Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 44: Rơi vào hầm băng




[ Đừng nên làm trái lòng mình. ]

*

Khương Dao không đi theo hai người Quan Tề Đình xuống núi mà xoay người vòng ra phía hậu sơn.

Anh rất quen thuộc địa hình chùa Quân Linh, bởi vì mẹ Khương lên chùa cầu cạnh đại sư Hoành Dẫn chỉ điểm vào giờ tý mới hoài thai sinh ra Khương Dao, cho nên bà cực kỳ sùng bái đại sư Hoành Dẫn. Thời trước khi học đại học, hầu như kỳ nghỉ hè mỗi năm Khương Dao đều lên chùa ở một thời gian phụ giúp việc vặt, quen mặt tất các các sư phụ trong chùa, hiện giờ có người đã hoàn tục, có người trở thành đại sư.

Sau khi ra khỏi cửa hậu, anh tiếp tục đi dọc theo đường nhỏ hướng lên trên, lại leo thêm nửa tiếng nữa mới lên đến đỉnh núi. Khương Dao từ trên đỉnh núi nhìn xuống, liếc một cái đã trông thấy ngay Phật đường nhỏ phía sau chùa cùng với mấy gian thiện phòng bên cạnh.

Thiện phòng là nơi cho khách hành hương trú lại, cũng là nơi trước đây... anh quen biết Quan Lãng.

Kỳ nghỉ hè năm Quan Lãng bảy tuổi là một năm nóng bức trăm năm khó gặp, hơn nữa thể chất Quan Lãng hồi nhỏ rất dễ bị bệnh, Quan Tề Đình liền đưa hắn lên núi ở mấy ngày điều dưỡng sức khỏe nhân tiện tránh nóng.

Khi đó Quan Lãng vừa gầy vừa thấp bé, mà Khương Dao mười ba tuổi đã cao lớn phổng phao, thân thể chắc nịch, trong mắt Quan Lãng là một anh trai rất lợi hại. Lúc ấy trong chùa không có đứa trẻ nào khác, vì thế hai đứa trẻ cứ quấn lấy nhau suốt ngày.

Bọn họ trải qua gần hết một kỳ nghỉ hè trên chùa Quân Linh, thẳng đến một ngày Quan Lãng đột nhiên phát sốt, ngày đó trời đổ mưa to, nửa đêm sét đánh đì đùng. Quan Tề Đình đang ở nước ngoài trở về không kịp đành sắp xếp tài xế đi đón, nhưng xe nhà hắn cũng bị cơn mưa chắn ngang giữa đường.

Sư phụ trong chùa cho Quan Lãng uống thuốc hạ sốt, dỗ hắn ngủ xong mới rời đi. Nhưng đến nửa đêm Quan Lãng vẫn bị tiếng sấm doạ tỉnh, hai mắt đỏ bừng chạy qua phòng Khương Dao lúng búng hỏi anh có thể cho ngủ cùng không. Khương Dao đành để hắn lên giường, hai người ôm nhau ngủ suốt một một đêm.

Đêm hôm đó Quan Lãng nắm chặt tay Khương Dao không bỏ, đã sốt đến mơ màng vẫn luôn miệng kêu sợ, hỏi Khương Dao có thể bảo vệ hắn không. Khương Dao xót xa cho cậu nhóc không được ai quan tâm để ý, anh vuốt ve gương mặt sốt đến đỏ bừng của hắn, chuyện gì cũng gật đầu đáp ứng.

Ngày hôm sau, ở thời điểm Quan Lãng vẫn còn mê man, người nhà họ Quan phái tới đã có mặt ôm Quan Lãng đi mất.

Từ đó trở đi Khương Dao không gặp lại Quan Lãng trên chùa Quân Linh thêm một lần nào nữa.

Trong lòng anh trước sau vẫn nhớ về cậu nhóc luôn miệng nhờ mình bảo vệ mùa hè năm đó. Vốn tưởng rằng cả đời này hai người sẽ không còn liên quan, nhưng khi nghe đến tên đối tượng kết hôn mà đại sư Hoành Dẫn tính quẻ, anh vừa hoảng hốt vừa mơ hồ có linh cảm rằng đây chính là số mệnh, cho nên mới lập tức đồng ý.

Mười tám năm trôi qua, cậu nhóc Quan Lãng nhỏ xíu hiện giờ đã trưởng thành, trở thành một thanh niên ưu tú, tính cách cũng khác một trời một vực so với ngày xưa.

Giữa bọn họ tồn tại không ít vấn đề, nhưng cũng có rất nhiều quãng thời gian ngọt ngào. Quan Lãng yêu cầu anh ở bên làm bạn, đây rốt cuộc có tính là một loại yêu thích hay không?

Khương Dao cảm thấy mình và Quan Lãng vẫn giao tiếp quá ít với nhau, có lẽ đến khi vấn đề của hai bên giải quyết xong, bọn họ nên mở lòng trò chuyện với nhau nhiều hơn. Dù sao cũng là quan hệ chồng chồng, không thể cứ ngăn cách mãi như thế được.

Sau khi quyết định xong, nỗi buồn bực trong lòng Khương Dao tan đi không ít. Anh đứng trên núi ngắm phong cảnh thêm một lúc mới quay người trở về.

Thời điểm xuống núi, Khương Dao bắt gặp một người đàn ông ăn mặc giản dị đội mũ rơm cúi đầu bước lên núi. Ông ta đi rất chậm nhưng rất nhàn nhã, cứ như không hề bận tâm đến bất cứ chuyện gì.

Khương Dao đang cảm thấy thân hình người kia khá quen thuộc thì đối phương cũng vừa lúc ngẩng đầu lên nhìn anh.

Khương Dao trợn to mắt, vội vàng chạy mấy bước đến trước mặt người đàn ông, kinh ngạc gọi một tiếng: "Đại sư Hoành Dẫn!"

Người nọ mỉm cười gật đầu, khuôn mặt tràn đầy nhẹ nhõm, đúng là đại sư trụ trì Hoành Dẫn nức tiếng gần xa.

Hai người ngồi trong một ngôi đình hóng gió trên sườn núi. Giờ phút này mặt trời đã mọc, ánh nắng chiếu lên người rất ấm áp dễ chịu.

"Con và Quan Lãng có thể kết hôn, đều nhờ vào quẻ tính của thầy." Khương Dao nói rất chân thành. Trước kia lúc anh còn thường xuyên lên núi đã làm không ít chuyện giúp Hoành Dẫn. Mùa hè năm Quan Lãng lên chùa ở, Hoành Dẫn cũng từng chăm sóc hai đứa trẻ một thời gian.

"Là duyên phận của chính các con thôi." Hoành Dẫn tháo mũ rơm đặt trên bàn lộ ra khuôn mặt bình thường, nếu để người ngoài nhìn thấy có khi chỉ lầm tưởng ông ta là một người đi đường, không thể tin đó chính là trụ trì chùa Quân Linh.

"Chỉ là... bây giờ con đang có chút nghi ngờ." Khương Dao hỏi, "Con và Quan Lãng... thật sự hợp nhau sao ạ?"

Hoành Dẫn nhìn Khương Dao, ánh mắt thanh triệt không gợn sóng như có thể nhìn thấu nhân tâm. Ông im lặng hồi lâu giống như đang hoài niệm chuyện gì đó, sắc mặt hơi buồn bã.

"Quẻ tượng nói hai con thật sự xứng đôi." Hoành Dẫn gõ gõ mấy cái lên mũ rơm, "Chuyện còn lại, ta tính không ra."

"Nhưng tại sao con lại nghi ngờ?" Hoành Dẫn lại hỏi.

"Có rất nhiều chuyện giữa chúng con không hề thuận lợi. Hơn nữa... quan niệm sống của cả hai cũng có chênh lệch rất lớn."

"Nhân duyên chỉ là nhân duyên, con là chính con, cho dù ở thời điểm nào cũng đừng nên làm trái với lòng mình."

Đừng nên làm trái lòng mình... Khương Dao nửa hiểu nửa không gật đầu: "Cảm ơn đại sư."

Khương Dao tạm biệt xuống núi, Hoành Dẫn vẫn tiếp tục ngồi trên đình hóng mát. Ông nhìn bóng lưng Khương Dao biến mất trên đường núi gập ghềnh mà chậm chạp thở dài.

Hoành Dẫn phá lệ tính cho con trai Quan Tề Đình một quẻ, thúc đẩy đoạn nhân duyên này cũng coi như không phụ tình nghĩa thời niên thiếu của mình với ông ta, phần còn lại chỉ có thể phụ thuộc vào Quan Lãng.

Ngày đầu tiên đi làm sau Tết Âm Lịch, Khương Dao đến công ty đã nhận ra chuyện không ổn.

Tối hôm trước anh mới bị Quan Lãng lăn lộn hết hai lần nên sáng nay dậy hơi trễ, lúc vào văn phòng, hầu hết đồng nghiệp đã có mặt đông đủ. Xưa nay, ngày đi làm đầu tiên sau Tết bao giờ cũng náo nhiệt nhất, mọi người huyên thuyên đủ đề tài từ ăn Tết xong tăng mấy cân, ăn món gì, cho đến ai bị người nhà thúc giục kết hôn vân vân...

Nhưng hôm nay Khương Dao vừa bước vào thì mọi tiếng trò chuyện đều im bặt, yên tĩnh đến bất bình thường. Vài đồng nghiệp cứ lén lút nhìn anh, vài người khác rút di động, ngón tay múa may lạch tạch gõ chữ.

Khương Dao nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ ngồi xuống mở máy tính lên xử lý email. Đến giữa trưa, anh ăn cơm trong nhà ăn xong liền vào WC thay áo khoác làm việc, chuẩn bị lát nữa sẽ đi nghiên cứu mấy bộ máy móc do đơn vị mới tiến cử.

Anh khóa cửa phòng WC lại, vừa cởi áo khoác ra đã nghe thấy tiếng vài người cũng vào WC, đứng cạnh bồn tiểu nói chuyện phiếm.

"Này, cái cậu Khương Dao bên phòng các cậu đúng là được phú bà bao nuôi à?"

"Anh nghe ai nói?" Khương Dao biết giọng nói này, là cậu nhân viên thiết kế năm ngoái vừa nhận việc ở bộ phận của anh.

"Phòng tụi tôi biết hết rồi, còn đồn thổi dữ dội lắm, nói nghề tay trái của cậu ta là trai bao, ngày bán sức tối bán thân đấy!"

"Anh đừng nói bừa, chuyện này không có chứng cứ gì hết."

"Hừ, ai bảo không có chứng cứ, mỗi ngày cậu ta đi làm không phải đều có tài xế đưa đón sao? Là Cayenne đấy! Trước Tết còn có cả phú bà đón tận nơi, đi hẳn Maserati cơ! Ảnh chụp đầy trên group, Khương Dao còn che che giấu giấu nữa chứ, thật sự không ngờ cậu ta là loại người đó."

"Ê này này, lần trước cậu ta còn bị tố là làm giả báo cáo học thuật nữa mà? Uổng phí cả suất đề cử của công ty, tôi thấy kỳ này hơn phân nửa là không lấy được chứng chỉ kỹ sư cao cấp đâu." Người thứ ba cũng tham dự đề tài.

"Nhân phẩm không ra sao, đời sống cá nhân cũng phức tạp, bị tố chỉ là chuyện sớm muộn thôi, mắt người ta có mù đâu!"

"Được rồi đừng nói nữa, chờ có kết quả xử lý là biết thôi mà." Cậu nhân viên thiết kế rõ ràng là không muốn nói thêm, liền lôi kéo hai người kia bỏ đi.

Trái tim Khương Dao như rơi tõm xuống hầm băng, toàn thân đông cứng không thể suy nghĩ được gì.

Mọi chuyện... sao có thể đi đến bước này? Rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì?

Khương Dao tựa lưng lên cánh cửa, một lúc lâu sau tay chân mới lấy lại tri giác, cũng nghe được tiếng điện thoại của mình đang rung bần bật.

Anh lấy di động trong túi ra, trên màn hình hiển thị "Lục Tịnh Dịch đang gọi".

Lời tác giả:

Lục 1: Nghe nói mấy người đang tìm tôi hả?

Chắc mọi người đều nhớ rõ đại sư Hoành Dẫn nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.