Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 11: Chủ động một chút




[ Sẽ có một ngày như vậy. ]

*

"Này, nói thật nhé, chúng ta thương lượng đi. Dù sao cậu cũng không hứng thú với người ta, chi bằng nhường cho anh cũng được?"

Quan Lãng nhíu mày, nhớ lại sự quan tâm không hề che giấu mà Khương Dao dành cho mình, còn có đủ loại săn sóc cẩn thận từ ngày hai người quen biết đến nay. Cho dù hắn không thích đối phương thật, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện anh sẽ phát sinh quan hệ với người khác là trong lòng hắn lại thấy không thoải mái.

"Anh ta không phải 0, anh đừng có ý đồ gì bậy bạ."

"Vị trí đâu phải thứ cố định, đàn ông nào cũng như nhau thôi, chịch sướng rồi ai còn quan tâm là 0 hay 1 nữa?" Từ Thiên Thành nhún vai, không cảm thấy đây là vấn đề lớn.

Quan Lãng còn muốn phản bác, chợt trông thấy Khương Dao xuất hiện trước cửa quán bar vội vàng chạy về phía mình, anh thở hồng hộc lấy từ trong túi nilon ra một lọ thuốc và một hộp sữa.

Khương Dao vặn lọ thuốc, trút ra hai viên thuốc con nhộng đưa cho Quan Lãng: "Này, uống hai viên. Mỗi lần mẹ anh đau dạ dày đều uống nó đấy, tác dụng nhanh lắm, uống xong sẽ không đau nữa."

Lúc Quan Lãng duỗi tay lấy thuốc, đầu ngón tay đụng phải lòng bàn tay nóng rực của anh làm hắn giật mình như phải bỏng, toàn thân cũng vô thức nóng lên.

Hắn uống thuốc xong, Khương Dao lại cắm ống hút vào hộp sữa đưa qua.

"Uống chút sữa đi, hồi nãy em vừa uống rượu, sữa có thể dưỡng dạ dày."

Ngữ khí này giống hệt như đang dỗ con nít.

Quan Lãng không nhận.

"Sao thế? Anh nhờ người ta cho vào lò vi sóng rồi, còn ấm lắm, em uống xong dạ dày sẽ không đau đâu." Khương Dao sợ Quan Lãng hiểu lầm nên kiên nhẫn giải thích.

Từ Thiên Thành và Tống Chẩm ngồi gần đó đều quay đầu nhìn vào hộp sữa, trên mặt lóe lên một tia nghiền ngẫm. Từ Thiên Thành ra hiệu cho Tống Chẩm đi tìm phục vụ sắp xếp hoạt động tiếp theo, đoạn nói với Quan Lãng: "Đúng vậy Quan Lãng, dạ dày cậu trước giờ vốn không tốt, anh Khương đã cực khổ mua sữa về, mau uống đi."

Quan Lãng lạnh lùng liếc Từ Thiên Thành một cái, đẩy hộp sữa trước mặt: "Tôi không uống."

Ai lại uống sữa ở quán bar? Mất mặt lắm, hắn không làm đâu.

"Hả?" Khương Dao xấu hổ cầm hộp sữa, lúng túng không biết nên làm sao.

"Anh Khương, Quan Lãng không uống thì để tôi, tôi thích sữa bò lắm." Từ Thiên Thành đứng lên, đặc biệt ân cần muốn lấy hộp sữa trong tay Khương Dao đi.

"Bụp" một tiếng, bàn tay Từ Thiên Thành bị hất bay, Quan Lãng liếc anh ta đầy cảnh cáo, lạnh lùng nói: "Ai cho anh uống?" Hắn lại quay đầu nói với Khương Dao, "Cất vào túi đi, về nhà uống."

Từ Thiên Thành lẩm bẩm mắng một câu keo kiệt.

Khương Dao nghe Quan Lãng chịu uống sữa, nháy mắt đã nở nụ cười: "Ừ, về nhà rồi uống."

Lúc này Quan Lãng mới chú ý, từ nãy đến giờ Khương Dao luôn vội vàng chạy qua chạy lại. Cả khuôn mặt anh ửng đỏ, cơ ngực phập phồng vì thở dốc, chiếc áo thun mặc nhà nửa dán vào người, chóp mũi thấm đầy mồ hôi, anh còn định giơ tay lên lau sạch.

"Này, đừng lau." Quan Lãng cúi đầu lấy túi khăn giấy trên bàn ném cho Khương Dao, "Ngốc quá, anh không biết lấy khăn giấy lau à."

Hai mắt Khương Dao nhìn Quan Lãng sáng lấp lánh: "Cảm ơn."

Quan Lãng phát hiện ra ở thời điểm này, ánh mắt Khương Dao dường như có thể hút cả người đối diện vào trong, ngũ quan thoạt nhìn cũng càng thuận mắt hơn hẳn.

Âm nhạc trong quán bar đột nhiên ngừng lại, giây tiếp theo, bài hát chúc mừng sinh nhật vui vẻ vang lên, hai nhân viên phục vụ theo tiếng hát hợp lực đẩy một chiếc bánh kem siêu to hai tầng đi về hướng này.

Tống Chẩm bước ra từ phía sau nhân viên phục vụ, không biết anh ta hô biến ở đâu ra một chiếc mũ chóp sinh nhật cứ thế đội lên đầu Quan Lãng, Từ Thiên Thành ở bên cạnh nhận pháo giấy từ chỗ phục vụ, còn thuận tay nhét một cái cho Khương Dao.

Khương Dao lập tức hiểu ý liền cùng bọn họ kéo pháo giấy chúc mừng, "Pặc pặc pặc" mấy tiếng, những dải giấy màu rực rỡ bay múa đầy không gian. Từ Thiên Thành bắt nhịp hát bài chúc mừng sinh nhật, những người khác nhanh chóng hát theo, vừa hát vừa vỗ tay, ngay cả khách ngồi ở các bàn khác cũng quay đầu vui vẻ hát cùng.

Từ Thiên Thành ôm chặt Quan Lãng, chân thành nói: "Surprise! Sinh nhật tuổi hai mươi tư vui vẻ nhé!"

Tống Chẩm cũng ôm lấy hắn, lớn tiếng bật cười: "Sinh nhật vui vẻ nhé sếp Quan!"

Quan Lãng cười lắc đầu: "Các anh..."

"Thế nào! Bất ngờ không! Năm nay làm chút hoạt động lãng mạn cho cậu đấy, cái này gọi là gì nhỉ..." Từ Thiên Thành đột ngột quên từ.

"Cảm giác nghi thức." Tống Chẩm bổ sung.

"Đúng đúng đúng! Cảm giác nghi thức! Năm nay là năm tuổi của cậu, phải dùng niềm vui xua tan bất hạnh, niềm vui xua tan bất hạnh..."

"Được rồi, đại vương nhảm nhí ơi." Quan Lãng còn chưa xúc động đủ năm phút đã phải vội vàng ngăn lại mode nhảm nhí của Từ Thiên Thành, ba người cùng nhau bật cười.

Khương Dao ở bên cạnh nhìn ba người bọn họ vẫn giữ được tình bạn đơn thuần như thời còn đi học, trong lòng rất hâm mộ, cũng vui lây vì Quan Lãng.

"Nào nào, thổi nến đi." Từ Thiên Thành quàng vai Quan Lãng kéo đến trước ổ bánh kem, chỉ huy hắn thổi tắt từng ngọn xong mới đột nhiên vỗ đầu: "Thôi chết, quên cho Quan Lãng ước sinh nhật rồi."

Quan Lãng buông tay: "Không sao, em cũng không có nguyện vọng gì cả."

Trong lúc cắt bánh kem, Khương Dao đi đến bên cạnh Quan Lãng túm góc áo hắn.

Quan Lãng quay đầu nhìn, trên đầu còn vương lại hai dải giấy màu, khuôn mặt mang cười hỏi: "Gì vậy?"

Tuy biết rõ nụ cười này không dành cho mình nhưng mặt Khương Dao vẫn đỏ lên, anh lấy dải giấy màu xuống giúp Quan Lãng, cất tiếng rất chậm nhưng rõ ràng: "Quan Lãng, sinh nhật vui vẻ."

Quan Lãng ngừng động tác, hắn xoay người yên lặng nhìn Khương Dao, khóe môi cong cong: "Cảm ơn."

"Cũng cảm ơn hộp thuốc của anh."

Nhịp tim Khương Dao hơi loạn, nụ cười này thuộc về anh, là cười cho anh xem.

Nắm tay bên người hơi siết lại rồi buông ra, anh cúi đầu tránh ánh mắt Quan Lãng: "Anh quên cầm theo quà tặng, để ở nhà rồi. Về nhà... sẽ tặng em sau."

Quan Lãng nhướn mày, có cả quà tặng nữa? Chuyện này hơi nằm ngoài dự kiến của hắn.

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Khương Dao, hắn lại không nhịn được muốn trêu chọc anh trai thật thà trước mắt.

"Quà gì thế? Đừng nói là giống loại để trong tủ đầu giường đấy nhé?"

Lời vừa dứt, Khương Dao đã vội dùng sức lắc đầu phủ nhận: "Không phải... là..."

Không chờ anh nói xong, Quan Lãng đã bật cười: "Đùa với anh thôi, tới đây ăn bánh kem đi." Nói xong liền đưa miếng bánh kem vừa cắt cho Khương Dao.

Khương Dao ngẩn người, hóa ra chỉ là nói đùa... Đây là lần đầu anh thấy Quan Lãng vui vẻ như vậy, thôi, trêu thì cứ trêu đi, anh không chấp nhặt.

Ngắm nhìn góc nghiêng dương quang đẹp đẽ của Quan Lãng, Khương Dao mới chậm chạp nhận ra, dù có ra vẻ độc lập mạnh mẽ đến thế nào, rốt cuộc Quan Lãng vẫn chỉ là một thanh niên hai mươi tư tuổi.

Dù công việc bận rộn, hắn vẫn khao khát được quan tâm, khao khát có bạn bè bên cạnh, khao khát được người ta tổ chức sinh nhật cho. Hắn sẽ vui vẻ, sẽ đáp lại, sẽ tươi cười.

Vậy... hắn có khao khát được yêu không?

Vị kem thơm ngọt tan trên đầu lưỡi, miếng bánh kem trước mắt giờ phút này dường như mang một ý nghĩa khác.

Đột nhiên Khương Dao tin rằng, chỉ cần mình thật lòng với phần tình cảm này, cố gắng chủ động thêm một chút, có lẽ Quan Lãng sẽ thích anh thôi.

Sẽ có một ngày như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.