Dũng Khí Để Yêu

Chương 30




Thư Tiếu tiễn Giang Hoài và Bồi An rời khỏi “Mèo và Dương Cầm”, xoay người lại liền phát hiện anh trai Thư Bồi đang nhìn cô, trong mắt anh mang theo chút ý vị sâu xa.

“Anh chàng đó có vẻ tàn tật rất nghiêm trọng.” Thư Bồi thương xót nói.

Trong lòng Thư Tiếu run lên một cái, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, nói ngắn gọn: “Vâng.” Cũng không giải thích gì thêm.

Thư Bồi cũng không truy hỏi đến cùng, anh đột nhiên chuyển đề tài, nói: “Đúng rồi, mấy ngày trước anh về nhà, bố mẹ kêu anh hỏi em, gần đây em bận rộn việc gì mà không về nhà ăn cơm.”

Thư Tiếu suy nghĩ một chút: “Công việc khá bận rộn, em vừa tiếp nhận một bệnh nhân khó nhằn.”

“Là Giang Hoài đó à?”

“Không phải” Cô nói: “Nói đúng ra, em không có trực tiếp trị liệu cho anh ấy nhưng vài ngày nữa thì sẽ có, có lẽ sẽ còn bận rộn hơn trước.”

“Bận rộn thì nửa tháng về một lần, chuyện đó không quá khó khăn chứ?” Thư Bồi dừng một chút, giống như còn do dự điều gì, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Có phải em vẫn còn trách họ chuyện năm đó với Chử Vân Hành đúng không?”

Thư Tiếu sửng sốt một chút, lắc đầu: “Anh hai, anh cũng là con của họ, người khác có thể không biết, nhưng anh thì biết rõ hơn ai hết, quan hệ giữa em với bố mẹ không tốt không phải là chuyện một hai ngày. Có rất nhiều việc mặc dù em rất hiểu cho bố mẹ, cũng rất thương bọn họ nhưng lại không có cách nào gần gũi thân mật như những gia đình bình thường khác, em và bọn họ đã bỏ lỡ khoảng thời gian tốt nhất để xây dựng mối quan hệ giữa bố mẹ và con gái.”

Thư Bồi cười, có chút đồng cảm nói: “Lại nói, hai anh em chúng ta đây cũng đủ làm cho vợ chồng giáo sư thất vọng rồi.”

“Đúng vậy!” Thư Tiếu cũng cười khẽ.

——— Chủ nhà hàng và bác sĩ phục hồi, chưa bao giờ là mục tiêu để vợ chồng giáo sư Lâm bồi dưỡng con cái.

Sau khi về nhà, Thư Tiếu mở điện thoại định gọi cho Giang Hoài, không ngờ anh lại gọi đến trước.

“A lô!” Ban đầu cô cảm thấy vừa mừng vừa sợ, sau đó mới cảm thấy có chút lo lắng,”Giang Hoài, anh không có gì đáng lo chứ?”

Ở đầu dây bên kia, anh nở nụ cười: “Cũng bởi vì không có gì đáng lo nên mới gọi điện để cô an tâm đây.”

“Vậy thì tốt.” Cô thở phào một cái, “Ngày mai em đến nhà thăm anh.” Cô không dùng câu nghi vấn để nói, nói xong mới phát hiện bản thân tự nói tự quyết, cuống quít bổ sung: “Ý em là, nếu như anh không ngại, em muốn xem qua bệnh án của anh.”

“Tối mai có thể, ban ngày tôi phải đến phòng làm việc một chuyến.”

“Ngoại trừ đầu tư và sáng tác, còn rất nhiều thứ anh phải tự mình ra mặt sao?” Cô đối với lĩnh vực công việc của Giang Hoài dường như là mù tịt.

“Ai da, còn phải xem là phương diện nào đã, nếu chỉ là việc thay bình lọc nước, tôi đương nhiên sẽ không ra mặt được rồi.”

Thư Tiếu có chút hoài nghi tai mình vừa nghe lầm chăng, cô vừa nghe được Giang Hoài nói đùa, hơn nữa bên kia còn truyền tới tiếng cười của anh!

“Phải ha.” Khóe miệng cô cũng bất giác cong lên, “Giang Hoài, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, nhất định có rất nhiều người giành bình nước kia.”

“Bởi vì trên đời còn rất nhiều người tốt?”

“Sai!” Cô nghẹn cười, nghiêm trang nói: “Bởi vì anh đủ đẹp trai nha! Không phải nói “mặt tiền” là quan trọng nhất sao!”

“Hoàn hảo, cũng may ông trời còn cho tôi giữ lại gương mặt không quá khó coi này.”

Thư Tiếu trong lòng có chút buồn: “Thật ra ông ấy còn để lại cho anh rất nhiều thứ tốt, nhưng mà Giang Hoài, càng quen biết anh, em càng cảm thấy ông trời quá keo kiệt với anh.”

“Cám ơn.”

“Cám ơn em?”

“Vì đã cho tôi biết, con người tôi trong lòng cô cũng không quá tệ.”

Cô giống như bị điện giật: “Chuyện này quan trọng vậy sao?”

“Quan trọng.”

“Là do anh quá quan tâm đến cái nhìn của người khác.”

“Có lẽ vậy.” Giang Hoài nói, “Càng không hoàn mỹ, thì càng để ý đến bản thân trong mắt người khác.”

“Chỉ bởi vì lí do này thôi sao?” Cô có chút thất vọng không nói ra được.

Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, “Không hoàn toàn đúng.”

Anh không giải thích gì thêm, cô cũng không tiếp tục truy hỏi.

“Anh vẫn chưa ngủ sao?”

“Có chút mất ngủ.”

“Do cơ thể không khỏe à?”

“Không, không liên quan đến chuyện đó.” Anh nói: “Tôi nói rồi, cơ thể tôi không có gì đáng ngại. Bồi An đã giúp tôi uống thuốc rồi.”

“Cậu ấy ở bên cạnh?”

“Không có, tôi kêu cậu ấy ra ngoài trước.”

“Anh nói chuyện điện thoại vậy có mệt không?”

“Không mệt.” Anh nói: “Thật ra, nói chuyện điện thoại với nói chuyện bình thường không có gì khác nhau.”

Thư Tiếu nói: “Nếu cơ thể anh không có gì đáng ngại thì chúng ta tán gẫu thêm chút nữa được không?”

“Được, có điều tôi không giỏi trong việc nói chuyện phiếm.” Anh có chút xấu hổ nói.

“Bình thường những lời này sẽ bị hiểu thành: Chúng ta nên kết thúc câu chuyện đi.”

“Tôi không phải ý này, cô biết mà.” Anh trả lời rất chắc chắn.

Cô mỉm cười: “Em biết mà.”

“Sắp tới chúng tôi sẽ mở một buổi biểu diễn âm nhạc thính phòng, đến lúc đó cô muốn đi nghe một chút không?”

“Ngoại trừ viết nhạc và xuất bản đĩa CD anh còn biểu diễn nhạc thính phòng sao?”

“Dự án vừa được khởi động vào năm nay.” Anh nói, “Quy mô không lớn, ừm, cô có thể xem như một buổi hòa tấu âm nhạc dân gian nho nhỏ, tiết mục cũng không nói là chuyên nghiệp, tất cả những tác phẩm đều do các thành viên ở phòng làm việc chúng tôi biểu diễn, tính thử nghiệm rất cao.”

“Anh soạn nhạc sao?”

“Không hẳn” Anh nói, “Có những thành viên khác soạn nhạc, còn có những bài mọi người cùng nhau phối khí. Có điều tôi là tổng giám, phụ trách khâu kiểm duyệt tác phẩm.”

“Vậy tổng giám đại nhân có thể cho em một vé vip không?”

“Không thành vấn đề.”

Não Thư Tiếu nóng lên, không kịp nghĩ liền thốt ra: “Vậy chỗ ngồi cạnh anh được không?”

Dường như anh không nghĩ đến cô lại đề nghị như vậy, “Có lẽ sẽ có phóng viên đến phỏng vấn.” Anh trầm ngâm nói, “E rằng sẽ làm cô cảm thấy phiền toái.”

“Anh cảm thấy phiền toái sao?” Cô hỏi ngược lại.

“Đúng vậy.” Anh nói, “Làm một nhạc sĩ tàn tật đã đủ khiến người ta “nhìn chăm chú” rồi, tôi không muốn cuộc sống riêng tư của mình lại bị người khác soi mói.”

“Nếu quả thật có hiểu lầm, em sẽ tự mình giải thích.” Cô có chút thở phì phò, nói: “Em có thể ngụy trang thành fan cuồng, bỏ tiền ra mua ghế vip để được ngồi cạnh anh.”

“Cô giận sao?” Giang Hoài sợ sệt hỏi.

“Có một chút.” Cô nói, “Cảm giác thấy mình rất kém cỏi, nếu không cẩn thận sẽ làm liên lụy tới người khác.”

“Thư Tiếu, cô biết rõ thực tế hoàn toàn ngược lại.”

“Vậy anh ở đây lo lắng cái gì?” Cô nói, “Em chưa kết hôn, cũng không có bạn trai, nếu thật sự bị hiểu lầm thì anh nghĩ em có trách nhiệm phải giải thích với ai? Em lại cần cho ai mặt mũi?”

“Thư Tiếu” Giọng nói anh tuy khô khốc nhưng vẫn dịu dàng, “Dù sao một ngày nào đó cô cũng sẽ gặp được một nửa của đời mình, cho nên hiện tại không nên có những tin tức không cần thiết trên báo chí, cho dù cô nói nó không ảnh hưởng gì nhưng ai biết được sau này nó sẽ tạo nên bao nhiêu sóng gió. Hơn nữa, nếu bị bạn bè người nhà nhìn thấy cô và một người đàn ông tàn tật nghiêm trọng xuất hiện trên mặt báo, sợ rằng sẽ khiến họ lo lắng. Xin hãy tin tưởng, tôi chỉ là đơn thuần không muốn cô gặp rắc rối.”

“Cần thiết hay không, chẳng phải do em tự phán đoán?” Thư Tiếu nóng nảy, giọng điệu trở nên không quá ôn hòa.

Giang Hoài không có lập tức trả lời, thời gian trôi qua rất chậm, mặc dù chỉ là dừng lại mấy giây, nhưng Thư Tiếu cảm thấy như rất lâu rồi mới được nghe giọng anh, “Cũng tốt, dù sao gần đây những phán đoán của tôi cũng không còn chuẩn xác nữa.”

Giống như bắt được tin tức sốt dẻo, cô dồn dập hỏi: “Anh phán đoán cái gì?”

“Không có gì, lúc rảnh rỗi thường suy nghĩ lung tung.” Anh cười, nói: “Sau khi thân thể tê liệt, đại não cũng trở nên quá mức sống động.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.