[ Phòng bếp cũng được. ]
*
Người nói vô tâm người nghe cố ý, Lục Tịnh Dịch ngẩn người một lát, cuối cùng vẫn nuốt những lời muốn nói xuống. Anh ta biết Khương Dao đang có công việc ổn định cho nên sẽ không tùy tiện đưa ra yêu cầu khiến đối phương khó xử.
"Chị, chị đừng đùa nữa, thiết kế của thầy Lục là thiết kế hàng đầu giới thời trang, còn em chỉ là người biết chút ít về sản xuất thôi." Khương Dao cẩn thận cất lại hoa tai vào hộp cho Sầm Du, trả vào trong túi cô như cũ.
Lục Tịnh Dịch lắc đầu: "Thầy Khương mới là người lợi hại, tôi thì đến cả thợ may mẫu giỏi còn không tìm được, cũng chẳng hiểu biết gì ở phương diện lựa chọn vật liệu hay bản vẽ kỹ thuật, mỗi ngày chỉ hận mình không mọc ra thêm tám cái đầu để học."
Khương Dao nhìn chung quanh phòng làm việc một vòng, dưới sàn trải đầy các loại vải vóc và bìa cứng đã cắt nát, ngoài ra còn có bản thiết kế trang phục, bản vẽ kỹ thuật tùy tay vứt xuống, xem ra Lục Tịnh Dịch đúng là rất khó khăn để đi từ bản vẽ mẫu đến thành phẩm cuối cùng.
"Nếu cậu không ngại, tôi có thể giúp cậu tham khảo một chút về vật liệu và bản vẽ kỹ thuật..." Khương Dao nhặt một tờ bản vẽ lên nhìn thử.
"Thật không!" Lục Tịnh Dịch kích động tiến lên mấy bước, "Tôi cầu còn không được! Tôi... tôi có thể mời anh về làm cố vấn thương hiệu được không? Sẽ trả lương đàng hoàng!"
"Không không, tôi không cần tiền lương." Khương Dao xua tay, ngượng ngùng nói, "Chỉ là chuyện nhỏ không tốn bao nhiêu sức lực, với lại, cậu đã thiết kế bộ váy đẹp như vậy cho chị Sầm Du, tôi..."
Lời còn chưa nói xong, điện thoại của Khương Dao đã vang lên, là cuộc gọi của Quan Lãng.
"Anh đang ở đâu?"
"Anh ở cùng chị Sầm Du, vừa ăn cơm xong." Nhớ tới phản ứng lần trước của Quan Lãng, Khương Dao không nhắc đến tên Lục Tịnh Dịch.
"Để em sang đón anh về nhà."
"À..." Khương Dao nhìn hai người bên cạnh, "Bên này... vẫn còn chút việc. Hay là em về nhà trước đi? Anh sẽ về nhanh thôi."
"Khương Dao." Giọng Quan Lãng nghe rất mệt mỏi, "Em muốn ăn cơm anh nấu."
Khương Dao lập tức căng thẳng: "Chuyện gì thế? Em... khó chịu ở đâu à? Hôm nay đi dự tiệc không ăn gì sao?"
"Ừm... Mới uống rượu xong. Bây giờ em qua đón anh luôn... được không?"
Ngữ khí Quan Lãng nghe rất dính người, Khương Dao cảm giác tai mình như tê dại, chỉ có thể thấp giọng đáp một tiếng "Được."
Cúp máy rồi, anh gửi định vị sang cho Quan Lãng, sau đó nói tiếng tạ lỗi Lục Tịnh Dịch: "Ngại quá, hôm nay tôi còn có việc, lần sau sẽ cùng cậu thảo luận thêm về vấn đề vật liệu và bản vẽ nhé."
Lục Tịnh Dịch đã đoán ra ai vừa gọi tới, tuy trong lòng khá thất vọng nhưng vẫn trả lời rất phong độ: "Không sao, lúc nào tôi cũng rảnh hết, anh có thời gian cứ sang tìm tôi là được."
Khương Dao tranh thủ thời gian chia sẻ cho Lục Tịnh Dịch ít kinh nghiệm cần chú ý khi cắt phôi vải, còn đề cử thêm vài chất liệu giá cả bình dân hơn để thay thế, khuyên anh ta không nên dùng mẫu vải chính thức trong những lần thử nghiệm đầu tiên, nếu không nhà có bao nhiêu tiền cũng không đủ ném qua cửa sổ.
Thời điểm chiếc Elfa dừng trước cửa, Sầm Du để Khương Dao và Lục Tịnh Dịch tiếp tục nói chuyện, mình thì ra ngoài trước nói với Quan Lãng mấy câu.
Sầm Du vừa mở cửa ngồi vào đã thấy ngay Quan Lãng mặt mũi sầm sì, hiển nhiên là tâm trạng không quá tốt. Cô không nhịn được phải than phiền một câu: "Đồ vô lương tâm, đến bữa cơm chiều cũng không có thời gian ăn với chị, chưa gì đã muốn sủi rồi?"
"Chị..." Quan Lãng bất đắc dĩ hỏi, "Khương Dao đâu?"
"Sao? Biết Tiểu Khương tốt rồi à? Thế lần trước không dẫn người ta đi đi?"
"Dẫn anh ấy đi mấy sự kiện đó làm gì, anh ấy không phải người trong giới. "
"Quan Lãng." Sầm Du nghiêm túc nói, "Khương Dao đã kết hôn với em, mặc kệ em có hài lòng hay không thì cậu ấy đã là người nhà mình, chúng ta là một thể."
Quan Lãng cười nhạo một tiếng: "Kết hôn thì chứng minh được gì? Chẳng phải chị là người rõ nhất nó không hề liên quan gì đến tình cảm hay mong muốn cá nhân sao?"
"Em đừng bắt chước theo ba, ông ấy không phải tấm gương tốt, em phải học cách tin tưởng và chia sẻ nhiều hơn." Sầm Du luôn là người thấu suốt, cô biết rõ từng tật xấu của mỗi thành viên trong gia đình, bao gồm cả bản thân, nhưng vẫn muốn thật lòng khuyên nhủ em trai mấy câu.
"Không, em không cần những thứ đó."
"Em quá gàn bướng! Khương Dao là đối tượng tốt, hơn nữa cậu ấy còn rất thích em..."
Cửa sổ xe bị gõ mấy cái, Quan Lãng cùng Sầm Du đồng thời nhìn ra ngoài đã thấy Khương Dao đứng bên cạnh xe, Lục Tịnh Dịch theo ngay phía sau.
Sầm Du không nói thêm gì nữa, cô mở cửa xuống xe để Khương Dao đi lên.
Xe nổ máy đi mất, Sầm Du và Lục Tịnh Dịch quay vào tiệm lấy đồ, không ai chú ý tới một khúc ngoặc sau bụi cây có một người vừa đè thấp vành mũ xuống, thả điện thoại vào túi rồi yên lặng rời đi.
Không khí trên xe rất ngột ngạt, tâm trạng Quan Lãng rõ ràng là không tốt, Khương Dao lén nhìn sang mấy lần mà không dám nói lời nào.
"Khương Dao, bây giờ anh học cách nói dối rồi cơ đấy?" Giọng Quan Lãng không lớn nhưng ngữ khí lạnh băng.
"Anh không lừa em... Tiểu Lục là bạn của chị Sầm Du, cậu ấy may cho chị một bộ váy, anh vừa ăn cơm cùng chị ấy xong nên thuận đường ghé qua thôi."
"Em không muốn thấy anh gặp anh ta nữa." Quan Lãng nhớ lại hình ảnh hai người đứng ngoài cửa xe quá chướng mắt. Hắn vốn muốn nói lời càng khó nghe hơn, nhưng câu "Cậu ấy rất thích em" của Sầm Du không biết vì sao cứ đảo qua lại trong đầu, khiến hắn phải nuốt ngược hết mấy lời đó trở về.
Lần này Khương Dao không hỏi hắn có ghen hay không nữa, lần trước Quan Lãng đã cho đáp án, vì thế anh nghiêm túc giải thích: "Em đừng hiểu lầm, Tiểu Lục là nhà thiết kế hàng đầu, bọn anh có thể học hỏi lẫn nhau rất nhiều thứ..."
Quan Lãng nâng tấm chắn ghế sau lên, ngữ khí khó chịu tới cực điểm: "Bây giờ anh còn khen anh ta trước mặt em?!"
Hắn vốn bị đau đầu, Khương Dao còn mở miệng khen người đàn ông khác khiến máu hắn muốn dồn hết lên não, da đầu giần giật. Hắn vươn tay bóp chặt cổ tay Khương Dao, dán vào tai anh nói: "Đừng ép em phải chị.ch anh ở ngay chỗ này."
Vành tai Khương Dao lập tức đỏ bừng, anh bịt tai lại, lắp bắp "Em em em" cả buổi lại lo lắng nhìn lên ghế điều khiển, không nói nổi từ thứ hai.
Anh càng như vậy Quan Lãng càng muốn bắt nạt anh tợn.
"Ông ấy không nghe thấy đâu, ngồi lại đây."
Khương Dao đấu tranh một lát, giây tiếp theo lý trí đã chiến thắng ngoạn mục. Anh nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêm túc từ chối: "Không được, không thể... trong xe."
"Ồ? Thế ở đâu thì được?"
"Trên giường..." Ý thức được rằng không nên tiếp lời Quan Lãng, Khương Dao lập tức ngậm miệng không dám phát ra một tiếng nào nữa. Hai người đều là thanh niên huyết khí phương cương, Quan Lãng lại không biết tiết chế, đương nhiên anh không dại gì trêu vào.
Quan Lãng cũng không nói tiếp, trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của hắn. Khương Dao quan sát hắn một lát, lúc này mới nhận ra sắc mặt Quan Lãng rất kém, tay trái liên tục ấn ấn đầu.
Anh nghiêng người hỏi: "Em đau đầu phải không?"
Quan Lãng dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt không trả lời. Khương Dao liền vươn tay ấn nhẹ nhàng lên hai bên thái dương cho hắn. Trước kia mỗi lần cha bị đau đầu Khương Dao luôn làm như vậy, động tác này có thể giảm bớt cơn khó chịu do say rượu.
"Đỡ hơn chưa?"
"Ừm, tiếp tục đi."
"Về nhà anh nấu cho em bát mì nhé?" Khương Dao vẫn nhớ rõ Quan Lãng chưa ăn cơm tối.
"Ừ."
Động tác trên tay Khương Dao không ngừng, anh cúi đầu quan sát kỹ biểu cảm trên mặt Quan Lãng, mãi đến khi thấy chân mày hắn giãn ra mới thở phào.
Về tới nhà, Khương Dao đỡ Quan Lãng ngồi xuống sô pha, rót một ly nước ấm cho hắn, mình thì vào bếp tranh thủ nấu ăn.
Thời gian không còn sớm nên không thể ăn đồ quá dầu mỡ, Khương Dao lấy từ trong tủ lạnh ra một cái đùi gà, lọc hết thịt ướp cùng muối và rượu gia vị, sau đó thuận tay cắt một ít khoai tây cà rốt, làm món gà xào cung bảo đơn giản.
Sau khi nước trong nồi đã sôi, anh thả một nắm mì vừa cán vào, thỉnh thoảng dùng đũa khuấy khuấy đề phòng bột dính xuống đáy nồi.
Cơn đau đầu của Quan Lãng tốt hơn rất nhiều, hắn nghiêng người dựa vào sô pha, hai mắt không chớp nhìn bóng dáng Khương Dao bận rộn đi lại dưới bếp.
Động tác xào nấu của Khương Dao cực kỳ lưu loát, mỗi một bước đều làm đâu vào đấy. Hôm nay anh mặc một chiếc quần jean màu xanh đen, thân trên là áo dệt kim ngắn tay lộ ra đường cong cơ bắp phập phồng theo từng cử động, thời điểm cúi người vớt mì sợi, cặp đào vểnh bị quần jean bó chặt lộ ra cả kẽ mông.
Hôm nay Khương Dao ăn mặc như vậy ra ngoài sao? Trước kia tại sao hắn không nhận ra Khương Dao có thể quyến rũ như vậy nhỉ?
Trong đầu Quan Lãng tràn ngập hình ảnh Khương Dao ở trên giường vừa khắc chế vừa nhiệt tình, đặc biệt là lỗ hậu chặt khít cắn hắn mãi không chịu buông. Hắn chỉ vừa nếm trái cấm chưa bao lâu, làm sao chịu đựng nổi đống tưởng tượng đó bay qua bay lại trong đầu?
Khương Dao vặn nhỏ lửa xuống rồi tiếp tục khuấy mì, đột nhiên cảm giác có người đến gần ngay sau lưng mình. Biết là Quan Lãng nên anh không quay đầu, chỉ nói: "Đừng nôn nóng, mì xong ngay thôi..."
Lời còn chưa dứt, toàn thân Quan Lãng đã dán vào, đôi môi ướt nóng hôn lên cổ anh, Ngay sau đó, hai tay Quan Lãng ôm eo Khương Dao dùng sức kéo ra sau, đồng thời đẩy thân dưới của mình về phía trước.
Một thứ cứng như sắt cách lớp quần jean chọc vào mông Khương Dao.
Hắn hôn lên vành tai anh, vươn đầu lưỡi liếm liếm. "Đừng quan tâm, anh cứ tiếp tục đi."
————————
Lời tác giả:
Quan Lãng: Da mặt bà xã hơi mỏng, không cho xe chấn, thế thì làm từ từ vậy, play phòng bếp trước cho đỡ thèm.