Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 14: Dị ứng




[ Mọi đàn ông đều là động vật yêu bằng mắt. ]

*

Sau khi tập đoàn Quan Chúng công bố tin tức Quan Lãng kết hôn, những người hóng hớt náo nhiệt trên mạng cơ bản đều giải tán.

Lưu Như từng là trung tâm đề tài nhờ sự kiện "Anh hùng cứu mỹ nhân", tuy cũng bị rớt mất một ít fan, nhưng vẫn dựa vào mười mấy vạn người theo dõi từ lúc đó mà trở thành một nhân vật khá nổi tiếng trên internet.

Lưu Như sinh ra trong gia đình bình thường, nhưng vì diện mạo xuất chúng, thành tích xuất sắc nên từ nhỏ đã kiêu ngạo hơn người, tự cho mình siêu phàm. Ngày đó tuy biểu hiện của cậu ta trước truyền thông rất liều lĩnh, nhưng phía sau ít nhiều gì cũng nhờ có người chỉ điểm cho.

Thái độ hoàn toàn bàng quan của Quan Lãng khiến cậu ta rất phẫn nộ mà không có nơi trút giận, thậm chí Lưu Như không biết đối tượng kết hôn của Quan Lãng là ai, tốn tiền đi hỏi thăm khắp nơi cũng không thu hoạch được gì.

Lưu Như đành phải vừa lặng lẽ chú ý hướng đi của tập đoàn Quan Chúng, vừa lợi dụng nhan sắc đi củng cố vòng fan, bắt đầu mở đường kiếm tiền từ danh tiếng trên mạng.

Tập đoàn Quan Chúng công bố tin kết hôn chưa được mấy ngày thì Weibo của Lưu Như nhận được một tin nhắn từ acc clone, là một chuỗi thông tin cá nhân rất dài.

[ Họ tên: Khương Dao

Giới tính: Nam

Tuổi: 30

Số căn cước công dân: 3xxxxxx

Đơn vị công tác: Tập đoàn Hải Sâm ]

Phần sau vẫn là lý lịch cá nhân, Lưu Như không có hứng thú gì nên nhanh chóng lướt qua, mãi đến khi cậu ta liếc tới một cái tên quen thuộc.

[ Tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn

Đối tượng kết hôn: Quan Lãng ]

*

Sinh nhật trôi qua, Quan Lãng bước vào một giai đoạn cực kỳ bận rộn. Lúc trước hắn đã tuyên bố trong vòng một năm phải đưa được Tư Diệu lên sàn chứng khoán, cho nên mấy hôm nay ở công ty mở liên tiếp mấy cuộc họp để xác định những sản phẩm kỹ thuật sắp tới công ty sẽ đẩy mạnh đầu tư và khai thác, ngoài ra còn lên kế hoạch thu mua hai công ty khởi nghiệp nhỏ khác.

Một năm trước khi Quan Lãng tiếp nhận, Tư Diệu đã hoàn thành vòng gọi vốn series A. Trong vòng nửa năm nay, hắn lợi dụng các mối quan hệ và nguồn lực do Quan Tề Đình để lại hoàn thành xong vòng góp vốn series B, sắp tới sẽ đưa ra kế hoạch chuẩn bị vòng gọi vốn series C.

Để tìm kiếm nhà đầu tư phù hợp, Quan Lãng tiêu số tiền lớn mời một thư ký hội đồng quản trị có chuyên môn cao, quan hệ rộng về làm việc cho mình, người này sẽ giúp hắn xử lý toàn bộ công việc của hội đồng quản trị. Sau khi các nhà đầu tư tiềm năng được thư ký hội đồng quản trị sàng lọc kỹ càng, Quan Lãng lại tiếp tục đi liên hệ với từng người một.

Ngoại trừ công việc ở Tư Diệu, dường như Quan Tề Đình sợ hắn chưa đủ bận nên còn ném thêm một dự án lớn từ Quan Chúng xuống cho hắn. Thật ra dự án này không quá gấp, hiện giờ mới đang ở giai đoạn trù bị, nửa năm sau mới chính thức đấu thầu.

Trùng hợp là gần đây Khương Dao cũng thường xuyên đi sớm về trễ, hai người gần như không chạm mặt nhau ở nhà, cho dù có cũng chỉ vội vàng cùng nhau ăn một bữa cơm.

Đầu năm nay Khương Dao đã đăng ký tham gia kỳ thi lấy bằng kỹ sư dệt may cao cấp. Mấy năm trước anh đã lấy được bằng kỹ sư chuyên nghiệp, từ đó vẫn luôn làm việc ở tuyến đầu, hơn nữa tính tình còn kiên định, chịu khó học hỏi nên tích lũy được một số lượng lớn kinh nghiệm thực tiễn. 

Anh có thể kết hợp nhuần nhuyễn giữa công việc thiết kế vật liệu, ứng dụng công nghệ dệt và hiệu quả sản xuất tại nhà máy, lúc này đã đến lúc thích hợp để ứng tuyển vào một chức danh chuyên môn cao hơn.

Khương Dao đã hoàn thành tất cả các bài học trực tuyến, buổi phỏng vấn chính thức dự kiến sẽ tổ chức vào cuối tháng 8. Các thủ tục tài liệu cần thiết để đăng ký thi lấy chức danh rất rườm rà, bao gồm một bản báo cáo tổng kết các kỹ thuật mà mình đã viết ra, công nhận từ đơn vị công tác, giấy giới thiệu từ thầy hướng dẫn vân vân... Mỗi một thứ đều ngốn của Khương Dao rất nhiều thời gian công sức.

Trừ những việc đó ra, để ứng phó với đợt phỏng vấn mà Khương Dao phải bớt một phần thời gian xuống công xưởng để nghiên cứu về các vật liệu và công nghệ dệt may mới, rảnh rỗi phải tự tay thực hành ngay, thường xuyên bận đến mức không có đủ thời gian ăn cơm.

Chớp mắt một cái đã đến giữa tháng 8, hôm nay Quan Lãng nhận được điện thoại của Từ Thiên Thành thông báo kế hoạch đi thành phố C. Bởi vì lịch trình của nhà đầu tư quá dày đặc nên bọn họ phải bay đi thành phố C vào ngay tối hôm đó, hai ngày sau lại trở về.

Quan Lãng vội vàng kết thúc cuộc họp bên Tư Diệu rồi nói thư ký Lâm tranh thủ thời gian đặt vé máy bay, mình thì chạy về nhà thu dọn hành lý.

Thời gian cấp bách, Quan Lãng chỉ kịp nhét một đống đồ vào vali rồi vào phòng làm việc lấy tài liệu.

Hắn mở cánh cửa ra, đối diện là một khung cửa sổ lồi. Máy điều hòa trung tâm trong phòng mở hết tốc lực, Khương Dao nghiêng người dựa vào cửa sổ ngủ quên, hai tay ôm một quyển sách tùy ý buông thõng giữa hai chân.

Hắn biết gần đây Khương Dao bận rộn cho kỳ thi, thường xuyên phải đọc sách đến nửa đêm, cuối tuần cũng phải đi học hoặc lên xưởng tăng ca, đúng là rất nhiều ngày rồi không được ngủ ngon một giấc.

Quan Lãng đến gần, Khương Dao vẫn không tỉnh dậy, lúc này mặt trời vừa ngả về tây, ánh hoàng hôn chiếu qua khung cửa khiến toàn thân Khương Dao như được dát vàng rực rỡ.

Khương Dao là một người rất nỗ lực, Quan Lãng cực kỳ đánh giá cao điểm này, tiếp xúc càng lâu, ưu điểm của anh dường như cũng càng thể hiện nhiều lên thêm.

Dưới mắt Khương Dao có quầng thâm rất rõ, môi hơi dày, nhìn qua cũng rất mềm, da mặt mịn màng, không có lỗ chân lông to hoặc mụn rỗ như nhiều thanh niên khác. Tầm mắt dời xuống, Khương Dao chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ hơi mỏng màu trắng, vì tư thế ngồi nghiêng nên ngực áo bị lệch, phần cơ ngực to lớn dường như khá bất mãn vì bị vải vóc trói buộc nên lộ ra một mảng lớn, đầu ti đỏ thẫm nằm lơ lửng sát viền áo như được mạ một lớp vàng, trông đặc biệt bóng bẩy trên làn da màu mật đầy đặn.

Quan Lãng không thể không thừa nhận, mọi gã đàn ông đều là động vật yêu bằng mắt, có ai lại không thích một cơ thể đẹp? Ít nhất dáng người Khương Dao là thứ cực kỳ có sức hấp dẫn.

Hắn nhẹ tay nhẹ chân cầm tài liệu lên, trước khi đóng cửa lại tranh thủ ngắm Khương Dao thêm một lát. Không muốn nhẫn tâm đánh thức anh nên hắn tự đóng kỹ cửa nẻo rồi kéo vali ra khỏi nhà.

Trên đường ra sân bay, nhìn ánh hoàng hôn dần hạ xuống đường chân trời, Quan Lãng chợt nghĩ rằng, cho dù mệt mỏi phiền toái bao nhiêu, nếu trong nhà vẫn luôn có một người như vậy chờ đợi mình, hình như không phải là chuyện gì xấu.

*

Trong phòng khách sạn năm sao, Quan Lãng dốc toàn bộ hành lý của mình ra trải lên thảm nỗ lực tìm kiếm. Sau khi kiểm tra từng ngóc ngách vali, hắn mới không thể không xác nhận mình đã thật sự quên mang theo quần lót.

Bọn họ thuê tổng cộng hai phòng, Từ Thiên Thành và Tống Chẩm tới trước nên hai người ở một phòng, mình hắn ở phòng còn lại. Ba người vừa mở cuộc họp ngắn ở phòng bên cạnh, Quan Lãng dự định về phòng tắm rửa mới sinh ra cơ sự không tìm thấy quần lót đâu.

Hiện giờ đã là hơn 12 giờ đêm, toàn bộ trung tâm thương mại đã đóng cửa, hắn cũng không thể chạy qua mượn quần lót của Tống Chẩm và Từ Thiên Thành được.

Rơi vào đường cùng, Quan Lãng đành phải ra khỏi khách sạn kêu taxi đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần nhất. Hắn tìm thấy trên kệ hàng một hộp quần lót nam duy nhất của một nhãn hiệu không rõ, đành cầm lấy mang đi thanh toán.

Năm mươi tệ một hộp, mỗi hộp ba chiếc. Từ ngày sinh ra đến giờ Quan Lãng chưa từng mặc loại quần lót nào rẻ tiền như vậy, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể giải quyết tạm trong tình huống cấp bách.

Sáng sớm hôm sau Quan Lãng đi vệ sinh cảm thấy phần niệu đạo hơi ngứa nhưng không quá để ý. Hắn vội ra ngoài hội hợp với hai người phòng bên rồi đi thẳng qua công ty của nhà đầu tư.

Người đầu tư họ Vương, hai bên đàm phán suốt một buổi sáng đã thống nhất được ý định đầu tư sơ bộ, còn hạn ngạch và các điều khoản hạn chế sẽ do thư ký của sếp Vương và bộ phận pháp vụ công ty trao đổi thêm.

Sếp Vương cực kỳ nhiệt tình với ba doanh nhân trẻ không ngại vượt đường sá xa xôi nên thu xếp mời bọn họ ăn bữa cơm. Đoàn người ngồi lên xe công vụ đến một nhà hàng tư nhân không gian sang trọng.

Trong lúc ăn cơm Quan Lãng năm lần bảy lượt nhíu mày, bị Tống Chẩm ngồi bên cạnh chú ý. Tống Chẩm thừa dịp sếp Vương và Từ Thiên Thành uống rượu tranh thủ hỏi hắn bị làm sao. Quan Lãng lắc đầu, cố gắng chịu đựng từng trận khó chịu từ thân dưới truyền lên. May mà hắn tập võ nhiều năm nên định lực tốt hơn hẳn người thường. Chờ cho sếp Vương cơm no rượu say, hắn mới đứng dậy cùng hai người bạn tiễn nhà đầu tư ra về.

Ba người về lại khách sạn nghỉ ngơi, Quan Lãng đi vào WC kéo quần xuống kiểm tra mới phát hiện toàn bộ dương v*t và vùng da tinh hoàn nổi lên từng đốm đỏ, chính mấy đốm đỏ này là căn nguyên cho những cơn ngứa ngáy khó lòng chịu đựng. Thật ra lúc ăn cơm trưa hắn đã thấy không thoải mái rồi, nhưng ngại công việc quan trọng nên chỉ đành không ngừng đổi tư thế ngồi, ý đồ lợi dụng lực ma sát từ vải quần để giảm bớt cơn ngứa.

Sắc mặt Quan Lãng đen sì, tuy hắn không có kinh nghiệm gì nhưng cũng biết đại khái vấn đề nằm ở mấy cái quần lót vừa mua hôm qua, hắn bị dị ứng.

Bộ phận quá nhạy cảm nên tuyệt đối không thể dùng tay tùy tiện gãi, Quan Lãng cố nén khó chịu kéo quần lên, xuống lầu thuê xe đi đến trung tâm thương mại tốt nhất thành phố.

Hắn vốn định mua quần lót hãng M, nhưng nhìn đến đồ của hãng A, trong đầu lại vô thức hiện ra cảnh tượng mình và Khương Dao nói chuyện về mấy cái quần lót, thế là ma xui quỷ khiến bước chân vào cửa hàng hãng A.

Thay quần lót mới xong, Quan Lãng quyết đoán ném hết quần lót cửa hàng tiện lợi vào thùng rác. Nhưng hành động này hiển nhiên không giải quyết được vấn đề dị ứng, hắn vẫn ngứa ngáy như có ngàn vạn con sâu bò trên người.

Quan Lãng về khách sạn cầm hành lý, đổi kế hoạch rời thành phố C trước. Hắn lập tức ra sân bay, mua vé chuyến sớm nhất trở về thành phố T.

Hắn cần phải đi khám bác sĩ.

Lời tác giả:

Không, cậu cần bà xã sờ trym giúp mới đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.