Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 54




“Tẩu tử, chuyện này giao cho đệ là được rồi!” Ân Đoạt chạy qua kéo tên hắc y nhân đang thống khổ giãy dụa lên, buộc trên một thân cây tra hỏi. Hắn ở trong quân nhiều năm, chuyện nghiêm hình tra hỏi này đã làm không ít.

Ngụy Giai Minh quay người đưa Ân Lạc Thanh và Ân Mịch Đường đi về một hướng khác. Nơi này không an toàn, hơn nữa thi thể nằm đầy đất, nàng sợ hai đứa nhỏ bị dọa sợ.

“Cha …” Ân Mịch Đường quay đầu lại nhìn Ân Tranh.

Ân Tranh gật gật đầu với con gái nhỏ, trầm mặc đi theo phía sau.

A Đại muốn đi theo, nhưng lại do dự. Ân Đoạt gọi hắn một tiếng, hắn liền không đi theo Ân Tranh nữa mà qua giúp đỡ Ân Đoạt.

Ân Mịch Đường ngẩng đầu nhìn Ngụy Giai Minh, lại quay đầu nhìn Ân Tranh, im lặng nắm tay mẹ. Nàng đi a đi, cảm thấy đi đã rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi chân nàng tê hết cả, lại ngẩng đầu nhìn trời một cái, mặt trời đều sắp xuống núi rồi.

Đường núi vốn không bằng phẳng, Ân Mịch Đường không cẩn thận bị vướng sợi cây dại ngã ngồi trên đất. Ngụy Giai Minh ôm nàng dậy, hỏi: “Mệt rồi hả?”

Ân Mịch Đường gật gật đầu, nhìn Ngụy Giai Minh, lại nhỏ giọng nói: “Còn, còn đói nữa …”

Ân Lạc Thanh cũng trông mong nhìn Ngụy Giai Minh.

Ngụy Giai Minh nhìn Ân Lạc Thanh một cái, vứt xuống một câu “Kêu cha con ôm đi”, rồi ôm Ân Mịch Đường tiếp tục đi về phía trước.

Ân Lạc Thanh vô tội đứng ở chỗ cũ nhìn Ân Tranh ở phía sau. Ân Tranh đi qua ôm nhị nữ nhi lên, vô lực thở dài, “Thật không dám giấu, cha con cũng vừa đói vừa mệt rồi.”

Ngụy Giai Minh cước bộ chậm lại, lại tiếp tục đi về phía trước.

Đống lửa cháy lên, thịt nướng tỏa ra mùi hương mê người. Ân Mịch Đường đã nuốt mấy ngụm nước bọt rồi.

“Sao còn chưa chín nữa …” nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ân Lạc Thanh xoa xoa đầu nàng, an ủi em gái: “Một lát nữa là được rồi.”

Ân Tranh đi từ xa đến, trong lòng ôm một đống quả dại. Hắn đưa quả dại cho Ngụy Giai Minh xem, không nói gì, chỉ an tĩnh nhìn Ngụy Giai Minh.

Ngụy Giai Minh nhìn qua một cái, cũng không nói chuyện, tiếp tục nướng thịt.

Trầm mặc là không sao, Ân Tranh yên tâm đem quả dại qua cho hai nữ nhi ăn.

Một ngày không ăn gì, Ân Mịch Đường thật sự đói lắm rồi, cầm lên một quả màu xanh bích liền há miệng lớn cắn một ngụm.

“Ôi …” Ân Mịch Đường chau mày nhổ thịt quả ra, mang theo một miệng máu.

Nàng bịt lấy miệng, ủy khuất rơi nước mắt.

“Sao thế? Va vào chỗ nào rồi?” Ân Tranh vội qua nhìn.

“Lại rụng nữa rồi …” Ân Mịch Đường hít hít mũi, mở lòng bàn tay ra, một cái răng nhỏ bẩn hùi hùi nằm trong bàn tay nàng.

“Thì ra là rụng răng, không sao không sao. Quả dại va rụng cũng tốt, nếu không sẽ còn đau thêm một trận nữa có phải không?” Ân Tranh cười an ủi nàng.

Ân Mịch Đường lau nước mắt, cũng cười theo. Hai cái răng cửa đều rụng rồi, buồn cười lại đáng yêu.

Ngụy Giai Minh xoay xâu thịt thỏ rừng, nhìn ba cha con đối diện.

“Được rồi, ăn thịt thỏ thôi.” Ân Tranh chịu nóng xé xuống hai cái đùi thỏ đưa cho hai nữ nhi.

Thơm lừng lừng.

Ân Mịch Đường cắn một miếng, không cắn được. Nàng không có răng. Còn làm bỏng nướu thịt dính máu, đau đến nỗi ngũ quan nhíu lại một chỗ.

“Ăn cái này.”

Ngụy Giai Minh đưa cho Ân Mịch Đường một phiến lá lớn màu xanh, trong phiến lá là từng miếng thịt nhỏ nàng dùng chủy thủ cắt ra.

“Cảm ơn nương …” Ân Mịch Đường ngẩng đầu nhìn Ngụy Giai Minh, nàng đặt phiến lá lên đùi, cầm những miếng thịt nhỏ trên đó ăn từng miếng từng miếng.

Ngụy Giai Minh ngồi lại bên đống lửa nhìn một con thỏ khác đang nướng trên đó. Ân Tranh ngồi ở một chỗ cách nàng không xa không gần, không động đậy, cũng không nói chuyện, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm nàng.

Ngụy Giai Minh bị hắn nhìn đến trong lòng từng trận buồn bực, đột nhiên nâng tay lên, tụ tiễn trong tay áo bắn ra trúng một con chim trên ngọn cây. Con chim đập đập cánh, vừa khéo rơi xuống trên đống lửa.

Ân Mịch Đường đang ăn bị dọa sợ, nàng nhìn con chim đang vùng vẫy trên đống lửa, đột nhiên cười lên. Nàng vỗ tay hai cái, cao hứng nói: “Thật tuyệt! Không chỉ có thịt thỏ ăn, mà còn có thịt chim nữa!”

Ngụy Giai Minh nhìn cái miệng nhỏ đầy mỡ của nàng, bật cười.

Nàng cười rồi, trong ánh mắt Ân Tranh nhìn nàng cũng không tự chủ được mang theo vài phần ý cười.

Ân Mịch Đường dùng cánh tay thụi thụi Ân Lạc Thanh, bảo tỷ tỷ nhanh nhìn cha và mẹ đều cười rồi.

Trăng tròn lên cao, là lúc cảnh sắc ban đên trên núi yên lặng nhất.

Ân Lạc Thanh còn đỡ chút, nhưng Ân Mịch Đường thì đã ngáp mấy cái liên tục rồi. Ân Mịch Đường lắc lắc đầu, cố gắng mở lớn mắt. Nàng nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói với Ân Lạc Thanh: “Tỷ tỷ, nếu muội ngủ gật, tỷ véo muội một cái nha …”

Nàng lại hỏi: “Tỷ tỷ, chúng ta là đang muốn đi đâu vậy?”

Tuy nàng còn nhỏ, nhưng cũng biết đây không phải là đường về nhà.

Ân Lạc Thanh lắc đầu, nàng cũng không biết.

Ngụy Giai Minh cởi áo ngoài trên người ra phủ lên mặt đất, gọi Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh đến ngủ. Sau khi hai nữ nhi nằm xuống, nàng liền rải một vòng thuốc bột đuổi rắn xung quanh.

Ngụy Giai Minh nhích đến gần hai nữ nhi, nhẹ nhàng vỗ vỗ các nàng, ôn nhu nói: “Ngủ đi, nương ở đây, đừng sợ. Bất kể là sâu trùng hay là lão hổ đều không dám đến đâu.”

Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh gật gật đầu, thử nhắm mắt lại.

Mỗi lần tay Ngụy Giai Minh rời khỏi người Ân Mịch Đường, Ân Mịch Đường liền bất an mà cau mày lại. Rất lâu sau, Ân Mịch Đường cảm thấy mình rất buồn ngủ rất buồn ngủ, hình như không kiên trì nổi nữa, nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, kéo tay Ngụy Giai Minh.

“Nương …”

“Ở đây.”

“Vậy … Đường Đường tỉnh rồi, nương có còn ở đây không?”

“Có.”

Ân Mịch Đường cười vui, nương nàng chưa bao giờ lừa gạt nàng cả. Mí mắt nặng nề của nàng chậm rãi buông xuống, cuối cùng an tâm đi vào giấc ngủ. Thấy hai nữ nhi đã ngủ rồi, Ngụy Giai Minh mới thở phào, nép sát các nàng nằm xuống.

Ân Tranh cởi áo khoác của mình xuống đắp lên người Ngụy Giai Minh, cũng bọc hai nữ nhi vào. Hắn tỉ mỉ chỉnh sửa áo khoác, bọc ba người chặt chặt chẽ chẽ. Cuối cùng hắn đối mắt với Ngụy Giai Minh, nói ra câu đầu tiên với Ngụy Giai Minh từ sau khi gặp lại: “Ngủ đi, ta canh cho.”

Ngụy Giai Minh mím môi, yên lặng nhìn hắn.

Ân Tranh đứng lên đi đến bên đống lửa, lại thêm mấy cây gỗ. Tuy là khí hậu ấm áp, nhưng dù sao cũng là ban đêm, hắn lo lắng hai hài tử bị lạnh, đống lửa này phải luôn cháy mới được.

Ngụy Giai Minh nhìn Ân Tranh một lát, ôm hai nữ nhi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Ân Mịch Đường là người tỉnh lại đầu tiên. Nàng mở mắt ra nhìn nương đang ngủ ở bên cạnh, lặng lẽ thở phào. Nàng lại cẩn thận xoay đầu nhìn cha, thấy cha ngồi bên đống lửa nhìn qua bên này. Ân Mịch Đường chớp mắt với cha một cái, cẩn thận từ trong cánh tay Ngụy Giai Minh chui ra.

Nàng nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên người Ân Tranh.

“Sao lại qua đây, không nằm thêm lát nữa hả?” Ân Tranh đè thấp giọng nói.

Ân Mịch Đường ngồi xổm bên người Ân Tranh, nhỏ giọng nói: “Cha, cha nghĩ được biện pháp chưa?”

“Hửm? Biện pháp gì?”

Nhìn gương mặt bình tĩnh của cha, Ân Mịch Đường thật sốt ruột. Nàng vội vã nói: “Nghĩ biện pháp giữ nương ở lại đó! Nương lại chạy nữa thì sao!”

Ân Tranh cười thầm, hắn lắc lắc đầu, nói: “Không có biện pháp gì cả, Đường Đường có chủ ý tốt nào không?”

Ân Mịch Đường vỗ đùi, sốt ruột quá đi mất.

“Cha, sao cha có thể thế này chứ!” nàng tuổi còn nhỏ, lại làm bộ hận sắt không thành thép, “Cha, cha phải lấy ra tài ăn nói khi giảng đạo lí lớn cho con a! Nếu không được thì nói lời mềm mại cầu xin nương a!”

“Con cũng biết được không ít nhỉ.” Ân Tranh cười.

Ân Mịch Đường cau mày, cha nàng sao có thể thế này được chứ! Nàng rõ ràng là muốn tốt cho cha mà!

“Được rồi, đừng lo nghĩ nữa.” Ân Tranh chọn một trái quả dại chín mềm nhét cho Ân Mịch Đường.

Ngụy Giai Minh vốn nhạy bén, khi Ân Mịch Được đặt cánh tay nàng xuống liền phát giác ra rồi. Tiếng hai cha con nói chuyện tuy là rất nhỏ, nhưng toàn bộ đều bị nàng nghe không sót một chữ, Nàng không mở mắt ra, cho đến khi Ân Lạc Thanh ở trong lòng tỉnh dậy thì nàng mới ngồi dậy.

Ngày thứ hai này, vẫn là một đường trầm mặc.

Ngụy Giai Minh ôm Ân Mịch Đường, Ân Tranh ôm Ân Lạc Thanh, Ngụy Giai Minh dẫn đường đi về phía trước. Ngụy Giai Minh không nói đi đâu, Ân Tranh cũng không hỏi gì. Trừ câu nói đêm đó, Ân Tranh cũng không nói gì với Ngụy Giai Minh nữa.

Chạng vạng ngày thứ hai, Ngụy Giai Minh dắt tay Ân Mịch Đường, mang người một nhà vào một thôn nhỏ ít người, đi vào một tiểu viện đơn giản.

“Đường Đường đi trải giường, Thanh Thanh đi vò gạo.” Ngụy Giai Minh phân phó.

“Vâng!”

Hai nữ nhi tề thanh đáp ứng.

Ngụy Giai Minh không để ý Ân Tranh, xoay người đi múc nước.

Ân Tranh nhìn bốn phía trong tiểu viện, đem củi gỗ trong tiểu viện chẻ xong, lại sửa lại cái thang bị hỏng. Lúc hắn trở lại phòng, Ngụy Giai Minh đang định tắm cho hai nữ nhi, hắn liền lui lại hai bước, xoay người đi đến phòng bếp nấu cơm xào rau.

Khi Ân Tranh nấu xong, lại dời sự chú ý lên con gà trong sân. Hắn sờ sờ mũi, chuẩn bị xong đồ hầm thịt gà, sau đó đứng ở cửa đợi Ngụy Giai Minh.

Ngụy Giai Minh tắm rửa xong cho hai nữ nhi, bưng chậu nước bẩn đi đổ, thiếu chút đã dội lên người Ân Tranh rồi. Nàng thu tay lại, trừng Ân Tranh một cái.

Ân Tranh chỉ chỉ con gà mái không ngừng cục ta cục tác trong sân, nói: “Giúp ta giết gà nhé?”

Ân Tranh lấy con dao đặt bên cạnh đưa cho Ngụy Giai Minh.

Ngụy Giai Minh liếc một cái, không nhận. Nàng đặt chậu gỗ trong tay xuống, vượt qua Ân Tranh đi đến trong sân, lúc đi qua đống củi gỗ liền thuận tay cầm đao bổ củi lên, một đao chặt đứt cổ con gà mái già.

Nàng vứt đao bổ củi về đống củi, ngẩng đầu nhìn Ân Tranh một thân thanh y trường sam.

Được lắm, đại thiếu gia này không chỉ không dám giết gà, đến cả nhổ lông gà cũng làm không được.

Ngụy Giai Minh lại xoay người lại, cầm con gà mái già đang nhỏ máu trên đất đi về phòng bếp.

Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh đứng bên cửa sổ nhìn một màn này. Ân Mịch Đường rụt rụt cổ, nghiêng đầu nhìn Ân Lạc Thanh, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, khi nào cha nương mới có thể nói câu thứ ba đây?”

“Hả?” Ân Lạc Thanh có chút mơ hồ. Khi trước nàng bị Ngụy Giai Minh mang đi, đi qua rất nhiều nơi, thấy qua rất nhiều tình cảnh. Đây không phải là lần đầu tiên thấy Ngụy Giai Minh giết gà nữa. Không, Ngụy Giai Minh giết người nàng cũng đã từng thấy rồi. Nhưng làm nàng kinh ngạc là Ân Mịch Đường đột nhiên không sợ nữa.

“Muội không sợ hả?” Ân Lạc Thanh hỏi.

“Sợ chứ!” Ân Mịch Đường nặng nề thở dài, “Sợ cha vụng miệng làm cho nương đến bên miệng rồi còn bay mất!” (cải biên từ câu ‘thịt đến bên miệng rồi mà còn bay mất’)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.