Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 20




Ân Mịch Đường từng chút từng chút tỉnh táo lại, nàng “ôi” một tiếng, “Hoàng thượng, muội cắn huynh sao? Muội xem xem.”

Nàng nghiêng đầu kéo tay Thích Vô Biệt, Thích Vô Biệt lật cổ tay, đem tay giấu vào trong tay áo, đặt sau lưng, lạnh nhạt nói: “Không sao.”

Hắn nắm ngón tay cái vào lòng bàn tay, từ từ quệt đi vệt nước miếng trên đó.

“Cho muội xem xem.” Ân Mịch Đường bắt lấy cổ tay hắn.

“Không cần.”

Ân Mịch Đường nhìn chằm chằm mắt Thích Vô Biệt, kiên trì: “Xem một cái nhé?”

Thích Vô Biệt nghiêng đầu đi, lặp lại; “Không cần.”

“Huynh tức giận hả?” tay nhỏ của Ân Mịch Đường níu lấy ống tay áo Thích Vô Biệt lắc lắc.

“Không có.”

“Huynh tức giận rồi.” Ân Mịch Đường buông tay, lại cúi đầu chu miệng, nàng cảm thấy bản thân mình làm sai, mà người ta cũng không muốn tha thứ cho nàng, trong lòng liền khó chịu.

Thích Vô Biệt quay đầu lại liền phát hiện vệt hồng trong mắt nàng.

Tiểu Đậu Đỏ đột nhiên duỗi tay, dùng sức đẩy Thích Vô Biệt ra, sau đó ôm Ân Mịch Đường vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng, tức giận nói với Thích Vô Biệt: “Huynh thật là phiền, không được ức hiếp muội ấy.”

Thích Vô Biệt: “…”

Thích Vô Biệt đứng lên, bất lực nhìn hai tiểu cô nương, hắn có thể nói là mình không hiểu nổi mạch suy nghĩ của tiểu hài tử hay không?

Ân Mịch Đường dùng sức lắc đầu, hoang mang nói: “Là muội sai rồi …”

“Mặc kệ! Muội có sai tỷ cũng giúp muội!” Tiểu Đậu Đỏ vỗ ngực.

Lời này của nàng là thật cũng là giả, chẳng qua chủ yếu vẫn là do lúc nãy Thích Vô Biệt hung dữ với nàng, nàng tức giận mới không đứng về phía Hoàng đế ca ca thôi.

Thích Vô Biệt cười cười, tự nhiên là sẽ không tính toán với hai tiểu cô nương, hắn chỉnh sửa lại nếp nhăn trên ống tay áo, nói: “Bọn muội trước ở đây ….”

Hắn không để ý ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện Ân Mịch Đường trợn mắt nhìn mình, trong vành mắt là những hạt lệ châu lúc nào cũng có thể rơi xuống. Hắn thuận theo mắt Ân Mịch Đường liền phát hiện nàng đang nhìn vào ống tay áo của hắn.

Ống tay áo sao?

“Đừng khóc! Đừng khóc mà!” Tiểu Đậu Đỏ ôm lấy mặt Ân Mịch Đường dùng sức hôn hai cái, sau đó tức giận xoay người trừng Thích Vô Biệt, “Hoàng đế ca ca huynh dọa muội ấy khóc rồi! Lúc nãy muội không ở đây huynh đã làm cái gì rồi hả? Có phải huynh đánh muội ấy không?”

Tiểu nha đầu này giống như quên đi một khắc trước còn bảo vệ Thích Vô Biệt vì bị Ân Mịch đường cắn, bây giờ thấy Ân Mịch Đường khóc rồi lại giương nắm đấm về phía ca ca mình.

Thích Vô Biệt vô lực nhìn muội muội một cái, nói: “Lưu Minh Thứ cũng về rồi, đang ở Thái Y quán.”

“Cái gì!” Tiểu Đậu Đỏ trực tiếp nhảy xuống từ trên tháp mỹ nhân, “Minh Thứ ca ca cũng trở về rồi!”

“Ừ.” Thích Vô Biệt gật đầu, “Hắn sắp đi rồi, muội còn không đi thì nói không chừng không gặp được đâu.”

“Tiểu Đậu Ngọt, muội nhịn một chút trước nhé, đừng khóc! Đợi tỷ về rồi lại dỗ muội nha!” Tiểu Đậu Đỏ vừa nói vừa chạy ra ngoài.

Ân Mịch Đường ngây ngốc nhìn Tiểu Đậu Đỏ biến thân thành một trận gió chạy ra ngoài.

Thích Vô Biệt lần nữa đi đến trước người Ân Mịch Đường, cầm chiếc khăn trắng tuyết lau đi nước miếng trên mặt nàng. Hắn cau mày, có chút ghét bỏ. Lúc muội muội còn chưa biết đi đã biết cách bôi trét nước miếng rồi, hắn ghét bỏ đã năm năm, bây giờ đến cả gương mặt của Ân Mịch Đường cũng gặp họa.

“Đừng khóc nữa.” Thích Vô Biệt cố gắng nói nhỏ nhẹ.

“Nhưng mà huynh giận muội rồi.” Ân Mịch Đường ngẩng đầu nhìn hắn.

“Không giận.” Thích Vô Biệt đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng hắn vẫn rất có kiên nhẫn lặp lại lần nữa, “Thật đó.”

Ân Mịch Đường di chuyển ánh mắt, lần nữa nhìn chằm chằm vào tay áo của Thích Vô Biệt.

Miệng nàng kéo xuống, chậm rì rì nói: “Huynh ghét muội rồi.”

Thích Vô Biệt cười khổ, hắn quả nhiên không đoán sai, lúc nãy tay áo hắn bị Ân Mịch Đường túm lấy tạo thành mấy nếp gấp, nàng là vì thấy hắn sửa sang lại tay áo mà suy nghĩ nhiều rồi.

Hắn đưa cánh tay mình cho nàng, “Lần này muội cứ túm thỏa thích, ta không để ý nữa.”

Ân Mịch Đường lần nữa nghiêng đầu nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ, “Hoàng thượng, huynh không tức giận thật hả?”

“Trẫm là hoàng đế, quân vô hí ngôn, sẽ không lừa muội.” bàn tay buông thõng bên người do dự rất lâu, cuối cùng vẫn là giơ lên, lấy ngón tay lau nước mắt cho nàng. (quân vô hí ngôn: hoàng đế không nói đùa)

Khóe miệng Ân Mịch Đường lúc này mới giương lên từng chút một, nàng nhìn Thích Vô Biệt mà cười ngốc. Thích Vô Biệt cũng bởi vì nụ cười của nàng mà trong mắt cũng hiện lên một tia ấm áp.

“Hoàng đế ca ca, huynh là tên lừa đảo!” Tiểu Đậu Đỏ lại chạy trở về, trên người mặc một chiếc áo khoác đỏ rực, có lẽ là chạy nhanh quá nên cứ thở phì phò.

“Tỷ làm gì mà chạy nhanh thế?” Ân Mịch Đường nhanh chóng hỏi.

Tiểu Đậu Đỏ chạy vào, ngón tay chỉ vào Thích Vô Biệt rồi đi vòng vòng, đi đủ ba vòng mới thở gấp nói: “Hoàng đế! Huynh là hoàng đế đó! Nói dối, khi quân! Tội khi quân! Lừa đảo, Minh Thứ ca ca căn bản không có đến. Khi quân! Nhất ngôn không cửu đỉnh!”

“Tội khi quân là chỉ người khác không được nói dối Hoàng thượng, lại không phải hoàng đế không được nói dối.” Thích Vô Biệt như không có chuyện gì mà giải thích cách dùng từ cho muội muội mình.

“Huynh thừa nhận rồi!” Tiểu Đậu Đỏ nhón chân chỉ vào mũi Thích Vô Biệt.

Thích Vô Biệt quay đầu nhìn Ân Mịch Đường, thấy trong mắt nàng vừa kinh ngạc vừa hoài nghi, liên tưởng đến những lời mới nãy mình nói với nàng, hắn liền khụ một tiếng, nói: “Có lẽ là do ca ca nhớ nhầm rồi thôi!”

“Hừ! Hại người! Hại người ta vui mừng không công! Huynh đền muội đi!” Tiểu Đậu Đỏ không dễ dàng bỏ qua.

Ân Mịch Đường nhìn nhìn Thích Vô Biệt, lại ngó ngó Tiểu Đậu Đỏ, sau đó đi kéo tay Tiểu Đậu Đỏ, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng thật sự nhớ nhầm rồi, không phải là cố ý lừa tỷ đâu, quân vô hí ngôn!”

Thích Vô Biệt nhìn Ân Mịch Đường, ý cười đầy mắt.

Ân Mịch Đường lắc tay Tiểu Đậu Đỏ rất lâu nàng mới vui vẻ trở lại, kéo Ân Mịch Đường chạy ra ngoài chơi. Nàng cũng gọi cả Thích Như Quy nữa, liền đứng ở cửa điện lớn tiếng nói: “Chỉ chúng ta chơi thôi, không mang theo người xấu nào đó!”

Thích Vô Biệt cười cười, đứng trên hành lang nhìn ba thân ảnh náo nhiệt kia. Hắn nhìn không bao lâu liền trở về Cung Thanh Điện xử lý chuyện triều chính. Hắn là hoàng đế, không phải là đứa nhỏ thật sự, một giây một phút cũng không được hoang phí.

Ân Mịch Đường cười khanh khách trèo lên bậc thềm đuổi theo Tiểu Đậu Đỏ, lúc quay đầu vừa khéo nhìn thấy bóng lưng Thích Vô Biệt rời đi. Nàng đứng trên bậc thềm ngơ ngác nhìn Thích Vô Biệt ngày càng đi xa.

Tiểu Đậu Đỏ chạy rất xa rồi mới phát hiện Ân Mịch Đường không đuổi theo mình liền hô một tiếng, lại chạy trở về, từ trên bậc thềm cao cao đi xuống kéo góc váy Ân Mịch Đường, hỏi: “Muội nhìn gì thế?”

“Hoàng thượng một mình đi rồi.” Ân Mịch Đường nói.

Tiểu Đậu Đỏ chẳng sao cả “ồ” một tiếng.

Ân Mịch Đường lặp lại: “Đi một mình, một mình đó.”

“Vậy thì có làm sao?” Tiểu Đậu Đỏ xoắn xoắn lọn tóc.

Đến cả Thích Như Quy ở phía xa cũng chạy đến, hi hi ha ha nói: “Huynh ấy là hoàng đế, có tìm huynh ấy chơi thì huynh ấy cũng không chơi, huynh ấy rất nhiều công việc!”

Tiểu Đậu Đỏ lại kéo kéo váy Ân Mịch Đường, nói: “Đừng để ý đến huynh ấy nữa, chúng ta đi chơi thôi!”

Phía xa, Thích Vô Biệt vòng qua mấy bụi chuối sứ, bước qua cổng bảo hồ lô, đã không thấy đâu nữa rồi. Ân Mịch Đường “ờ --” một tiếng thật dài, men theo bậc thềm cao cao đi xuống, dắt tay Tiểu Đậu Đỏ.

Ân Mịch Đường vẫn luôn ở trong cung chơi cùng Tiểu Đậu Đỏ và Thích Như Quy đến lúc chạng vạng, khi thân quyến Thẩm gia tiến cung, nàng mới về nhà. Thái hậu thưởng cho nàng rất nhiều đồ chơi nhỏ mà tiểu hài tử yêu thích, còn chuẩn bị quà cho hai tỷ tỷ của nàng để nàng cùng đưa về.

Ân Tứ nãi nãi đứng trước cửa sổ, nhìn một đoàn lão ma ma và nha hoàn đi đến tiểu viện của Ân Mịch Đường khuân đồ Thái hậu thưởng, trợn trắng mắt. Nàng ta xoay người đi đến thư phòng của Ân tứ gia Ân Thế Huy.

Ân Thế Huy đang có hứng chí vẽ tranh, một tiểu thiếp đang mài mực bên cạnh. Ân tứ nãi nãi phất tay đuổi tiểu thiếp kia đi xuống, lạnh mặt nói với Ân Thế Huy: “Yô, thật là có hứng chí nha! Đến lúc nào ngươi mới có thể đem những hứng chí hồng tụ thêm hương này đến trên chuyện khảo công danh đây?”

Ân Thế Huy đến nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, tùy ý nói: “Sao, nhớ mong những thứ được thưởng bên phòng đại ca hả? Hờ, đại tẩu là khuê mật của Thái Hậu đó. Ngươi nếu có quan hệ tốt với Thái Hậu thì trong phòng chúng ta cũng sẽ có thôi mà. Chuyện này ngươi tự mình đi làm, đừng có chuyện vớ vẩn gì cũng đến làm phiền ta!”

“Ngươi!” Ân tứ nãi nãi hít sâu một hơi, “Ân Thế Huy, ngươi đã làm cha của ba đứa nhỏ rồi, có thể thu tâm lại chút hay không! Ngươi muốn đánh bạc ta không cản ngươi, tiểu thiếp ngươi nhìn trúng ta cũng thu cho ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”

“Cái gì gọi là ta muốn thế nào?” Ân Thế Huy trực tiếp vứt cây bút vẽ trong tay, “Ngô Thục Cần, ta ngược lại muốn hỏi ngươi đây! Ngươi rốt cục muốn ta thế nào? Ừ! Ta chẳng có tài cán gì, thi công danh không qua được đại ca, múa đao lộng thương không qua được nhị ca. Ta cũng chỉ có thế, ngươi ấy, cũng đừng có ôm hy vọng về ta lớn quá làm gì. Cứ thế mà sống qua ngày là được rồi.”

Ân tứ nãi nãi bị tức đến sắc mặt đỏ bừng, tim bịch bịch bịch nảy lên, nàng ta xông qua xé bức tranh sơn thủy Ân Thế Huy mới vẽ được một nửa, lại đem bút mực giấy nghiên trên bàn hất hết xuống đất.

“Ta sao lại mắt mù gả cho một tên không tiền đồ như ngươi cơ chứ!”

Ân Thế Huy chán chường trốn một bên, nói: “Sao nào? Không thích thì nói thẳng đi!”

Ân tứ nãi nãi cãi nhau với hắn mấy năm nay đã sờ thấu tính cách của Ân Thế Huy rồi, biết người như hắn là có thể chẳng quan tâm gì mà viết một tờ hưu thư. Hắn vốn là một thứ tử không được sủng ái, cũng không có trưởng bối muốn quản. (hưu thư: thư bỏ vợ)

Ân tứ nãi nãi hít sâu một hơi, nỗ lực đè nén phẫn nộ trong lòng, tận lực dùng ngữ khí ôn hòa một chút, nói: “Đại ca muốn từ quan, ngươi có biết hay không?”

“Thì liên quan gì đến ta chứ.” Ân Thế Huy bắt chéo chân ngồi một bên.

“Ân Thế Huy, ngươi động não chút đi! Đại ca nhất định đã phát giác ra cái gì đó rồi, hắn nếu thật sự đi Mục Tây tìm đại tẩu, chuyện năm đó không phải là không giấu được nữa hay sao!” Ân tứ nãi nãi gấp lắm.

Ân Thế Huy lúc này mới thu chân lại, hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên cười nói: “Ngươi gấp cái gì chứ, chuyện năm đó nếu thật sự là lộ ra, người nên gấp không phải là chúng ta, mà là mẫu thân mới phải!”

Ân tứ nãi nãi sửng sốt, trong lòng nghĩ cũng phải, nàng ta gấp cái gì chứ! Nàng ta liếc Ân Thế Huy một cái, siết khăn tay lắc lắc lư lư đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.