Đừng Một Mình Nữa Yêu Thôi!

Chương 27: 27: Vợ Của Con




Sáng sớm tại Lâm thị, vì là chủ nhật nên một số bộ phận nhỏ không có nhân viên đi làm, còn về những khu đặc biệt và quan trọng thì dường như họ không có ngày nào được nghỉ, trừ khi là nghỉ phép.

"Nhanh lên, nhanh lên..!, chủ tịch Lâm trở về rồi, mau mau!"

"Chủ tịch Lâm trở về? không xong rồi, không xong rồi...!"

"Mau xuống sảnh chào đón chủ tịch, mau lên!"

Nhận được tin chủ tịch Lâm lạnh lùng của bọn họ đang trên đường đến, ai nấy đều nhốn nháo, lo lắng đến đổ cả mồ hôi hột.

Sở dĩ họ căng thẳng như vậy không phải vì họ đã từng tiếp xúc với anh, mà là được nghe từ chính miệng giám đốc Hàn của bọn họ nói, chủ tịch rất "lạnh" và đáng sợ.

Tất cả nhân viên hôm nay có mặt đều đã tập trung đầy đủ ở sảnh, có cả giám đốc chi nhánh Hàn An Kì.

Không lâu sau, chiếc Mercedes-Benz đã xuất hiện tại đó.

Theo sau là ba chiếc xe bảy chỗ màu đen, cực kì sang trọng và cầu kì.

Từ bên trong xe, vị chủ tịch lạnh lùng thu hút bao nhiêu là ánh nhìn của mọi người đang từ từ thả chân bước xuống.

Bộ tây trang màu xám vừa vặn, tinh tế.

Mái tóc mềm mại, bóng mượt được vuốt cao gọn gàng, xương hàm quyến rũ, đôi môi mỏng màu đỏ nhàn nhạt quá đỗi đẹp đẽ, đeo thêm chiếc kính râm khiến con dân nhìn vào phải há hốc miệng cảm thán: thật sự quá đẹp, không khác gì một chàng hoàng tử bước ra từ truyện tranh.

Tay phải nhẹ nhàng đưa vào túi quần, tay trái đeo thêm chiếc đồng hồ được làm bằng vàng có giá lên đến vài chục triệu nhân dân tệ, tính riêng cái body vai rộng eo thon đó thôi cũng đủ khiến cho đám nhân viên nữ đang đứng tụ ở sảnh nhìn vào mà không muốn chớp mắt.

Lâm Gia Kiệt đúng là "thiên thần" do ông trời ban xuống mà, quá hoàn hảo.

Quay quanh anh còn có rất nhiều vệ sĩ, đúng là một nhân vật không tầm thường.

"Chủ tịch!!!"

Tiếng đoàn thể nhân viên vang khắp cả sảnh lớn, Lâm Gia Kiệt từng bước uy lãnh đi về hướng Hàn An Kì đang đứng, gần lối vào thang máy.

"Chủ tịch!"

Giám đốc Hàn nhìn thấy anh bước về phía mình liền gấp gáp cuối chào thêm lần nữa.

Lâm Gia Kiệt không nói gì mà bước thẳng vào thang máy đã được Alan mở sẵn.

Theo sau anh là thư ký Alan, Hàn An Kì và hai người vệ sĩ thân cận.

Họ đứng ở phía sau lén lút nhìn sắc mặt của anh mà không dám thở mạnh.

Dù đã quá quen với khí thế bức người này của chủ tịch, nhưng Alan và Hàn An Kì vẫn không thoát khỏi được sự căng thẳng.

Ting!

Thang máy dừng lại ở tầng 56, tầng cao nhất của toà nhà Lâm thị, ở khu đó chỉ có một phòng VIP duy nhất dành cho chủ tịch tập đoàn.

Khi hay tin Lâm Gia Kiệt trở về, cuộc họp khẩn do anh yêu cầu được diễn ra nhanh chóng hơn bao giờ hết, dự kiến một tiếng nữa sẽ bắt đầu.

"Chủ tịch, ngài tạm thời nghỉ ngơi ở đây, sau khi cuộc họp được chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ đến đó"

"Ừm!"

Thư ký Alan và giám đốc Hàn lui ra ngoài.

Được một lúc sau, *cạch* cánh cửa mở ra, Lý Thúy Anh chậm rãi bước vào, bà vừa đi vừa nói:

"Con không nghỉ ngơi thêm mà đến đây sớm vậy?"

Lâm Gia Kiệt đứng gần tấm cửa kính dày trong suốt nằm ngay bên hông căn phòng, quay mặt hướng ra ngoài.

Từ tầng cao nhất nhìn xuống chính là trung tâm thành phố rộng lớn, các toà nhà cao thấp chen chúc nhau.

Tiếp thu được câu hỏi đó của bà, anh vẫn một thân uy nghiêm đứng đó, ánh mắt nhìn xa xăm, lãnh đạm mở miệng đáp:

"Không cần đâu, con còn nhiều việc cần phải giải quyết"

"Con về...là có mục đích khác đúng không?"

Lý Thúy Anh nhàn nhã ngồi lên ghế sopha, bà vẫn vậy, vẫn là người hiểu và nhìn thấu tâm tư của anh nhất.

"Mẹ không cần phải bận tâm đâu..!"

"Không cần mẹ giúp?"

Từ đầu đến cuối, từng câu hỏi của bà đều làm cho Lâm Gia Kiệt có chút bất ngờ.

Anh quay người lại ngồi xuống chiếc sopha đối diện, gương mặt vẫn y thinh một cảm xúc.

"Mẹ..đã từng tìm đến cô ấy?" Mi tâm anh có chút nhíu lại, chần chừ nói tiếp: "Cô ấy bây giờ không còn là Diệp Ngọc Y đơn thuần như ngày xưa nữa"

"Bây giờ con định chinh phục người ta thế nào đây? nếu cần mẹ sẽ giúp con!"

"Vợ của con, con sẽ tự có cách.."

"Ở đó mà vợ của con, đến nghe tên con người ta còn không thèm kia kìa"

Bà Lý môi hơi mỉm cười, nhưng trên mặt vẫn không vơi đi nét già dặn kinh nghiệm của một bậc trưởng bối.

Nghe con trai mình gọi thẳng người ta là vợ, bà có chút vui.

Sở dĩ từ đầu bà đã rất ưng người con dâu này.

"Muốn chứng tỏ cho người ta thấy rằng mình thật lòng, trước hết đừng khiến người ta thất vọng.

Diệt đám cỏ đang mọc xung quanh trước đi".

....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.