, trước kia không ngừng gọi Tiểu Phương Tiểu Phương. Doãn Ước cảm thấy có chút không ổn:

– Hai người rốt cuộc sao vậy, chỉ một chén canh thôi mà.

– Không phải.

– Cãi nhau à?

– Không có.

Hà Mỹ Hi nói xong, cũng nhìn về hướng Trịnh Đạc:

– Doãn Ước, bác sĩ Trịnh không tệ đó, cậu nghĩ thế nào?

– Mình không nghĩ gì hết, hiện tại mình không nghĩ đến vấn đề cá nhân.

– Tại sao lại không nghĩ, cậu cũng không phải thiếu nữ đôi tám, lớn tuổi rồi nên suy nghĩ vấn đề này đi. Trịnh Đạc hay Kỷ Tùy Châu, dù sao cậu cũng phải chọn một người.

– Tại sao mình phải chọn một trong hai người đó? Trên đời này thiếu gì đàn ông.

– Cũng đúng- Hà Mỹ Hi cười- Họ cũng không thấy tốt bao nhiêu.

– Trượt tuyết đi, không phải cậu đề nghị đi chơi à.

Lúc này Doãn Ước mới phát hiện Hà Mỹ Hi không có trang bị gì, chỉ mặc đồ trượt tuyết. Cô cảm thấy cảm xúc cô bạn bất ổn, muốn quan tâm hỏi han vài câu lại thấy đối phương lảng tránh, không thể nào hỏi được.

Hà Mỹ Hi xua tay:

– Cậu đi đi, mình nghỉ một lát.

Cô không ép Hà Mỹ Hi nữa, nhìn cô bạn chốc lát rồi mới xoay người đi. Cô dọc theo đường tuyết chậm rãi trượt xuống, phía sau đột nhiên nổi gió, có người từ sau lưng lướt nhanh qua, khi đến bên cạnh cô đột nhiên dừng lại, gọi tên cô.

Doãn Ước vừa thấy là Trịnh Đạc, mỉm cười. Hôm nay trông anh tràn trề sức sống, bộ dạng không đội nón bảo hộ cực đẹp trai, khó trách đi tới đâu cũng có người nhìn.

Trịnh Đạc nói với cô:

– Tối qua vội quá, không hỏi han em. Cảm giác em thế nào, chơi vui không?

– Không tệ, chỉ là nhiều người quá.

– Lần tới mời em đi khu trượt tuyết khác, nơi đó rất ít người.

Doãn Ước không nói tiếp, sợ gây ra hiểu lầm. Cô đổi đề tài hỏi đối phương:

– Tối qua ngủ ngon không?

– Rất ngon- Trịnh Đạc cúi đầu cười cười, nụ cười được ánh nắng thấm đẫm rất đẹp- Hỏi em chuyện này nhé, em với người đó thế nào rồi?

Doãn Ước một hồi sau mới hiểu:

– Cái gì thế nào, em và anh ấy có quan hệ gì đâu, anh đừng ghép đôi bậy bạ. Người ta là hoa đã có chủ rồi.

– Vậy thì tốt, tại sợ em chịu thiệt thôi.

– Có gì đâu, còn anh, tối qua ngủ chung một phòng với anh ấy, anh ấy không ức hiếp anh chứ?

Con người Kỷ Tùy Châu, nếu muốn bức chết người ta, quả thực có vài phương pháp mờ ám.

Trịnh Đạc ánh mắt buồn bả, như muốn nói gì đó, cuối cùng lại thở dài:

– Không có, anh ta sẽ không đâu. Chỉ là chuyện này hoàn toàn anh không muốn nói, em hỏi mà anh không nói, em sẽ có nghi ngờ.

– Rốt cuộc là sao?

– Tối qua anh ta không ngủ trong phòng, đưa anh về phòng xong không bao lâu anh ta nhận điện thoại liền ra ngoài. Buổi sáng lúc anh ra ngoài thì gặp được anh ta mới về.

Doãn Ước sao không rõ được, lúc này lập tức nói:

– Chắc đi với Hạ Tịch rồi.

– Trông có vẻ em không giận nhỉ.

– Đã nói chúng em không có gì, thì cần gì phải tức giận chứ.

Trước kia cô thường ăn dấm, lại không có cảm giác an toàn, Kỷ Tùy Châu nói với bạn khác giới nhiều hơn một câu thôi, cô cũng sẽ buồn cả buổi sáng. Hiện tại sẽ không, có lẽ đã trưởng thành, cũng có lẽ đã… không còn yêu như vậy nữa.

Cô giơ gậy trượt tuyết trong tay lên:

– Đừng nói mấy chuyện này nữa, hay là chúng ta so tài một trận đi?

– Được thôi, ưu tiên phụ nữ, cho em trượt trước nửa phút.

– Khinh thường con gái đúng không, được thôi, em đây mặt dày tiếp nhận nhé- Doãn Ước chỉ vào cột mốc màu cam ở xa xa nói- Đến đó nha, thế nào?

Trịnh Đạc cũng phóng mắt nhìn. Nơi này địa hình không cao lắm, nhưng nhiều khúc quanh, địa thế có hơi phức tạp. Anh lo cho Doãn Ước:

– Em được không?

– Vậy thử xem.

Vừa dứt lời, Doãn Ước đã trượt đi. Lúc bắt đầu tốc độ không nhanh lắm, trượt khoảng hơn mười thước lá gan cũng lớn hơn, liền tăng tốc. Trịnh Đạc ở phía sau nhìn cô chằm chằm, lặng lẽ đếm ba mươi giây sau cũng xuất phát theo.

Ban đầu, khoảng cách giữa hai người khá lớn, nhưng rất nhanh khoảng cách này dần thu hẹp lại. Doãn Ước thỉnh thoảng quay đầu lại, phát hiện anh đã đến gần trong gang tấc, không khỏi giật mình.

Quả nhiên là cao thủ, anh và cô so tài chính là dỗ cô chơi mới đúng.

Nghĩ vậy cô mỉm cười, trong lòng có chút ấm áp. Con người Trịnh Đạc nói chuyện hay làm việc đều làm người ta thoải mái, không giống người nào đó, không làm cô khẩn trương thì cũng làm cô lúng túng.

Doãn Ước thu hồi tầm mắt tiếp tục trượt đi, phía trước có khúc quanh góc độ lớn, cô thoáng nghiêng người hạ thấp trọng tâm,  giữ cân bằng không tồi. Không ngờ vừa cua được một nửa, không biết từ đâu nhảy ra con chó mực, sủa ỏm tỏi chạy về phía cô. Doãn Ước căng thẳng thay đổi tư thế, hơn nữa đang xuống dốc với tốc độ cực nhanh, cô không kịp điều chỉnh, chân trượt một cái cả người liền bay ra bên cạnh.

Thời điểm ngã xuống lớp tuyết dày, lạnh đến hai má Doãn Ước đông cứng. Ngay sau đó trên người lại ấm áp, một sức mạnh gắt gao ôm lấy cô, che chở cô vào lòng.

Hai người dính chặt lấy nhau, ngã lộn nhào trên truyết. Doãn Ước không thấy rõ sự vật trước mắt, chỉ cảm thấy người và tuyết không ngừng tung bay. Sau một trận hỗn loạn, như va phải cái gì, hai người lại lăn ngược về một đoạn, cuối cùng dừng lại.

Não bộ Doãn Ước có vài giây trống rỗng, nhưng nhanh chóng có phản ứng lại. Cô loạng choạng đứng lên, còn chưa đứng vững đã được một người ôm mạnh vào lòng.

Kỷ Tùy Châu không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, Doãn Ước bị anh ôm chặt, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể nhỏ giọng nói:

– Anh buông ra trước đã.

Đối phương cũng không để ý, chỉ lo kiểm tra thân thể cô, còn hỏi cô đau ở đâu.

– Không có chỗ nào đau hết, tôi đi xem Trịnh Đạc đã.

– Anh ta có sao đâu, đụng vào gốc cây thôi.

Doãn Ước cúi đầu nhìn thấy Trịnh Đạc ngồi trên tuyết, bên cạnh mấy nhân viên chăm sóc y tế vây quanh, đang ở đó kiểm tra đầu anh. Anh không đội nón bảo hộ, lực va chạm vừa nãy không nhẹ, trên trán lờ mờ nhìn thấy khối u sưng vù.

Anh nhìn về phía Doãn Ước mỉm cười không đáng lo ngại, khiến gánh nặng trong lòng cô lập tức tan biến. Nhưng Doãn Ước vẫn đẩy Kỷ Tùy Châu ra, đi về hướng Trịnh Đạc.

Kỷ Tùy Châu túm lấy cánh tay cô:

– Đừng đi.

– Có chuyện gì lát nữa nói sau, anh buông tay ra trước đi- Lúc cô nói chuyện trong giọng nói vô thức có chút tức giận, ngay cả chính cô cũng cảm thấy lạ. Cô đang tức giận gì vậy?

Ánh mắt thâm thúy của Kỷ Tùy Châu giống như có thể hiểu rõ mọi chuyện, Doãn Ước bị anh nhìn đến mất tự nhiên, mạnh mẽ giãy ra, đi thẳng đến bên cạnh Trịnh Đạc.

Bác sĩ đã kiểm tra bước đầu cho anh, cũng đề nghị anh đến bệnh viện chụp hình. Trịnh Đạc vốn từ chối, được Doãn Ước khuyên vài câu nên thay đổi chủ ý, ngồi lên xe cấp cứu.

Doãn Ước cũng đi cùng, đến bệnh viện rồi cũng cùng làm kiểm tra. Bận rộn một hồi đã đến chiều, hai người lại quay về khách sạn nghỉ ngơi. Cô đưa Trịnh Đạc về phòng, thuận tiện gọi phục vụ phòng đưa cơm đến, Trịnh Đạc liền mời cô ở lại cùng ăn.

Phòng Kỷ Tùy Châu đặt rất lớn, phòng khách gắn liền với một ban công rộng, đứng trên ban công nhìn xuống, có thể nhìn thấy khu trượt tuyết cách đó không xa. Đây chính là căn phòng có tầm nhìn đẹp nhất khách sạn.

Doãn Ước và Trịnh Đạc vừa tán gẫu vừa chờ phục vụ phòng đến. Doãn Ước là lần đầu tiên ở cùng Trịnh Đạc trong một không gian khép kín thế này, ban đầu có hơi mất tự nhiên, sau đó nói chuyện bầu không khí mới tốt hơn.

Doãn Ước kêu anh đi nghỉ, Trịnh Đạc lại nói không cần:

– Ngủ nhiều mệt lắm. Quen thiếu ngủ rồi, hiếm khi có cơ hội ngủ thẳng ăn no, ngược lại không biết tận hưởng đâu.

Doãn Ước nhớ tới nghề nghiệp của anh, không khỏi cảm thán:

– Làm bác sĩ vất vả thật đấy, tại sao anh lại chọn nghề này?

Với gia thế của Trịnh Đạc, thực sự không tất yếu phải liều mạng như vậy.

– Để kiếm tiền, nuôi thân sống tạm mà. Dựa vào gia đình không phải không thể, nhưng dựa vào chính mình rất thú vị mà. Em cảm thấy đúng không?

Nói cũng có lý, Doãn Ước nghịch ngợm giơ ngón tay cái lên với anh. Hai người đang cười nói, dưới khu trượt tuyết lại truyền đến tiếng hoan hô, Doãn Ước cúi đầu nhìn thấy Kỷ Tùy Châu đang dạy một cô gái trượt tuyết. Anh đứng sau lưng đối phương, cầm lấy tay cô ấy từ phía sau, rất nghiêm túc dạy cô điều chỉnh tư thế.

Đám người bên cạnh vây xem thỉnh thoảng phát ra tiếng xuýt xoa hâm mộ, các cô gái khác đều nóng lòng muốn thử, ước gì giờ khắc này cô gái nọ là mình.

Lại thấy cô gái kia hình như hơi ngượng ngùng, hồi hộp đến cứng nhắc. Doãn Ước dám cá, nếu nhìn ở cự ly gần, trên trán cô ấy lúc này chắc chắn đổ đầy mồ hôi.

Kỷ Tùy Châu này, ghẹo gái ghẹo đến thuần thục.

Cô không muốn xem nhiều, cúi đầu nghịch móng tay của mình. Chợt nghe Trịnh Đạc ở bên cạnh cười khẽ:

– Người đó, thật sự rất được hoan nghênh.

– Có tiền, có sắc, thỉnh thoảng sẽ lấy lòng phụ nữ, ai ai cũng thích mà.

– Vậy còn em, em có thích không?

Từng thích, nhưng hiện tại thì không, hoặc nói là không dám thích nữa. Thích anh ấy một lần đã phải trả một cái giá quá đắt, Doãn Ước thích không nổi.

Cô muốn lắc đầu, nhưng lại không nói gì. Trịnh Đạc cũng im lặng một lát, cùng cô xem Kỷ Tùy Châu. Trong lúc đó Kỷ Tùy Châu hình như cũng liếc mắt qua phía họ một cái, nhưng tầm mắt chuyển quá nhanh, không biết là vô tình hay cố ý.

Doãn Ước không muốn xem nữa, chủ động bắt chuyện với Trịnh Đạc:

– Gần đây anh thế nào rồi, công việc bận không? Em thật không ngờ lễ Giáng Sinh mà các anh có thể xin nghỉ phép được.

– Không bận rộn đâu, còn nhiều ngày phép như vậy không nghỉ thì rất lãng phí. Rất nhiều người không thích phẫu thuật mắt vào ngày lễ, trừ phi nhất định, nếu không họ tình nguyện qua lễ mới tính.

– Là sợ ca phẫu thuật thất bại cuối cùng không nhìn thấy đúng không. Mùi vị khi không thấy đường rất khó chịu, rõ ràng rất nhiều việc đơn giản lắm nhưng lại không làm được. Như hiện giờ dùng điện thoại, khi đó em không dùng được. Năm năm đó, em cảm thấy mình giống như bị tách khỏi xã hội.

Trịnh Đạc vỗ vỗ vai cô:

– Hiện giờ tốt lắm, mắt em đẹp như vậy, nên nhìn xem thế giới này mới đúng. Đúng rồi, quên nói với em một chuyện, còn nhớ Tiểu Linh không, ba con bé đến làm phiền em đó, nó đã đợi người được hiến giác mạc, phẫu thuật rất thành công. Hiện giờ con bé đã khôi phục lại được thị lực như em, lúc trước còn đến bệnh viện thăm anh, nói đã quay về trường học lại rồi.

Doãn Ước vui mừng, lại nghĩ đến người đàn ông đã cứu mình lúc đó:

– Không biết hiện giờ Vương Nhị Hổ thế nào rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.