Doãn Ước biết Lão Tần lâu như vậy rồi, lần đầu tiên thấy ông không khách sáo với người khác như vậy.
Bạch Lục lại không để ý, chỉ kéo tay Doãn Ước trách móc Bùi Nam:
– Bận quá trời bận, muốn gặp mặt anh ấy cũng khó. Doãn Ước, em đi theo Lão Kỷ, chắc mệt lắm đúng không?
Doãn Ước liền trấn an cô:
– Cuối năm nhiều việc, chị thông cảm chút nha. Đợi qua mấy hôm bận bịu rồi, Bùi tổng chắc chắn về nhà với chị.
Lão Tần bên cạnh nhìn thấy hết, bất ngờ nói chen vào:
– Bùi tổng nào giờ thành thật, không làm ba cái chuyện vụng trộm lén lút, cô không cần nghi ngờ.
Nghe thì là lời khen, nhưng dùng giọng điệu này nói ra, thật làm người ta xấu hổ. Doãn Ước có chút không chịu được, sợ tiếp tục nữa hai người sẽ trở mặt, liền lấy cớ bên Kỷ Tùy Châu có việc, kéo Lão Tần đi.
Đi được một đoạn, Doãn Ước mới nhẹ giọng hỏi:
– Bác Tần, hôm nay bác sao vậy?
– Không sao, có lẽ ăn chưa no.
Ông không nói Doãn Ước cũng không tiện hỏi thêm, hai người lấy xe rồi chạy về công ty. Sau khi xe chạy được một đoạn, Lão Tần có lẽ không nhịn được nữa, chủ động nhắc đến Bạch Lục:
– Cô Bạch này lòng dạ cao tận mây xanh, trợ lý Doãn sau này nên cẩn thận một chút.
– Bác có ý gì, cháu nghe không hiểu.
– Theo lý mà nói chuyện riêng tư của cậu chủ tôi không nên nói nhiều- Lão Tần thở dài, do dự hồi lâu mới nói- Nhưng mà chuyện này có liên quan đến cô, nên tôi nói một chút, trong lòng cô tự có cân nhắc.
Doãn Ước vội xua tay:
– Có liên quan đến Kỷ Tùy Châu thì đừng nói, chuyện ông chủ không liên quan đến tôi, tôi chỉ là người làm công thôi.
Mặt Lão Tần trong kính chiếu hậu mỉm cười:
– Trợ lý Doãn, thực ra tôi lái xe cho chủ tịch Kỷ lâu rồi. Nhưng mà trước kia cậu ấy đi tìm cô đều thích tự lái xe đi. Chúng ta có lẽ cũng chỉ gặp qua một hai lần gì đó, chắc cô không có ấn tượng.
Không khí trong xe thoáng ngưng trệ, hồi lâu Doãn Ước chỉ nghe mình ngượng ngùng cười cười.
Cô quả thực không nhớ Lão Tần, trước kia chỉ lo yêu đương, trong mắt ngoại trừ Kỷ Tùy Châu không chứa nổi bất kỳ ai khác. Khó trách thái độ của Lão Tần đối với cô rất khác biệt.
Nhưng xưa khác nay nhiều lắm, cô không hy vọng Lão Tần hiểu lầm, chỉ có thể nói:
– Bác Tần nghĩ nhiều rồi.
– Có phải nghĩ nhiều hay không cũng không sao, tôi phải nói một câu, Bạch Lục trước kia thích chủ tịch Kỷ, sau lại lấy Bùi tổng, những chuyện khác tự cô cân nhắc.
Ồ, tin động trời đây mà.
Doãn Ước từng gặp Bùi Nam và Bạch Lục vài lần, nhưng lần nào hai người họ cũng dính lấy nhau, biểu hiện rất ân ái làm người khác phải hâm mộ.
Nhất là Bùi Nam, đối với bà xã vâng lời răm rắp, xứng với danh hiện ông chồng tốt nhất thế kỷ. So với anh ta, Kỷ Tùy Châu đúng là một tên bạo chúa. Bạch Lục nên đi khám mắt rồi.
– Vậy chủ tịch Kỷ có biết chuyện này không?
– Biết chứ, nhưng mà cô đừng hiểu lầm, chủ tịch không có ý gì với cô ta cả, nên không thể tính là tam giác tình yêu được. Bạch Lục không chiếm được chủ tịch nên đi theo Bùi tổng, người phụ nữ này rất lợi hại nha. Xuất thân nhà nghệ thuật, làm điêu khắc và vẽ tranh sơn dầu, làm Bùi tổng mê mẩn không dứt. Quen không bao lâu đã kết hôn, phụ nữ bình thường làm gì có bản lĩnh và thủ đoạn này. Nếu cô ta tùy tiện chọn cả hai người, quan hệ của chủ tịch Kỷ và Bùi tổng có thể đã…
Doãn Ước vội khuyên ông:
– Không đến mức đó, tôi thấy họ rất tốt. Bạch Lục cũng có thai rồi, chúng ta đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Lão Tần lầm bầm đồng ý, gần đến cổng công ty đột nhiên lại nói:
– Thực sự chủ tịch tuổi không còn nhỏ nữa, nên lập gia đình rồi. Bên cạnh có người, mới có thể cắt đứt ý niệm trong đầu những kẻ đó. Cô nói có phải không trợ lý Doãn.
Doãn Ước làm bộ như xem phong cảnh bên ngoài, không nghe thấy câu hỏi này.
Thực ra cô vẫn cảm thấy người như Kỷ Tùy Châu không nên kết hôn, cô gái nào gả cho anh đều chỉ có xui xẻo.
Thuốc của chủ nhiệm Đinh uống chưa đến một tuần, vết thương trên đùi Doãn Ước cơ bản đã lành, chỉ còn vết sẹo mờ.
Ngay đó, sau khi ăn cơm trưa xong, Doãn Ước đụng phải Diệp Hải Thần, vốn định cám ơn anh thuận tiện dò xét ngụ ý của đối phương, anh lại sắp xếp công việc cho cô trước:
– Chiều nay có phóng viên đến phỏng vấn, cô chuẩn bị một chút.
Cái gọi là chuẩn bị chính là thu dọn lại văn phòng của chủ tịch.
Buổi phỏng vấn này mấy hôm trước vừa xác định, đến phỏng vấn chính là người dẫn chương trình nổi tiếng xinh đẹp của kênh tài chính kinh tế. Bình thường Doãn Ước cũng xem chương trình của cô trên ti vi, không ngờ lại có cơ hội gặp người thật ngoài đời.
Cô liền hỏi Diệp Hải Thần:
– Lần này chủ tịch Kỷ lên ti vi à?
– Không, là tạp chí.
Doãn Ước nhớ lại dưới kênh tài chính kinh tế quả thật có tạp chí như vậy, tính chuyên ngành quá mạnh, cô chưa từng mua. Có lần ngồi trong phòng khách nhìn thấy nó liền lật xem hai trang, nội dung bên trong nhàm chán cứng nhắc gây buồn ngủ.
Không ngờ Kỷ Tùy Châu lại muốn lên cuốn tạp chí như vậy. Nhưng tại sao không phải là phỏng vấn trên ti vi?
– Chủ tịch không thích xuất hiện trên tivi.
Doãn Ước trong lòng cười ha hả một trận, mấy người đẹp trai thường hay tự yêu chính mình như vậy? Sợ một nửa thế giới sẽ săn đuổi gọi anh ta là ông xã à. Nhớ tới khuôn mặt của nữ dẫn chương trình Dương Tân kia, Doãn Ước có chút mong chờ buổi phỏng vấn chiều nay.
Quá trưa, Kỷ Tùy Châu không có ở công ty, Doãn Ước nhân lúc này vào phòng làm việc sắp xếp lại. Bận suốt một tiếng đồng hồ, cô chuẩn bị đi ra, lại đảo mắt nhìn hai chậu cây đặt trên bệ cửa sổ kia. Đây là lần trước cô để cho Kỷ Tùy Châu, tăng trưởng không tệ, trời lạnh thế này ngày nào cũng ở trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, không đến hai tháng đã cao hơn rất nhiều.
Doãn Ước nhớ chưa từng tưới nước cho chúng, đây là do Diệp Hải Thần chăm sóc, hay là tự Kỷ Tùy Châu làm?
Đưa tay sờ chiếc lá xanh non mơn mởn, Doãn Ước mỉm cười. Đang chuẩn bị đi ra, sau lưng vang lên tiếng mở cửa. Doãn Ước vô thức căng thẳng, đến khi hoàn hồn trong tay lại có thêm chiếc lá.
Kỷ Tùy Châu đứng ở ngay cửa, cách cô hơn mười thước. Cô muốn giấu chiếc lá này ra đằng sau, đối phương lại chỉ hừ một tiếng, hiển nhiên đã nhìn thấy.
Doãn Ước hấp tấp giải thích mục đích vào đây, để dời đi lực chú ý của đối phương. Kỷ Tùy Châu cũng không so đo với cô về chiếc lá, chỉ là lúc nói chuyện giọng điệu thật hờ hững, không có chút nhiệt tình.
Gần đây anh đều như vậy, Doãn Ước cũng quen rồi. So với dạng quan hệ luôn mờ ám lúc trước, cô càng thích như vậy hơn.
Chỉ nói công việc không nói tình cảm, như vậy là tốt nhất.
Bốn giờ chiều, Dương Tân đúng giờ xuất hiện. Cô dẫn theo một nam trợ lý trẻ trung, nhưng lúc phỏng vấn lại để trợ lý ở bên ngoài, chỉ có mình cô đi vào văn phòng.
Quản lý hành chính lại bắt đầu nhiều chuyện:
– Phóng viên Dương không phải lần đầu đến đúng không, tôi thấy nhìn như đã gặp cô ấy ở đâu rồi.
– Người đẹp nhìn vui mắt, đến nhiều lần nữa tôi càng vui.
– Rõ ràng người cô ta để ý không phải anh.
– Nhưng chủ tịch cũng đâu để ý đến cô ấy.
– Ai da, vòng tuần hoàn chết chóc.
Trong lời họ nói rõ ràng có thể nghe ra ý nghĩ sâu xa, Dương Tân thích Kỷ Tùy Châu, mượn danh nghĩa phỏng vấn để theo đuổi. Nhưng Kỷ Tùy Châu có hứng thú hay không thì không biết.
Doãn Ước từng thấy anh tiếp xúc với những cô gái trẻ khác, lễ phép có thừa nhưng nhiệt tình không đủ, không giống loại đàn ông dâng tận miệng liền có thể chấm mút thì chấm mút. Anh thường xuyên như vậy khiến người ta có cảm giác, nói với phụ nữ nhiều hơn một câu cũng là vô nghĩa, như là tổn thất lớn lao.
Cửa phòng làm việc đóng chặt, tình hình bên trong làm người ta tưởng tượng xa xôi. Doãn Ước nghe vài câu bàn tán xong thì quay về bàn làm việc của mình, chú tâm tìm công việc để làm.
Một giờ sau, điện thoại trên bàn vang lên, Kỷ Tùy Châu muốn cô mang hai ly cà phê vào.
Doãn Ước thấy lạ, mới đầu sao không bảo mang vào, giờ sắp phỏng vấn xong rồi ngược lại muốn uống. Là bàn xong việc công rồi nên chuẩn bị tán gẫu việc tư sao?
Lúc mang cà phê vào, cô để ý hai người bên trong, Dương Tân ngồi trên sô pha ba người, Kỷ Tùy Châu ngồi một mình trên sô pha đơn bên cạnh, khoảng cách giữa hai người vào khoảng hai thước. Dương Tân cởi áo khoác dài bên ngoài ra, bên trong là bộ đồ công sở màu hồng phấn.
Màu sắc tươi mới càng tôn lên làn da trắng trẻo của cô, điểm xuyết vào phòng làm việc màu sắc đơn điệu của Kỷ Tùy Châu thêm sinh động.
Quả nhiên là người đẹp.
Doãn Ước đặt cà phê xuống cho Dương Tân trước, đối phương khách sáo cám ơn cô, lại nói với Kỷ Tùy Châu:
– Trong văn phòng của chủ tịch Kỷ từ khi nào lại có trợ lý nữ vậy, lần đầu tiên tôi thấy đó.
Kỷ Tùy Châu cũng nhìn sang Doãn Ước, thản nhiên đáp:
– Cô ấy pha cà phê không tệ.
– Quả nhiên nơi của anh toàn ngọa hổ tàng long, không có ai đơn giản cả.
Doãn Ước nhủ thầm, cô thì tính là cao thủ gì, tới đây chẳng qua chỉ để giữ mạng sống thôi. Cô nói cám ơn với Dương Tân, xoay người đưa cà phê cho Kỷ Tùy Châu.
Đối phương không biết nghĩ gì, đột nhiên chồm đến. Tay đụng vào khay nước, cái ly lung lay hai cái, cà phê bắn vào tay Kỷ Tùy Châu, lại chảy xuống tay áo.
Doãn Ước mau chóng đặt khay xuống định lau cho anh, Kỷ Tùy Châu lại đứng lên nói với cô:
– Theo tôi vào đây.
Ở trước mặt Dương Tân, Kỷ Tùy Châu dẫn Doãn Ước vào phòng ngủ bên trong văn phòng. Hành động này rất rõ ràng, Doãn Ước không đoán ra được dụng ý của anh thì chính là đồ ngốc.
Doãn Ước lại có chút không vui, đóng cửa lại, cô nói với Kỷ Tùy Châu:
– Sau này anh có thể đừng đem tôi ra làm bình phong được không?
Kỷ Tùy Châu nhìn cô, ánh mắt có hơi lạnh lùng.
– Tôi hiểu ý anh, anh không thích cô phóng viên kia, muốn để cô ta hiểu lầm quan hệ của chúng ta. Nhưng cô ta là phóng viên, ngộ nhỡ cô ấy viết lung tung gì sao?
– Cô ta sẽ không.
Ai lại chủ động tác hợp cho người đàn ông mình thích với người phụ nữ khác.
– Vậy cô ấy sẽ ghét tôi, tôi không muốn người khác bởi vì chuyện thế này mà ghi hận với tôi.
Kỷ Tùy Châu mở tủ quần áo ra, vốn muốn tìm đồ để thay. Nghe Doãn Ước nói vậy, trong lòng bất giác nổi nóng. Anh đóng sầm cửa tủ lại, tiếng động lớn đến mức Doãn Ước sợ hết hồn.
Cô nhìn thẳng vào anh, ý thức được mình có thể đã phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.
Cô không nên dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với chủ tịch hội đồng quản trị.
Cô muốn cứu vãn, nhưng đối phương lại không cho cô cơ hội. Lời nói lạnh lùng của Kỷ Tùy Châu trực tiếp tuôn ra:
– Doãn Ước, cô là người tôi thuê, làm chút việc như vậy rất khó khăn à? Cô cho rằng chức vụ của mình ở đâu, còn có rất nhiều việc khó khăn hơn chuyện này nhiều, không muốn làm chỉ có một cách, chính là biến đi.
Trong lòng dậy sóng thật khó chịu. Doãn Ước biết nguyên nhân chân chính mình tức giận là gì, nếu Kỷ Tùy Châu chỉ là một cấp trên bình thường, lấy cô làm lá chắn ngăn ong bướm, cô hoàn toàn sẽ không để ý.
Nhưng anh không giống, bởi vì đặc biệt nên mới để tâm. Mà khi không thể biểu hiện ra trước mặt anh, Doãn Ước chỉ có thể bình tĩnh xin lỗi anh:
– Sau này tôi sẽ chú ý, thật ngại quá chủ tịch Kỷ.
Nói xong cô đi đến tủ quần áo, muốn tìm cho anh áo sơ mi để thay.
Cô phối hợp ngoan ngoãn như vậy, Kỷ Tùy Châu trái lại không vui, sắc mặt càng thêm khó coi. Anh gần đây, tâm trạng kỳ lạ ngay cả anh cũng không hiểu nổi.
Anh không nói lời nào, bầu không khí trong phòng căng thẳng đến tận cùng. Doãn Ước đang nghĩ có nên mở tủ ra không, đột nhiên phát hiện điện thoại trong túi đang rung. Cô thật muốn khóc, sợ đối phương biết nên dứt khoát lấy điện thoại ra đi đến bên cạnh cửa sổ nhận máy.
Kỷ Tùy Châu nhìn theo bóng lưng cô không nói được lời nào, nhíu mày ra khỏi phòng.
Tai Doãn Ước nghe đối phương nói chuyện, lực chú ý lại dồn hết lên người Kỷ Tùy Châu. Không hề có tâm trạng nghe người bên kia nói gì, người nọ chỉ nói gọi cho ba cô không được, nên đành phải gọi cho cô.
Doãn Ước liền hỏi đối phương:
– Em trai tôi có khỏe không?
– Bốn giờ chiều nay em trai cô cắt mạch máu tự tử, lúc này đang được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cho nên thông báo với người nhà mau chóng đến đây.