Đàm Mạt rất bình tĩnh ngồi đối diện người đàn ông. Hôm nay, cô mặc một chiếc đầm thoải mái, không trang điểm, tóc cột đuôi ngựa.
Người đàn ông kia mặc chiếc áo sơ mi màu xám, cổ áo hơi nhăn nheo, ống tay áo có hai cúc nhưng chỉ cài một. Anh ta đeo một chiếc kính gọng gỗ rất lớn, màu xanh của phần râu mọc lún phún phối hợp với màu xanh thẫm của bộ tây trang trông khá được mắt.
Đàm Mạt quét đôi mắt xinh đẹp nhìn một lượt, sau đó tao nhã nhấp một ngụm nước.
Người đàn ông hơi kích động, mở miệng nói: “Cô Đàm, tôi là Trần Nam, rất hân hạnh được biết cô.” Lần này đi xem mắt anh ta quả thực đã được gặp một người phụ nữ xinh đẹp nhất, tuy nhiên trong lòng anh ta có chút hiếu kỳ, một cô gái đẹp tựa nữ thần thế này mà phải đi xem mắt? Lẽ nào có vấn đề sinh lý.
Thế nhưng, cái gọi là quản lý chi nhánh của một công ty cũng không giúp anh ta lưu lại ấn tượng tốt với Đàm Mạt, cô nhàn nhạt trả lời: “Ừm, cám ơn!”
“Không biết hiện tại cô Đàm đang nhận chức vụ gì?” Trần Nam dùng tay nới lỏng cà vạt, muốn tỏ vẻ mình là một con người phóng khoáng.
Đàm Mạt nhíu hàng lông mày thanh tú.
“Tôi đã gửi hồ sơ xin việc, ngày mai sẽ đi phỏng vấn.”
“Ồ?” Người đàn ông càng thêm cao hứng, “Là công ty nào? Xem coi tôi có thể giúp được việc gì hay không?”
Dứt lời còn làm bộ giơ mấy ‘móng tay heo’ lên vuốt vuốt cằm, ra vẻ là một quý ông lịch lãm.
“Cảm ơn ý tốt của anh, tuy nhiên không phiền đến anh, đó là Phòng trinh sát hình sự tỉnh.” Ngữ điệu của Đàm Mạt bình bình, thanh âm lành lạnh, tựa như nước chảy róc rách nơi khe núi, rất êm tai.
Dĩ nhiên Trần Nam phải ngẩn người, người phụ nữ này là cảnh sát?
“Tôi không phải là cảnh sát.” Đàm Mạt nhìn hai mắt anh ta đang trợn tròn, quyết định không ở đây lãng phí thời gian, cô cất giọng ôn hòa: “Anh Trần, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp. Tôi về trước.” Dứt lời, cô lấy túi xách, chuẩn bị rời đi.
Trần Nam khá bất ngờ trước tình huống này, anh ta không nghĩ ngợi mà vươn tay túm lấy cổ tay Đàm Mạt: “Cô Đàm dựa vào đâu mà có đã kết luận vội vàng như thế?”
Cổ tay Đàm Mạt nhỏ nhắn, mát lạnh, khiến Trần Nam không muốn thả tay.
Đàm Mạt khẽ cau mày, hơi động cổ tay, rút ra. Sau đó, cô kiên nhẫn ngồi xuống, uống ngụm nước thấm giọng: “Được rồi, anh Trần. Nếu như nhất định phải nói, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Giọng nói cô lạnh lùng, trầm tĩnh: “Anh đã biết hôm nay đi xem mắt, nhưng tối hôm qua vẫn không nhịn được mà đi quán bar mua vui. Anh sở dĩ đồng ý xem mắt là vì người trong nhà luôn hối thúc. Về phần anh, anh ắt hẳn khởi đầu là một lập trình viên, rồi dần dần leo lên vị trí quản lý chi nhánh như bây giờ.”
Trần Nam kinh hãi nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, anh ta ấp úng: “Cô… Làm sao cô biết?”
Đàm Mạt chậm rãi lên tiếng: “Rất đơn giản! Anh cố tình chỉ gài một khuy áo nơi cổ tay, chẳng qua là muốn để tôi nhìn thấy chiếc đồng hồ Rolex. Thế nhưng chiếc đồng hồ này không phải do anh mua, bởi lẽ giá cả của nó chênh lệch rất lớn so với tất cả các vật dụng trên người anh; hơn nữa, chiếc đồng hồ này còn rất mới, tặng một món quà quý như vậy, anh lại không có người yêu, như vậy tất nhiên là người nhà anh tặng. Bọn họ yêu cầu anh đi xem mắt và chiếc đồng hồ chính là thù lao. Nơi cổ tay có một vết chai, móng tay cắt gọn gàng sạch sẽ, các công ty IT thường trả lương khá cao cho chức vụ quản lí, thêm vào đó anh thường dùng máy tính, hẳn là lập trình viên. À! Biết rõ hôm nay đi xem mắt, vậy mà anh không cạo râu sạch sẽ, cho dù đeo kính cũng không giấu được đôi mắt thâm quầng, nhìn sơ là biết tối hôm qua anh thức khuya. Còn nữa, chiếc áo sơ mi xám khá nhăn. Anh Trần, tôi thực sự không muốn suy nghĩ lung tung…”
Đàm Mạt bình tĩnh uống thêm một ngụm nước, đối diện với người đàn ông sắc mặt đang càng ngày càng khó coi. Anh ta đột nhiên giận dữ: “Thì sao! Cô nói đúng thì sao chứ?” Anh ta dừng một chút, tựa như muốn lấy hết dũng khí: “Tôi thừa nhận cô rất lợi hại, nhưng, IQ 160 không thể coi thường những người IQ 120 chúng tôi như thế chứ!”
Đàm Mạt sửng sốt, ánh mắt sáng sáng lấp lánh nhìn Trần Nam. Cô nghĩ nghĩ một lát rồi lạnh nhạt đáp lại: “Ngại quá, IQ của tôi là 180.”
Cô đánh giá Trần Nam thêm một lần nữa, cuối cùng quyết định nuốt câu ‘IQ của anh thật sự là 120 sao?’ vào trong lòng.
À!!! Làm người nên sống có hậu.
Vì lẽ đó, buổi xem mắt lần này kết thúc trễ hơn hai phút so với dự tính của cô.
Sau khi uống hết ly nước trong nhà hàng Tây, Đàm Mạt gọi taxi đến một quán hoành thắn. Đến nơi, khách vẫn rất đông.
Quán ăn này là do bạn thân của cô, Mộ Hà, giới thiệu trước khi cô qua Mỹ du học.
Cô nhìn lướt qua một lượt, đập vào mắt cô là một bóng lưng thẳng tắp ở vị trí sát tường, đối diện anh có hai chiếc ghế trống.
Đàm Mạt đi tới, càng đi càng gần, những đường nét mơ hồ dần rõ ràng. Gò má góc cạnh, khí chất lạnh lùng, cao ngạo. Hình như anh cũng cảm giác cô đến gần, nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Cái nhìn này khiến Đàm Mạt dừng bước.
Đàm Mạt vốn rất có sở trường trong việc đưa ra kết luận, cô cân nhắc một chút: Gen di truyền thật tốt!
Đôi mắt người đàn ông sâu đen thăm thẳm, thế nhưng cực kì lạnh lùng.
Đàm Mạt khẽ nhếch môi, cô thấy trên bàn anh chưa có số chờ, chỉ có một ly nước, rõ ràng anh đang chờ người. Hơn nữa, ly nước chỉ còn một nửa, chứng tỏ anh đã chờ một lúc.
Đàm Mạt nở nụ cười dịu dàng, hỏi dò: “Chào anh, tôi có thể ngồi chung bàn với anh được không? Đợi đến khi bạn anh tới, tôi sẽ lập tức trả chỗ, anh thấy được chứ?” Ngữ khí chậm rãi, hết sức lễ phép.
Người đàn ông lãnh đạm liếc cô một cái, không trả lời.
Đây là đồng ý!
Đàm Mạt cực kì chắc chắn. Sau đó, cô vui vẻ gọi phục vụ, gọi một chén hoành thánh tam tiên. Nghe Mộ Hà giới thiệu, hoành thánh tam tiên* ở đây là ngon nhất.
*Hoành thánh tam tiên (sủi cảo tam tiên): là loại hoành thánh được gói với ba loại thịt/hải sản tươi mới.
Trong lúc chờ hoành thánh, Đàm Mạt không nhịn được ngẩng đầu lên quan sát người đàn ông trước mắt. Ngũ quan của anh … thật sự … đẹp phi thường. Trong một quán ăn hoành thánh nho nhỏ, anh mặc bộ âu phục đen, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, mang đậm khí chất anh tuấn, kiêu ngạo. Hình như … phong thái ấy hoàn toàn không hợp với quán ăn nhỏ này.
Nhận ra ánh mắt chăm chú của cô, anh chẳng chút kiêng dè, mở miệng không chút kiêng dè: “Nhìn đủ rồi thì cô ăn đi.”
Đàm Mạt thẹn đỏ mặt: “À … Anh nhìn lâu trên màn hình nhỏ như vậy không tốt cho mắt đâu ạ!”
Người đàn ông ngước lên, hàng mi cong dài, ánh mắt lạnh như băng.
Anh ta hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục nhìn điện thoại.
Đàm Mạt bỗng nhiên nhớ ra bản thân đang ăn nhờ ở đậu.
Cô quyết định tận hưởng chén hoành thánh của mình.
Lúc này, cánh cửa của quán ăn hé mở, một người phụ nữ trang phục xinh đẹp, một tay ôm đứa bé ngủ say, một tay dắt một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi bước vào.
Cô ta đi thẳng vào trong, vừa đi vừa ngó tìm ghế trống.
Có lẽ mùi nước hoa của cô ta quá nồng khiến người khác cảm thấy có chút khó chịu. Người đàn ông ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô ta một cái, ngay lập tức, ánh mắt anh tăng thêm phần nguy hiểm.
Anh mau chóng cầm điện thoại nhắn tin, tiếp theo lại gọi một cuộc gọi, bên kia có người nhận điện, anh chỉ nói ba chữ ngắn gọn: “Đọc tin nhắn!”
Không đầy hai phút.
Đàm Mạt nghi hoặc quan sát chuỗi động tác của anh, lại nhìn thân hình như rắn nước của người phụ nữ kia.
Hiểu rồi!
Đứa nhỏ trên tay nhìn thoáng qua khoảng năm sáu tháng, nhưng vóc dáng của người phụ nữ này lại không có ngấn bụng. Bình thường, mông của người phụ nữ đã có chồng và đã sinh con sẽ hơi xệ. Đàm Mạt tiếp tục quan sát cậu bé cô ta đang dắt, chớp chớp mắt: Hừm! Người xấu.
Cô ngước mắt đụng phải ánh mắt như cười như không của người đàn ông. Anh đột nhiên đứng dậy, dáng người cao lớn anh tuấn, chỉ cần hai bước đã đuổi kịp người phụ nữ.
“Cô à! Nếu không ngại có thể ngồi chung bàn với bạn gái tôi và tôi.”
Giọng nói trầm ấm của anh tựa như có ma lực khiến người nghe an tâm, vầng trán người phụ nữ đã lấm tấm mồ hôi, cô ta rối rít cảm ơn anh, rồi cùng anh bước tới.
Dĩ nhiên Đàm Mạt nghe thấy anh nói chuyện, cũng hiểu vì sao anh chủ động mời người phụ nữ tới đây. Cô cong môi cười, đứng lên, khoác vào khuỷu tay của anh một cách tự nhiên.
Hành động này của cô khiến người đàn ông khựng lại một chút. Thế nhưng, sau đó để Đàm Mạt tùy ý ngồi bên cạnh mình, ra hiệu người phụ nữ và cậu con trai ngồi ghế đối diện.
Người phụ nữ gọi món xong thì đưa mắt nhìn bọn họ, gương mặt ửng đỏ: “Nhìn anh chị thật xứng đôi, một cặp hoàn hảo.”
Đàm Mạt đang ăn hoành thánh sặc một cái, người đàn ông bên cạnh tỏ vẻ quan tâm, xoa xoa lưng dịu dàng lên tiếng: “Chậm một chút!”
Người phụ nữ tỏ vẻ nghi ngờ, tiếp tục hỏi: “Nhưng, sao hai người chỉ kêu có một chén hoành thánh?”
Đàm Mạt đang tính lên tiếng giải thích thì bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, nói trước: “Cô ấy nói muốn giảm cân, chỉ ăn ba miếng!”
Dứt lời, anh ngả người ra sau, tựa lưng vào thành ghế, khoanh tay, ánh mắt thư thái, trấn tĩnh.
… Cô cao 1m68, nặng 45kg … Trong mắt anh vẫn phải giảm cân …
Thời buổi này, là phụ nữ thật khó!!!
Đàm Mạt cắn cắn môi, phải có tác phong chuyên nghiệp! Sau đó, dù trong lòng không muốn cô vẫn phải đẩy phần ăn của mình đến trước mặt người đàn ông.
“Ừ… Em ăn no rồi…”
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch, hình như khá hài lòng trước hành động này của cô, diễn thì phải diễn như thế mới chuẩn.
Anh tao nhã cầm chiếc muỗng, múc một miếng hoành thánh, nhẹ nhàng cho vào miệng.
Ừm, khá ngon … Chẳng trách cô lại không nỡ bỏ.
Vốn dĩ Đàm Mạt không chú ý đến chuyện anh dùng muỗng của cô, nếu chứng kiến chắc chắn cô sẽ thán phục: Như thế này mới được gọi là chuyên nghiệp!
Lúc này, ánh mắt Đàm Mạt tập trung hoàn toàn vào hai đứa bé.
Cô giả bộ tò mò, nhìn chằm chằm cậu bé khoảng năm sáu tuổi, giọng dụ dỗ: “Người bạn nhỏ, nói dì nghe, con năm nay mấy tuổi?”
Ánh mắt cậu bé trống rỗng nhìn xuống mặt bàn, không trả lời.
Người phụ nữ vội vàng tìm cớ: “À! Bé nó không thích nói chuyện với người lạ. Ha ha ha … em đừng để ý!”
Đàm Mạt lắc đầu, cô mà để ý thì đừng trách.
Biểu hiện của người phụ nữ thật đúng với suy đoán của cô.
Đàm Mạt nghiêng đầu, phát hiện người đàn ông cũng đang nhìn mình. Đôi mắt anh đen láy, trong suốt, sâu thẳm, tựa như nhìn thấu tất cả.
Phần hoành thánh của người phụ nữ được đưa đến, hương thơm ngát khiến một người bụng chưa no như Đàm Mạt càng thêm thòm thèm.
Đây chính là ví dụ điển hình cho câu ‘Trông mòn con mắt’ đây!
Khi người phụ nữ ăn sắp xong, cửa tiệm đột nhiên bị đẩy ra. Ba người cảnh sát tiến vào.
Người phụ nữ nhìn thấy liền đứng bật dậy, nắm tay đứa trẻ, muốn rời đi.
Người đàn ông đứng lên, đưa tay chặn đường cô ta, ánh mắt sắc bén: “Lãng phí thức ăn là không tốt.”
Ba người cảnh sát chạy đến chế trụ cô ta.
Quán ăn nhỏ bỗng chốc trở nên lộn xộn.
Người phụ nữ gào thét: “Các anh làm gì? Dựa vào cái gì mà bắt tôi?”
Một anh cảnh sát cẩn thận bế đứa bé nhỏ, lạnh lùng nhìn người phụ nữ.
Tiêu Triết tức tối: “Dựa vào việc cô lừa bán trẻ em!”
Đàm Mạt ôm hai cánh tay đưa mắt nhìn xe cảnh sát áp giải người phụ nữ đó đi xa dần. Ánh mắt cũng từ từ trôi về một nơi xa xăm.
Lạc Hàm trong bộ âu phục đen, dáng người thẳng tắp như cây tùng, khí chất lỗi lạc, anh đút tay vào túi quần, nhìn người phụ nữ đang đứng lặng im trước mắt, ánh mắt phảng phất chút khoan khoái.
Tiêu Triết tiến lên vỗ vai anh: “Lạc Hàm, cậu quá lợi hại, ngay cả bữa cơm cũng có thể tóm được bọn buôn người!”
Lạc Hàm liếc xéo anh ta, đáp lại bằng vẻ kiêu ngạo: “Chuyện này đơn giản người phụ nữ đó đầy điểm sơ hở.”
Tiêu Triết vẫn chưa hiểu, mở miệng hỏi: “Sao cậu nhìn ra được?”
Lạc Hàm tẻ nhạt đáp lời: “Quần áo của cô ta đàng hoàng, đẹp và mới; thế nhưng, quần áo hai đứa trẻ rất cũ. Thêm vào đó, tư thế bế em bé của cô ta không đúng, đứa bé nằm trong lòng theo kiểu này sẽ rất khó chịu, sẽ khóc; tuy nhiên đứa bé đó lại ngủ rất say. Cậu bé mà cô ta dắt trên tay càng không bình thường, ánh mắt đờ đẫn, hỏi cũng không trả lời. Không phải nói về chuyện lễ phép, mà chính là chúng đã bị bỏ thuốc.”
Tiêu Triết bỗng nhiên tỉnh ngộ, quả nhiên đúng là Lạc Hàm, tất cả mọi người đều trở nên trần trụi trước mắt anh.
“Còn có, cô gái kia, liếc mắt cũng nhìn ra!” Thanh âm Lạc Hàm vẫn trầm thấp, không chút biểu cảm.
“Ai?” Tiêu Triết lơ mơ.
“Cô ấy!” Lạc Hàm giơ tay chỉ vào dáng người yểu điệu của Đàm Mạt.
“Cô ấy chỉ cần nhìn sau lưng của người phụ nữ đó, thì đã biết cô ta có vấn đề”, Lạc Hàm ngừng một chút, “Cô ấy giỏi hơn trợ lý cậu sắp xếp cho tôi nhiều! Do đó, buổi phỏng vấn ngày mai, tôi phụ trách!” Dứt lời, anh rảo bước đi đến chỗ Đàm Mạt.
Nhận ra anh đến gần, Đàm Mạt quay đầu.
Ánh nắng phản chiếu lên bộ âu phục của anh tạo nên màu sắc lấp lánh.
“Cảm ơn!” Anh nhẹ giọng, đưa tay ra: “Tôi là Lạc Hàm.”
“Đàm Mạt!” Cô dịu dàng bắt tay với anh, hai bàn tay đều hơi lạnh, lòng bàn tay chưa kịp chạm nhau đã từ từ tách ra.
“Cô có thể trở về tiếp tục bữa ăn của mình.” Lạc Hàm phong độ nghiêng người tránh sang một bên.
Đàm Mạt nhìn anh, rồi lại liếc nhìn anh cảnh sát hiếu kỳ đang đứng phía sau, cô nở nụ cười ôn nhu: “Không cần đâu, chén hoành thánh đó coi như tôi mời anh. Tạm biệt!”
Dứt lời, cô như một làn gió, lách người vào chiếc xe taxi, rời đi.
Tiêu Triết bộ dáng lả lơi tiến đến Lạc Hàm: “Tôi nói cái giáo sư Lạc nghe … Hình như tôi vừa nghe thấy mỹ nữ từ chối dùng cơm với anh?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Hàm không biến sắc: “Tôi lại nghĩ, vì có anh nên cô ấy mới từ chối.” Nói xong, quay lại quán, quyết định ăn nốt chén hoành thánh vừa rồi.
Sau lưng anh, tâm trạng Tiêu Triết rất vui sướng: “Này này … Cậu quen cô em xinh đẹp này khi nào vậy? Có thể giới thiệu cho tớ không? Cậu cũng biết chỗ chúng ta luôn ‘Sư nhiều cháo ít!’”
*Sư nhiều cháo ít: người thì nhiều, nguồn cung cấp thì ít, không đủ chia.
Lạc Hàm không quay đầu, đáp: “Cho dù có cháo, cũng không nhất định đến lượt cậu.”
Tiêu Triết nghẹn họng … Mười năm như một ngày, không phải là đối thủ…