Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 136: Đại lễ kết đạo (Thượng)




Thủ vững chân tâm thành đạo, cùng hứa trọn đời thành lữ, đối với Tu chân giới, kết thành đạo lữ là một sự kiện rất nghiêm túc và không thể sửa đổi. Không giống như người bình thường, hai người không ở với nhau được nữa thì ly hôn, xem ai thuận mắt lại kết hôn lần nữa. Đại lễ kết đạo của tu chân giới phải thông qua sự làm chứng của Thiên Đạo, cho dù ngươi có thể sống một trăm vạn tuổi hay là một nghìn tuổi, đều chỉ có thể có một cơ hội cho Thiên Đạo làm chứng kết thành đạo lữ.

Cho nên những tu chân giả tiếp xúc với văn hóa con người càng ngày càng nhiều, gần như đều thích cầm chứng minh thư của nhân giới, chạy tới cục Dân Chính lấy giấy chứng nhận kết hôn, nhưng lại không dễ dàng tổ chức đại lễ kết đạo.

Bởi vì sinh mệnh của tu chân giả rất dà, sức hấp dẫn của hồng trần quá lớn.

Cũng chính vì như thế, mọi người mới cảm thấy Trang Khanh muốn tổ chức đại lễ kết đạo với một yêu tu đã chết mới làm cho trên dưới tu chân giới đều khiếp sợ.

Nhưng sự khiếp sợ này, đã hoàn toàn chẳng là gì sau khi bọn họ nhìn thấy Phù Ly đi trên hành lang. Tu chân giới có thể luyện chế được con rối không khác mấy so với con người, nhưng những con rối này không có tư tưởng, không có linh hồn, tuyệt đối không thể giống như “Phù Ly” đang đi trên hành lang, ngữ khí sinh động hoạt bát, nụ cười sáng lạn như người sống.

Nhưng mà bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Phù Ly người chết đạo tiêu, tại sao lại có thể sống lại?

Nhìn thấy những tu chân giả này rõ ràng nội tâm rất khiếp sợ, nhưng bên ngoài vẫn duy trì nụ cười khẽ, không dám lộ ra bất cứ điều gì bất thường, Phù Ly thầm nghĩ, may là những tu chân giả này không phải là diễn viên, nếu không vòng giải trí liền xong đời, biểu tình này thực sự rất đáng khen ngợi.

“Các vị đạo hữu đường xa tới đây, vất vả rồi, mời vào trong nội điện ngồi.” Phù Ly sửa sang lại quần áo trên người, đi tới bên cạnh Trang Khanh đứng, cầm lấy tay anh, làm một tư thế mời với mọi người.

Mấy tu chân giả đáng thương, há miệng nhưng lại không biết nên nói gì. Cho dù bọn họ có không tin tưởng cũng không thể không thừa nhận, Phù Ly đứng trước mặt bọn họ, vẫn còn sống sờ sờ, không phải là con rối, cũng không phải là hình chiếu kỹ thuật ở nhân gian.

Trong nháy mắt, bọn họ có cảm giác không phân biệt rõ được huyễn hay là thực, là bọn họ đang nằm mơ hay là đã đi vào một ảo cảnh đáng sợ nào đó.

Chưởng môn phái Điền Viên cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của Trang Khanh và Phù Ly, trong lòng có hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ, nhưng tới bên miệng lại hóa thành một câu chúc mừng.

Làm thế nào mà Phù Ly đạo hữu có thể sống lại, là chuyện làm cho tất cả mọi người không thể lý giải, nhưng tất cả mọi người đều không hỏi được ra miệng. Thiên hạ này không hề có cái gọi là chết đi sống lại, nếu như có, vậy nhất định là sẽ trả giá thật lớn, thà rằng bọn họ không hỏi, có lẽ lương tâm còn có thể an bình hơn một chút.

“Hai vị chính là thần tiên quyến lữ, chúc hai vị đạo tâm vững chắc, ân ái không rời.” Chưởng môn phái Điền Viên chắp tay với Phù Ly, cái cúi đầu này, là tạ ơn cứu mạng của cậu.

Phù Ly cười hồi lại nửa lễ, làm tư thế mời: “Mời ông vào bên trong ngồi.”

“Cảm ơn.” Chưởng môn phái Điền Viên lại hành lễ, mới mang theo người trong môn phái đi về phía nội điện. Hành lang tòa phi cung vàng chạm khắc tranh, người hầu dùng pháp khí luyện chế thành sống động như thật, nếu như không phải là bọn họ im lặng không nói, hơn nữa trên người cũng không có sự sống, người phái Điền Viên gần như đều cho rằng đây chính là người thật.

Đi ngay sau phái Điền Viên chính là long tộc, khác với như khi chưởng môn phái Thanh TIêu tổ chức đại thọ, lúc ấy long tộc vô cùng cao ngạo, mỗi tộc đều chỉ cử một đại diện, buổi tiệc hỉ của Trang Khanh ngày hôm nay, từ lớn tới nhỏ long tộc đều tới, chẳng qua biểu tình trên mặt, miễn cưỡng tươi cười như vừa mất tiền.

Khi bọn họ nhìn thấy Phù Ly, phản ứng còn mạnh hơn so với phái Điền Viên, thậm chí bọn họ còn hoài nghi, yêu quái đứng bên cạnh Trang Khanh là mị yêu, cố ý biến thành dáng vẻ của Phù Ly đạo quân, đến mê hoặc tâm trí Trang Khanh.

May mắn là bọn họ vẫn còn lý trí, biết trong phi cung còn có các đại yêu thượng cổ Chu Tước, Bạch Trạch, Phượng Hoàng, cho dù long hoàng bệ hạ vì tơ vương thành bệnh bị mị yêu lừa gạt, những đại yêu kia cũng không thể không nhận ra đứa trẻ mà mình nuôi từ nhỏ tới lớn.

Thanh Diễn cảm thấy, nếu như không phải là hai chân hắn tàn tật, bây giờ hắn nhất định sẽ xông lên, kiểm tra xem Phù Ly rốt cuộc có phải là người thật hay không.

“Sao thế?” Trang Khanh nhìn những con rồng khác, xoay người vươn tay chỉnh lại quần áo gần như không tồn tại nếp nhăn trên người Phù Ly, “Tôi và Phù Ly đều không phải là người chú trọng mấy, mọi người vào ngồi rồi, không cần phải khách khí, ăn uống thoải mái là được.”

Thanh Diễn miễn cưỡng cười, ánh mắt đảo qua người Phù Ly vài lần, chắp tay hành lễ với Phù Ly, người hầu đằng sau đẩy hắn vào.

Thấy tộc trưởng tương lai của tộc Thanh Long không nói gì, những long tộc khác cũng theo sau không hỏi nhiều, sau khi mọi người vào trong nội điện, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, biết rõ ràng khiếp sợ trong lòng nhau, nhưng không ai mở miệng ra trước, dường như ai hỏi trước, người đó sẽ thua.

Đại điện vốn nên sôi nổi đãi khách, giờ đây lại im lặng tới quỷ dị, các chưởng môn môn phái lớn và trưởng lão ra vẻ thâm trầm không nói một lời, biểu tình long tộc bình tĩnh, dường như biết tất cả chân tướng, nhưng lại không bằng lòng nói cho người khác.

Những tán tu khác thấy long tộc và các môn phái lớn khác không nói lời nào, cũng đều lấy điện thoại ra, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cúi đầu lướt net.

Nhưng bên dưới vẻ mặt bình tĩnh của bọn họ, che giấu trái tim bát quái rối loạn.

[Chủ thớt nặc danh]: Long hoàng lập tức tiến hành đại lễ kết đạo, giây phút khi tôi nhìn thấy đạo lữ của anh ta, cả người đều kinh ngạc thành thằng ngốc, nhưng sau khi ngây ngốc xong, lại trở nên vui vẻ. Cho dù rốt cuộc hai năm nay đã xảy ra chuyện gì cũng chúc phúc long hoàng và đạo lữ vĩnh viễn ân ái.

Bài post này dẫn tới ngàn tầng sóng trên diễn đàn, vô số tu chân giả vô cùng tò mò, nhưng [Chủ thớt nặc danh] sau khi đăng bài lên, cũng chưa từng xuất hiện thêm lần nữa, những tu chân giả không nhịn nổi tức giận chửi ầm lên.

“Phì.” Một tán tu ngồi trong nội điện cuối cùng cũng không nhịn được cười lên, tiếng cười của hắn giống như ma chú phá vỡ bầu không khí im lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, dường như như vậy cuối cùng mọi người cũng không phải lúng túng nữa.

Đáng thương tán tu này bị mọi người nhìn chằm chằm hai tay phát run, không cẩn thận bóp nát màn hình Iphone 15S mình vừa mới mua, cầm màn hình vỡ nát, lòng hắn đau như cắt.

“Sao lại bất cẩn như vậy.” Chưởng môn phái Điền Viên lộ ra nụ cười hòa ái, “Mau thu đồ đạc lại đi, hôm nay chính là ngày vui của hai vị đạo hữu Trang Khanh và Phù Ly.

Những người khác: Nhìn đi nhìn đi, đề tài luôn có thể kéo tới người Phù Ly.

“Đúng vậy, Trang Khanh đạo hữu và Phù Ly đạo hữu đã xa nhau nhiều ngày như thế, khó khăn lắm mới đến được với nhau, hôm nay chúng ta phải biến đại lễ kết đạo thành một ngày vừa tưng bừng vừa vui vẻ.” Chưởng môn phái Thanh Tiêu tiếp lời, quay đầu nhìn long tộc, “Các vị tộc trưởng cảm thấy thế nào?”

Mấy người đều là thủy tộc, chắc chắn là biết tin tức gì đó?

“Triệu chưởng môn nói đúng.” Thanh Diễn cười ôn hòa, “Bệ hạ và Phù Ly đạo quân tình cảm sâu nặng, nhìn thấy tình yêu của bọn họ cuối cùng đã thành chính quả, trên dưới thủy tộc đều rất vui vẻ.”

Phái Thanh Tiêu có hai đệ tử là nhân viên cao cấp ở trong ban quản lý, khẳng định hiểu rất rõ nội tình.

Các môn phái khác: Long tộc thật kín miệng.

Long tộc: Nhân tu thực sự biết diễn kịch, biết nói dối.

Tán tu: Hình như chưởng môn phái Thanh Tiêu và Long tộc biết được gì đó.

Bầu không khí hiện trường rơi vào trong sự ôn hòa quỷ dị, hai loại cảm xúc “Ta biết ngươi khẳng định biết” cùng với “Tuy rằng tôi không biết nhưng tôi cảm thấy anh nhất định biết” giao nhau trên không trung, làm cho chúng tu chân giả không nhịn được nở nụ cười khoái trá.

Ánh mặt trời dần dần nhô cao, dần dần lên tới giữa trời.

Khách khứa đã dần dần tập trung đông đủ, Phù Ly và Trang Khanh đổi chúc bào kết đạo chính thức, từ áo trong cho tới áo khoác bên ngoài, từng lớp đều cho trưởng bối tự tay luyện chế, chỉ có mảnh ngọc bột thoạt nhìn không mấy thu hút bên hông Trang Khanh, là Phù Ly tự tay điêu khắc, hơn nữa bên trên lại có thêm phù văn.

Phù Ly từ nhỏ đã được trưởng bối nuông chiều, đối với luyện khí, luyện đan, phù văn, vẽ bùa đều biết một chút, nhưng lại không tinh thông, chút bản lĩnh nhỏ này của cậu, ở tu chân giới bây giờ có thể coi là trình độ cao, nhưng trong mắt những đại yêu thượng cổ, đó chỉ là trình độ của trẻ con mẫu giáo.

Nhưng cho dù như vậy, Phù Ly vẫn tự tay luyện chế một đôi ngọc bội đồng tâm.

Ngày mồng một năm mới hôm ấy, cậu đứng bên ngoài cánh cửa trạm khắc, để Trang Khanh mở cửa cho cậu.

Trang Khanh đứng ngốc ngốc nhìn rất lâu, mới run rẩy tay chân đi tới bên cạnh cửa, quên mất ấn nút mở khóa điện tử, cũng quên dùng chìa khóa, cửa sắt đổ xuống ầm ầm.

Trang Khanh không dám đưa tay chạm vào người trước mặt, bởi vì gần hai năm nay, anh đã vô số lần nhìn thấy Phù Ly trở về, đứng ở ngoài cửa nhìn anh cười. Nhưng không có một lần, dù chỉ một lần là thật.

Chỉ cần anh vươn tay chạm vào cậu, cậu sẽ biến thành bọt nước, biến mất trong không trung.

Bên cạnh có người nói anh điên rồi, tu chân giới cũng dần dần không có người nhắc tới hai chữ Phù Ly nữa, cho tới ngày hôm đó, một tiểu yêu tinh thủy tộc kéo tay áo anh khóc lớn lên, bảo anh đừng chết theo Phù Ly.

Nhìn thấy tiểu yêu tinh khóc tới mức nói năng lộn xộn, trong lòng Trang Khanh trống rỗng, rất lạnh, nhưng lại không đau. Giống như trời mùa đông ngâm bàn tay bị thương vào trong nước đá, quen rồi, sẽ không còn cảm giác gì cả.

Từ ngày đó trở đi, anh khôi phục cuộc sống làm việc nghỉ ngơi như trước đây, chỉ mỗi khi đêm về mở anh đều mở cửa phòng ngủ, để đèn phòng khách.

Anh luôn nghĩ, nếu như Phù Ly chưa chết, nhất định sẽ quay lại tìm anh.

Một năm sau, vào ngày giỗ của Phù Ly, anh mở đường tới Minh Giới, ngồi trên chiếc thuyền đã trở thành thuyền du lịch, đi qua sông Vong Xuyên, tới đầu cầu Nại Hà.

Trên cầu Nại Hà, những linh hồn xếp hàng đợi đi đầu thai, bên cạnh Mạnh Bà lắp đặt một hàng dài máy lọc nước tự động, mỗi một hồn ma đi qua đó, đều uống một cốc nước, sau đó mới nhảy vào hồ Vãng Sinh.

Nơi này không có bát lớn đen như mực, cũng không có muôi dài, chỉ có ấm đun canh dày đặc cao ngất gần như nhìn không thấy đỉnh, bên trong chứa đầy canh Mạnh Bà.

Có hồn phách không muốn uống canh, bị âm sai ép nuốt xuống, sau đó kéo tới hồ Vãng Sinh. Vãng Sinh, kiếp trước, kiếp sau là một cuộc sống mới, chuyện cũ trước đây không còn quan hệ gì nữa.

Mạnh Bà nhìn thấy Trang Khanh, âm thầm thở dài: “Long hoàng bệ hạ, chỗ của ta không có hồn phách mà ngài muốn tìm.”

Bà biết Trang Khanh muốn tới hỏi gì, nhưng mà bà chẳng qua chỉ là Mạnh Bà ở Minh Giới, Minh Giới không thể thu được những hồn phách của đại yêu kia, huống chi Phù Ly đạo quân đã hồn phi phách tán, lấy đâu ra hồn?

Nghĩ tới Trang Khanh cũng biết, chẳng qua không thể chấp nhận, trong lòng chỉ ôm chút ảo tưởng hoang đường mà thôi.

Quả nhiên, sau khi bà nói ra những lời này, sắc mặt của long hoàng bệ hạ càng trắng, anh kinh ngạc nhìn bát canh Mạnh Bà trước mặt, dáng vẻ cực kỳ giống như Bá Liêm năm đó nghe được tin tức toàn bộ yêu tu trên núi Vụ Ảnh đã bị Thanh Long giết chết.

Bà cho rằng Trang Khanh sẽ khóc, nhưng anh không.

“Hôm đó ở chợ quỷ, bát canh mà bà nói uống vào có thể nhớ ra kiếp trước, là thật sao?”

“Là thật, bệ hạ muốn uống sao?” Mạnh Bà đứng dậy đi lấy canh, nói với Trang Khanh, “Tối hôm đó ta đã từng nói, uống canh phải trả giá đắt. Nhưng ngài không đồng ý, cái giá này ngài đã trả rồi.”

Kiếp trước, Bá Liêm trả giá bằng công đức, đổi lấy một lời hứa hẹn của bà.

Nếu như kiếp sau của mình gặp được Phù Ly chuyển thế, thì hãy bảo người đó uống canh, nhớ lại những chuyện trước đây. Nhưng Bá Liêm lại quên, kiếp trước và kiếp này đã sớm bất đồng, kiếp này của Bá Liêm, căn bản không bằng lòng uống bát canh ấy.

Canh đã đặt tới trước mặt Trang Khanh, bát canh không màu không vị, đặt trong bát ngọc bích, tràn ngập lực hấp dẫn thần bí.

Trang Khanh lắc đầu: “Không cần nữa.”

Mạnh Bà ngẩng đầu nhìn Trang Khanh.

Trang Khanh đứng trên cầu, gió thổi bay góc áo anh: “Cáo từ.”

Mạnh Bà nhìn theo bóng dáng Trang Khanh rời đi, thu bát canh không màu không vị này lại.

Bà nghĩ, có lẽ bát canh này, vĩnh viễn đều không thể tiêu thụ được.

Trang Khanh không kể với Phù Ly những chuyện này, sau khi nhìn thấy Phù Ly chết đi sống lại. Gần như mỗi buổi sáng thức dậy, Trang Khanh đều căng thẳng nhìn Phù Ly nằm bên cạnh, đưa tay chạm vào cậu, mới xác định được đây không phải là mơ.

“Trang Tiểu Long.” Phù Ly mặc hỉ bào đi tới trước mặt Trang Khanh, hỉ bảo đỏ tươi làm mặt cậu cũng ánh đỏ: “Anh xem em có đẹp trai không?”

Trang Khanh đi tới trước mặt Phù Ly, ngồi xuống chỉnh lại góc áo cho cậu, “Đẹp trai.”

Phù Ly vui vẻ hôn lên đầu anh một cái, thấy Phong Thụy Trọng đi ngang qua, cậu hắng giọng nói, “Chú Phong, giờ lành đã tới chưa ạ?”

“Đừng giục, đừng giục, vẫn còn một tiếng nữa!”

Phù Ly thở dài, tại sao lại lâu như vậy?

Cậu không thể chờ được nữa, cậu muốn để cho Trang Khanh thành con rồng trên hộ tịch của cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.