Đừng Hòng Chạy Thoát

Chương 3: Bà thím hách




Từ sau cái đêm kinh người ấy ở quán bar, Diệp Tiểu Bạch không bao giờ nhắc đến chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm đó nữa, mặc cho Hạ An cứ chạy theo sau cô gặng hỏi.

Cô cùng đám bạn nghỉ ngơi thêm một tuần nữa rồi bắt đầu khẩn trương hối hả nộp hồ sơ xin việc.

Cạnh tranh ở cái thành phố mấy chục triệu dân này phải nói là quá khó đối với một sinh viên non nớt như cô. Cô chạy ngược chạy xuôi gần ba tuần thì mãi cuối cùng cũng tìm vào được làm trợ lý ở một công ty cỡ nhỏ.

Tiền lương không mấy thấm thoát nhưng còn hơn là cô không có việc ngồi ăn bám bố mẹ ở nhà. Tiểu Bạch vui mừng quyết định dùng số tiền tiết kiệm lúc trước đi làm thêm còn dư mời người nhà đi ăn một bữa coi như cô đã trở thành một cây kiếm tiền trong nhà rồi.

"Làm gì thì làm, nhưng đừng để mẹ phải bù tiền nong gì cho mày là được!"

Mẹ Diệp không chớp mắt nói ra điều kiện đã kích đứa con gái vừa mới đặt chân bước ra đường đời của mình.

Cô đang lau chén mà nghe mẹ nói thì chán muốn bực cả người luôn.

"Mẹ ơi, con đi làm công chứ có phải đi kinh doanh bất động sản hay gì đâu mà phải bù tiền chứ, mẹ có cần nói quá như vậy không ạ!"

"Thì mẹ ở đây là đang tính đến bao gồm các khoản chi tiêu khác ngoài lề kìa. Chả nói đâu xa thì mấy cái tiệc tùng rồi cưới xin của đồng nghiệp con kìa. Tiền lương thì cũng chả biết được như nào mà đóng phong bì cũng hết luôn tiền ăn thì chết."

"Haizz.. trời ơi bà Diệp ơi là bà Diệp, sao mẹ lo nghĩ xa vậy. Con chưa đi làm mà mẹ đã nghĩ đến chuyện người ta mời đi ăn cưới sao. Với lại công ty con cũng là cỡ nhỏ thôi, người cũng không có bao nhiêu nên chắc sẽ không đến nỗi nào đâu ạ."

Cô cứ tưởng mẹ lo chuyện gì, ai dè chỉ là vấn đề phải

Đóng phong bì cho người ta thôi. Haiz đúng là phụ huynh châu Á điển hình mà.

Mẹ Diệp nhìn đứa con gái lớn đang cẩn thận úp bát đũa lên kệ, khó chụi mà hầm hừ thêm.

"Mà mày cũng nhìn lại mày đi, con gái lớn rồi đấy, biết đường phấn đấu mà kiếm tấm chồng ngon ngon cho bố mẹ mày được nhờ sau này nghe con! Haizz.."

"Ôi giời! Con biết rồi mà thưa mẫu hậu. Haaa.. haizz."

Cô gật đầu lia lịa vậy chứ thật ra cũng chẳng muốn để tâm lắm. Công việc thì còn chưa làm được ngày nào mà mẹ đã lo chuyện cưới chồng sinh con rồi.

Cô biết mẹ chỉ đang lo lắng cho mình thôi nên cứ vui vẻ gật đầu cho qua vậy thôi, ngược lại cô cảm thấy thật may mắn khi được mẹ yêu thương nhiều như vậy và cô cũng thế.

* * *​

Thứ hai tuần sau cô mới đi làm, vì thế bây giờ cô đang tận hưởng nốt thời gian được thảnh thơi. Ngồi ở phòng khách xem tivi đợi Diệp đại nhân về nhà. Bố cô làm trong một nhà máy nhiệt điện trong thành phố, nếu bình thường không phải tăng ca thì tầm năm, sáu giờ là sẽ về đến nhà.

Tiểu Bạch buồn chán bấm bấm liên tục điều khiển chuyển kênh, không đặc thích xem gì cả. Nhìn dáng vẻ cô có chút ủ rũ, nhưng thực tế là cô đang lười biếng thôi.

Tivi vừa dừng lại ở một kênh tin tức chuyên về kinh tế.

Nói về một công ty thuộc tập đoàn kinh doanh thuốc đa quốc gia về Trung Quốc mở rộng thị trường. Vị trí giám đốc và phó giám đốc sẽ do hai người gốc Hoa được điều từ trụ sở chính ở Mỹ chuyển đến phụ trách quản lý và vận hành công ty con này.

Cô chăm chú nhìn rồi chép miệng khen. Haiz đúng là người tài thì không thiếu, cùng là người Trung Quốc với nhau, nói cùng một ngôn ngữ mà sao người ta lại tài năng thế không biết.

Đang thủ thỉ một mình thì chuông nhà đột ngột reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô quay đầu nhìn qua, thắc mắc ai lại đến vào giờ cơm chiều thế này chứ.

Cô đứng dậy đi ra mở cửa, vì thế cũng bỏ lỡ hình ảnh thu nhỏ đang được chiếu trên bản tin lúc này.

Đó là hình ảnh của hai người đàn ông vô cùng thanh lịch và thu hút, trong đó có một gương mặt quen thuộc mà cô đã gặp ở quán bar.

Tiểu Bạch đi đến mở cửa chốt khóa an toàn rồi đẩy cửa ra.

Phía trước là một người phụ nữ trung niên ăn mặc lòe loẹt, quần áo nhiều mắc sắc, nhưng bà ta có vẻ khá thích kiểu thời trang này, nhìn thấy cô bà ta cong cong khóe môi ra cười.

"Ơ, Tiểu Bạch đó hả, sao giờ này con lại ở nhà vậy. Ôi chết dì quên mất con vẫn đang đi tìm việc mà? Thôi mau vào nhà ngồi đi."

Người phụ nữ tự nhiên như không đi vào trong nhà. Tiểu Bạch đứng sững đó với biểu cảm hơi khó chụi, sắc mặt hơi méo mó.

Lại tới nữa..

Bà thím này là em họ của bố cô. Tuy nhỏ hơn mẹ cô năm tuổi, nhưng chắc tại bà ta làm đẹp phẫu thuật thẩm mỹ nhiều nên trông mặt già hơn mẹ cô rất nhiều.

Từ trước bà ta đã vô cùng ganh tị gia cảnh khá giả của bố cô, lại thêm nhìn thấy chị dâu mới về là mẹ cô xinh đẹp và sáng sủa nên bà ta càng cảm thấy chướng mắt với gia đình cô.

Hiện tại con gái bà ta, lớn hơn cô ba tuổi quen được một tên công tử nhà giàu kia, cũng dựa hơi vậy mà xin vào làm được ở một công ty có quy mô khá lớn.

Từ ngày có tí tiền vậy mà cứ mỗi tháng thì bà ta sẽ đến đây khoe mẽ chuyện con gái bà ta được nhận vào công ty làm thư kí cho giám đốc như thế nào, rồi gia đình bà ta được sống thoải mái ra sao. Nghe chỉ muốn chối tai người khác vậy.

Ngày trước chỉ có mỗi mẹ Diệp phải chịu đựng bà ta, nay cô cũng phải trải qua cái cảm giác chỉ muốn đánh người như vậy. Mẹ Diệp nghe thấy tiếng nói cực kì chói tai bên ngoài phòng khách, biết thể nào cũng là em họ đến tìm nên vội vàng lau tay đi ra. Bà không dám để con gái một mình với bà ta không lại xảy ra chuyện mất.

"Ơi thím Diệp đến chơi đấy hả. Đúng lúc cũng tới giờ cơm chiều hay ở lại ăn cơm nhé."

Nghe thấy vậy, bà ta cười khanh khách một cái, âm thanh nghe như tiếng kéo cửa sắt lớn vậy, Tiểu Bạch nghe mà cũng phải rùng mình một cái.

"Thôi chị ạ. Em tiện đường nên ghé thăm thôi. Con gái em và bạn trai nó tối nay dẫn hai vợ chồng đi ăn ở ngoài. Nghe đâu là nhà hàng năm sao mới khai trương gì đó, đầu bếp hình như còn mời tận từ bên Pháp về, chắc không phải ai cũng đến ăn được đâu nhỉ?"

Bà ta vừa nói vừa cười mỉa, không khó để nghe ra sự khoe khoang cùng dè bỉu. Tiểu Bạch nghe vài câu mà thấy ruột gan tức hết lên, người đàn bà xấu tính này, sao suốt ngày ăn nói móc ngoáy, chọc tức người khác lên thế, hạ thấp người khác để nâng mình lên.

Vừa khoe mẽ xong, đợi mẹ cô nói vài câu ngưỡng mộ têm vào thì bà ta lại quay ngay sang cô mà công kích tiếp.

"Tiểu Bạch này, con năm nay cũng hai ba tuổi rồi. Nên cũng cố phấn đấu làm việc thật tốt để tìm được một công ty lớn chứ. Như con gái thím kìa, mới hai sáu thôi đã làm thư kí cho giám đốc công ty lớn rồi. Con cũng đừng làm mẹ phải lo lắng nhiều nữa, dì quan tâm con nên dì mới nói thôi chứ cũng chẳng phải so sánh gì đâu."

Bà ta cười cười vỗ bàn tay nhăn nheo lên tay cô. Bàn tay cô lại mịn màng, mảnh khảnh trông hệt như cánh hoa hồng trắng, đối lập cực rõ ràng khiến bà ta bỗng khó chịu. Thật hết nói nổi, người phụ nữ trung niên này vẫn còn luôn ghen tị với những người đẹp, sáng sủa hơn bà ta như vậy. Giả vờ như không có gì thu tay lại, quay sang nói với mẹ cô.

"Chị, đợi vài năm nữa Tiểu Bạch có việc làm ổn định rồi anh họ cũng không cần phải ra ngoài bươn chải nữa, hai gia đình chúng ta thế nào tổ chức du lịch vòng quanh thế giới một chuyến được không. Bó buộc trong cái thành phố này ngột ngạt quá."

Chẹp, Tiểu Bạch ở bên cạnh yên lặng nghe mà trong lầm chửi thầm. Bà nó, bà thím này tưởng mình à tỷ phú chắc, ảo tưởng ghê thật.

Hai vợ chồng bà ta hiện tại đều ở nhà không làm gì cả, mỗi ngày chỉ há miệng nằm chơi chờ vào đứa con gái đang bám chân cái tên bạn trai giàu có kia. Lại còn thật sự tưởng bản thân trở thành giới thượng lưu thật rồi cơ chứ. Gánh nặng của cô con gái kia thật sự không nhẹ đâu.

Cô cũng giả vờ ậm ờ đáp lại lời bà cô kia:

"Con đang cố gắng ạ. Hiện tại cũng xin được việc ở công ty rồi. Thứ hai tuần sau sẽ đi làm ạ."

Thấy dáng vẻ hờ hững không vui của Tiểu Bạch bà ta cũng chẳng thèm hỏi thêm nữa, nhưng khi nghe cô nói xin được việc thì trong lòng lại canh cánh sợ việc con gái mình sẽ bị vượt mặt. Bà ta khó chịu ra mặt rồi lựa lựa thời điểm thích hợp rồi xin về.

Ra tới cửa, để bõ tức bà ta lại khoe thêm rằng tí mình phải đi salon chỉnh chu lại, đi ăn ở nhà hàng lớn nên không thể xuề xòa như bình dân được. Rồi liếc nhìn mẹ con cô một cái mà nhếch mép cười.

Tiểu Bạch lúc này máu đã dồn lên não, tức muốn hộc máu, trì tay thật mạnh lên tay nắm cửa, thật muốn đóng gãy mũi bà ta luôn cho xong rồi.

Sau khi bà thím hách dịch kia đi được một lúc, cô mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, tâm trạng khó chịu vẫn hiện rõ trên mặt.

Bà Diệp thấy vậy thì bật cười trước cái tính trẻ con của cô, nhưng thấy vậy lại tốt, biết đâu cô lại bị kích thích vậy mà cố gắng thật.

"Thôi không sao, cố gắng lên rồi để thím con không nói được gì nữa."

Bà xoa xoa cánh tay cô, dụi dàng nói.

"Mẹ ơi.. sau này con sẽ kiếm thật nhiều tiền, mang mọi người đi ăn nhà hàng lớn."

"Hahaha, được thôi con gái rượu. Ráng làm việc tốt đi, sau này mua Mercedes cho mẹ đi."

Mẹ cô dựa lưng vào ghế cười xòa nói. Cô cũng bật cười theo.

"Nếu muốn thì tối nay nhà mình đi ăn cũng được."

"Hả! Mẹ ơi tiền tiết kiệm của con không có nhiều vậy đâu."

"Mẹ có bảo mày trả tiền đâu."

Bà cười nháy mắt nói với cô. Tiểu Bạch thấy vậy thì hiểu ra rồi ôm chầm lấy mẹ tít mắt cười theo.

Gia đình cô không giàu nhưng vẫn đủ điều kiện để đi ăn một bữa nhà hàng. Đây là công việc đầu tiên trong cuộc đời con gái cưng nhà mình, thôi thì bà nghĩ đi ăn chức mừng cho con nó phấn khởi.

Tiếng mở cửa lúc này lại vang lên, cô biết là bố đã về liền đứng bật dậy mở cửa.

Bên ngoài là ông Diệp vừa đi đón cậu con trai út học thêm ở trường về. Vừa bước lên thềm nhà đã bị vợ kéo vào nhà tắm bảo thay quần áo sạch sẽ rồi cả nhà cùng đi ăn một bữa. Ông khó hiểu đi vào nhà tắm thì vợ lại thì thầm bảo hôm nay đi ăn chúc mừng con gái có công việc đầu đời.

Em trai cô nghe đến đi ăn nhà hàng thì vui mừng hét rỡ lên, chạy thẳng vào trong nhà thay bộ quần áo đẹp nhất.

Cứ như vậy cả nhà họ Diệp dẫn nhau một bữa đến nhà hàng mới khai trương kia ăn, Tiểu Bạch lúc này mới biết thì ra mẹ cô cũng thù dai lắm. Còn ông Diệp ngẩn ngơ thì cũng đoán ra rằng chắc chiều nay bà em họ khó chịu kia lại đến rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.