Diệp Ngọc Y vội lờ đi ánh mắt thâm tình của Lâm Gia Kiệt dành cho mình, cô cố gồng lên để anh không thấy được vẻ rung động của bản thân bây giờ.
Ánh mắt nhanh chóng nhuốm một màu lạnh lùng, bàn tay chậm rãi tắt điện thoại đi.
"Chúng ta...lâu rồi không gặp!"
Một lần nữa, âm giọng trầm ấm của anh vang lên.
Diệp Ngọc Y chẳng buồn hứng thú thẳng thừng đáp:
"Vậy à...? cũng đúng...nhưng tôi lại không nhớ rõ mình đã gặp cậu ở khoảng thời gian nào thôi" _môi cô nhếch lên một cách khinh bỉ:
"Tạm biệt, Lâm...tổng!"
Hai từ Lâm tổng phát ra từ miệng cô như đang nói mỉa, khiến cho Lâm Gia Kiệt chạm phải giây phút bàng hoàng.
Anh như điếng người, ánh mắt đang một lòng hướng về cô không hẹn mà rời đi.
Va vào nơi đầu gối đang một màu đỏ trầy trụa của cô.
Diệp Ngọc Y không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, cô cứ vậy mà lướt qua người anh, nhưng trước khi cô kịp bước ra khỏi cửa...
"Chân em sao vậy?"_Anh vội vã hỏi, vẻ lo lắng không tài nào giấu được.
Ngọc Y chợt dừng lại động tác tay, cô giờ mới cảm nhận được ở đầu gối mình đang nóng rát đến khó chịu.
Cô lạnh nhạt không ngoảnh mặt lại, cứ vậy mà mở miệng chua chát nói:
"Tôi rất mong...Lâm tổng có thể chú ý một chút đến lời ăn tiếng nói của mình"
Giọng nói vừa dứt hẳn, đồng thời âm thanh đóng cửa thật mạnh vang lên, dáng người cô hoàn toàn biến mất.
Mọi thứ xung quanh trở về với nổi im ắng, Lâm Gia Kiệt vẫn đứng đó như trời trồng, trong trí nhớ cứ mãi văng vẳng hai từ "Lâm tổng" xa lạ kia.
Cô khác đi nhiều quá, từ dáng vẻ đến cách cô đối xử với anh đều khác, mặc dù bản thân đã đoán trước được mọi thứ sẽ như vậy nhưng sao thâm tâm anh lại cảm thấy đau đớn, và khó chịu đến thế.
Lâm Gia Kiệt thất thần lột chiếc áo vest bên ngoài ra, ngả người xuống nằm sải tay trên giường.
Nhớ về tối cái hôm anh đã liên lạc với Đỗ Nam, hôm ấy anh ta như tức điên lên vì anh nói muốn quay lại với cô.
Từng câu hỏi anh ta thốt ra trong cơn men rượu càng khiến Lâm Gia Kiệt não nề.
Ngọc Y...cô ấy thích nhất thứ gì cậu có biết không?
Cô ấy thích ăn món gì nhất...cậu có biết không?
Cậu chẳng biết gì về cô ấy cả, nhưng đáng tiếc thay...trái tim cô ấy luôn hướng về cậu!!!
Bao năm qua tôi một lòng một dạ yêu thương cô ấy, nhưng giờ đột ngột cậu quay trở về, một câu nói đơn giản muốn quay lại, cậu xem cô ấy là món đồ của cậu sao!!?
Lâm Gia Kiệt đã dằn vặt thế nào sau đêm đó, Đỗ Nam cũng đâu thua kém gì.
Trong đầu anh luôn nghĩ, chỉ cần Ngọc Y chịu quay về bên cạnh anh, phải đánh đổi thứ gì anh cũng không nề hà.
Nhưng giờ phải làm sao để xoa dịu lấy vết thương lòng vô hình đó của cô đây?
Đây phải gọi là quả báo hay chính là hình phạt ông trời ban cho anh?.
Phải đau khổ tìm kiếm lại người đã từng là của mình, đã từng rất hạnh phúc bên cạnh mình.
...
Diệp Ngọc Y cố giữ trên môi nụ cười nhẹ, vì ở sảnh đang xuất hiện rất nhiều người.
Cô vội bước đến thang máy, liền gặp Kim Taehee đang chờ mình ở đó, nhìn cô ấy có vẻ sốt sắng rất nhiều.
"Cô Diệp, cô đến rồi! Chủ tịch Park hiện đang ở nơi dùng bữa chờ cô" [tiếng Hàn].
"Có chuyện gì khác gấp lắm sao?" [tiếng Hàn].
"Thật xin lỗi, tôi chỉ biết được như vậy" [tiếng Hàn].
Kim Taehee đã nói vậy cô cũng không muốn rặn hỏi gì thêm, chỉ đành từng bước đi vào bên trong.
"Chân cô làm sao vậy?" [tiếng Hàn]_Kim Taehee lo lắng.
"Chỉ là..." [tiếng Hàn].
"Không được, tôi phải đưa cô đi xử lý" [tiếng Hàn]
_____
Lúc ấy, tại căn phòng đặc biệt, dành riêng cho Cung Yến Tranh và...Diệp Ngọc Y tối nay, anh ta ngồi cạnh chiếc bàn đơn với hai chiếc ghế duy nhất, nhìn giống như nơi hẹn hò cho những cặp đôi tình nhân hạnh phúc vậy.
Và hiển nhiên điều bí mật này Diệp Ngọc Y không thể nào ngờ được, lời mời dùng bữa của Park Chanwoo đều là bịa đặt mà ra.
Hiểu được ý đồ của Cung Yến Tranh tối nay, hắn càng tăng độ hứng thú trong lòng lên cao.
"Cung thiếu, ngài kiên nhẫn chờ thêm chút nữa, có lẽ cô Diệp đang trên đường đến" [tiếng Anh].
Cung Yến Tranh cảm thấy chán ghét với thái độ làm quá vấn đề của Park Chanwoo, anh ta lạnh lẽo nói:
"Tôi không phải loại người thèm khát và thiếu thốn phụ nữ đến thế, nhưng đối với Ngọc Y...có phải chờ đến cả đời tôi cũng không một ý than trách"
Anh ta không thèm đáp lại bằng loại ngôn ngữ xã giao rườm rà đó nữa, xả một dàn tiếng Trung khiến hắn ngứa ngáy hết cả lỗ tai.
Những lời nói thẳng thừng không chút nhân nhượng đó khiến cho máu điên của Park Chanwoo dần dâng lên tận não.
Hắn ta cố cười gượng cho có rồi dứt khoác xoay người, tên vệ sĩ liền hiểu ý mở cửa cho hắn bước ra ngoài.
Ánh mắt tức giận liền hiện lên, Park Chanwoo liếc nhìn hai người phục vụ như ám chỉ điều gì rồi rời đi.
_____
Only Bar, Trung Quốc, 21 giờ.
Tại quầy rượu, người đàn ông trong chiếc áo sơ mi tháo hờ vài ba nút phong lưu đang ngồi trầm tư với ly rượu vang đỏ.
Xung quanh là tiếng nhạc xập xình, kẻ nhúng người nhảy, ánh đèn nhiều màu chớp nháy đến mỏi cả mắt.
Không lâu sau đó cánh cửa kính bật mở, cô gái với mái tóc buộc cao, ăn mặc gọn gàng như có hẹn từ trước từ tốn bước vào, tiến thẳng đến quầy rượu.
"Rảnh rỗi sinh nông nỗi hả chú em?"
"Đến rồi à?"_Đỗ Nam cười nhạt hỏi.
"Nhìn cậu bây giờ..chậc..chậc...thật giống với mấy anh chàng trong phim bị thất tình vậy đó".
Câu nói tưởng chừng như bông đùa của Mộc Cẩm Dương lại tình cờ chạm đến nỗi đau của Đỗ Nam, chạm đến trái tim đang dần rỉ máu này, nói cách khác thì đúng là anh đang thất tình.
Đỗ Nam cứ miệt mài với ly rượu, đến khi cạn rồi mới buồn bã kể:
"Mấy ngày trước, Lâm Gia Kiệt đã đến tìm mình"
"Ồ...huh thì ra là đã tìm đến cậu rồi à?"_ Mộc Cẩm Dương tỏ vẻ khinh bỉ.
_______.